Một ngày trước khi Trữ Hoài Tĩnh khởi hành đến Y Lan giáo, Trữ Giác Phi hầu như đều dính lấy hắn một tấc không rời, buổi tối còn đem người ra hung hăn lăn qua lăn lại, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng là ngày hôm sau Trữ Hoài Tĩnh chỉ có thể ngồi xe ngựa đến Y Lan giáo. Đương nhiên hậu quả này cũng làm cho Trữ Giác Phi tức giận không ngớt, bởi vì do việc lăn qua lăn lại quá độ mà thời gian Trữ Hoài Tĩnh rời đi lại kéo dài thêm. [đáng =)))]
Trữ Hoài Tĩnh cự tuyệt việc Trữ Giác Phi muốn phái cao thủ đại nội theo bảo vệ mình, hắn chỉ dẫn theo một người đánh xe lên đường.
Y lan giáo ngự ở một tòa tuyết sơn, cũng là ranh giới giữa Dư quốc và Hào quốc. Ngọn núi này vô cùng cao lớn, nơi đây vốn không có tên nhưng từ khi Y Lan giáo đến, người trong giang hồ bắt đầu gọi nó là ngọn Tà sơn.
Trữ Hoài Tĩnh một đường không dừng, rốt cuộc sau nửa tháng cũng đến chân núi. Ở chân núi có một trấn nhỏ tên là Hoàng Tuyền, tuy không phồn hoa bằng Biện Lương thành nhưng so với những nơi khác thì chẳng thua kém, là ranh giới giữa hai nước nên nơi đây cũng trở thành chốn nghỉ chân của những thương nhân chạy ngược chạy xuôi.
Mà vì lý do này nên Hoàng Tuyền trấn có chút hỗn tạp, dạng người nào cũng có. Để tránh tai mắt kẻ khác, lúc Trữ Hoài Tĩnh đến đây đã sai người đánh xe rời đi rồi tự mình vào.
Trên trấn nhỏ có một khách *** mang tên Hàn Nguyệt vô cùng nổi danh, chủ của nơi đây là một nữ nhân. Ắt hẳn sẽ có nhiều người đoán rằng việc một nữ nhân tự mở khách *** sẽ rất phiền phức, nhưng thật ra lại không. Ở đây có một quy tắc, chỉ cần là người vào khách *** trọ thì bất kể là ma đầu máu lạnh hay là một kỹ nữ bị người phỉ nhổ thì cũng không được sát sinh.
Có thể định ra một loại quy củ như vậy, đồng thời còn có thể khiến bọn giang hồ đều phải tuân theo thật sự là không dễ dàng, đối với một nữ nhân mà nói lại càng khó hơn. Người ta đoán rằng, phía sau nàng chắc chắn có một thế lực, nhưng đến bây giờ cũng chẳng ai biết thế lực đó là người phương nào, chỉ là mỗi một kẻ bước vào khách *** đều phải tuân thủ quy tắc, tuyệt đối không có ngoại lệ.
Hàn Nguyệt khách *** sáng đêm đều có người ra vào nhưng số phòng thì lại hữu hạn, không phải ai cũng có thể trọ, rất nhiều người phải sang nơi khác.
Sau khi Trữ Hoài Tĩnh vào trấn liền tiến thẳng đến Hàn Nguyệt khách ***. Trên đường, người đến người lui mang theo đao kiếm khiến cho không khí có chút căng thẳng. Xa xa, phiên kỳ của Hàn Nguyệt khách *** lay động theo gió.
Trữ Hoài Tĩnh một thân bạch sắc trường sam, trên tay cầm theo một hòm thuốc, giữa trấn Hoàng Tuyền cát bụi thê lương, hắn trái lại toát ra một cỗ tiêu sái phong lưu. Hơn nữa, bởi vì trên mặt còn đội mũ che nên khiến không ít người ngoái đầu nhìn.
Trữ Hoài Tĩnh đối với ánh mắt của những kẻ khác làm như không thấy, hắn trực tiếp bước vào khách ***. Đại sảnh bên trong đã không còn chỗ ngồi nhưng không khí xung quanh lại yên tĩnh dị thường.
Quét nhìn toàn sảnh, ánh mắt hắn rốt cuộc dừng lại trên người tiểu nhị phía sau quầy hàng. Người nọ một thân thanh sắc trường sam được may bằng vải tàm ti tốt nhất, trên đầu là chiếc bạch trâm làm bằng ngà voi, hai mắt hẹp dài hơi hơi híp lại, đôi mày thoạt nhìn có chút dày dặn.
Lúc này, một nữ nhân từ trong vén màn bước ra, tay áo xanh lam lay động theo từng bước chân, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, khóe mắt là một đóa hoa ngũ sắc, thoạt nhìn vô cùng mị hoặc, đôi môi đầy đặn khiến người suy nhĩ sâu xa, mái tóc đèn tuyền buông xõa dài đến thắt lưng. Một người tuyệt sắc như vậy nhưng chẳng có ai xao động, một cái liếc nhìn cũng không dám làm.
Nữ tử thấy Trữ Hoài Tĩnh liền cười đón, “Vị công tử này thật ngại quá, phòng trọ trong *** đều đã có người, thỉnh công tử lần sau đến sớm hơn.”
Trữ Hoài Tĩnh gương mặt bình lặng lấy một cây trâm màu ngà đưa cho nữ tử, “Lục Thủy cô nương.”
“Thì ra là cố nhân a, đến đến đến, chúng ta cùng nhau ôn chuyện. Ngươi xem ngươi đội theo cả một cái mũ như vầy, bộ chẳng sợ nóng hay sao, diện mạo lớn lên cũng không có xấu!” Lục Thủy vừa nói vừa lôi kéo Trữ Hoài Tĩnh vào trong, còn không quên phân phó tiểu nhị: “Sảo Vũ, phải chăm sóc khách nhân thật tốt, bằng không đừng trách lão nương trừ công của ngươi.”
Người trong sảnh đối với một màn như vậy của chưởng quỹ đại nhân đã tập mãi thành quen.
Lục Thủy dẫn Trữ Hoài Tĩnh vào một hầm rượu. Tuy nói đây là hầm rượu nhưng trên kệ chỉ đặt vài vò, hương thơm nồng nặc, chính giữa là một cái bàn xiêu vẹo, bên dưới được kê thêm bằng một tảng đá miễn cưỡng chống đỡ.
Lục Thủy một bên giẫm bàn, một bên chống hông hỏi, “Muốn giết kẻ nào?”
“Tần Dực Nguyệt.” Ba chữ vô cùng khí phách khiến cho Lục Thủy trừng to hai mắt.
“Huynh đệ, ta không nghe nhầm chứ? Ngươi muốn giết nam sủng của Y Lan giáo giáo chủ? Ngươi không muốn sống nhưng ta vẫn còn yêu đời lắm nha!” Lục Thủy chộp lấy trâm ngọc ném trả Trữ Hoài Tĩnh rồi bật lui ba bước.
“Mười vạn hoàng kim mua một cái mạng, huống hồ quy củ lâu nay Lục Thủy cô nương cũng biết, nếu ngươi không nhận nhiệm vụ thì chỉ có con đường chết!” Trữ Hoài Tĩnh cất trâm ngọc vào, Lục Thủy nhanh tay lẹ mắt đoạt lại.
“Ta chưa nói sẽ không nhận mà, công tử ngươi kích động cái gì.” Nàng dùng tay vấn trâm vào tóc, nịnh nọt nói.
Trữ Hoài Tĩnh rút ra một tấm ngân phiếu rồi đặt lên bàn: “Đây là 5 vạn lượng tiền cọc, sau khi thành công ta sẽ đưa ngươi 5 vạn còn lại.”
Lời vừa dứt, hắn liền quay đầu rời khỏi Hàn Nguyệt khách ***, để lại Lục Thủy hung hăn giậm chân.
Trữ Hoài Tĩnh không dừng chân ở Hoàng Tuyền trấn mà mua một con ngựa đến Y Lan giáo. Y Lan giáo tuy nói ở trên núi cao nhưng thật ra chỉ ở bên sườn, tới tối sẽ thấy một vòng hoa đăng quấn quan sườn núi, vô cùng sáng chói.
Đường lên tương đối bằng phẳng, nhưng nơi mà Tà giáo chọn đương nhiên là không đơn giản. Sơn đạo đã bị cải biến thành một mê cung, người bình thường đi vào dù không lạnh chết cũng sẽ đói chết. Kẻ võ công cao đương nhiên có thể vận dụng khinh công nhưng cũng chỉ miễn cường lên được nửa đường, bởi vì nơi đây có đủ hoa cỏ thâm độc, chỉ cần chạm vào thì chuyện mất mạng là không thể nghi ngờ.
Trữ Hoài Tĩnh cưỡi một con tuấn mã đen tuyền nhàn nhã lên núi, cũng không phát hiện có gì trở ngại. Khoảng nửa giờ sau đường đột nhiên bị đứt, phía trước trở thành một khu rừng trúc cây cỏ rậm rạp, cưỡi ngựa vào trong là điều không thể. Trữ Hoài Tĩnh xuống ngựa một mình thâm nhập, sau khi nửa giờ tiếp tục trôi qua, hắn đã đứng trước một tòa cung điện thật lớn.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn đặt một khối ngọc bích vào khe hở nhỏ trên cửa, một thanh âm dễ nghe truyền đến: “Minh nhật khách trình hoàn kỷ hứa.”
“Năng hoàn mấy phần là mấy phần.”
Cửa đá nặng nề mở ra, Trữ Hoài Tĩnh lách mình đi vào. Tiếp đãi hắn là một nữ nhân ăn vận hắc sắc cẩm phục với mái tóc bó cao, trên mặt mang theo vải che không rõ tướng mạo.
“Giáo chủ dặn dò ta đưa Mộc đại phu đến Thu Diệp Uyển nghỉ ngơi.” Lời nói ngắn gọn, chẳng hề có ý tò mò với kẻ đột nhiên xuất hiện như Trữ Hoài Tĩnh.
“Làm phiền rồi.” Trữ Hoài Tĩnh đi theo hắc y nữ nhân đến một tòa lầu tinh xảo.
Cừa lớn cạmh khắc mẫu đơn sống động như thật, rực rỡ khoe sắc.
Bên trong bày biện tương đối đặc biệt, hương thơm thoang thoảng, trên bốn vách tường đều có những ô cửa sổ thật lớn, từ đó có thể quan sát được Y Lan giáo.
Mặt Đông là Điếu Cước lâu cao đến năm tầng như ẩn như hiện giữa làn sương mây, giống hệt tiên cung. Mặt Bắc là một khu rừng với đủ các loại kỳ hoa dị thảo, hơn nữa còn vô cùng độc. Mặt Nam là một hồ sen trắng ngần, nước chảy trong vắt, có thể thấy cả gốc hoa. Mặt Tây còn lại là một tòa cung tường trắng nói đen, bị giấu dưới những tầng lớp sương dày.
Toàn bộ Y Lan giáo hệt như tiên cảnh, tuyệt đối không giống chỗ ở của một tà giáo, mà lại như nơi thế ngoại đào viên.
Trữ Hoài Tĩnh đi một đường dài cũng chẳng còn sức để mà thưởng thức quan cảnh, hắn dứt khoát lên giường nghỉ ngơi, dù sao thân thể cũng là quan trọng nhất! <ins
class="adsbygoogle"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT