Bạch Tùng Chi dùng khăn tay che mũi, nhíu mày.

Quá ghê tởm……

Trong mắt tràn đầy chán ghét, Bạch Tùng Chi phất phất tay, ý bảo thủ hạ bên người nhanh giải quyết quái vật ngoài xe.

Mấy thứ này, quả thực làm bẩn mắt……

Rốt cuộc cũng lao ra khỏi vòng vây tang thi, Bạch Phi mặt không biểu tình nhìn kính chiếu hậu, hắn không nhìn được toàn bộ cảnh tượng, nhưng lại phát hiện hiện tượng kỳ quái.

Các tang thi hình như chịu thứ gì chỉ huy, sau khi qua giới hạn, số lượng chúng rõ ràng giảm bớt tới cực kỳ ít ỏi, hơn nữa dù thấy được xe bọn họ đi qua, biểu hiện của các tang thi cũng không có dữ tợn như trước.

Trên thân xe đều là máu của tang thi, Bạch Phi nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu.

Không nghĩ tang thi cũng có lực sát thương lớn như vậy, mình xem nhẹ rồi.

Cũng không biết, mặt sau xe thế nào……

Một cái xinh đẹp hất đuôi, Diệp Cẩn đem xe dừng lại, ánh mắt chuyển hướng Bạch Phi cách đó không xa đứng ở ngoài xe.

Cách đó không xa là đồi núi lớn chạy dài phập phồng, quốc lộ xuyên núi mà qua, không có ánh đèn chiếu sáng đường hầm nên có vẻ khủng bố âm trầm.

“Xuống xe.” Diệp Cẩn quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, ánh mắt nhu hòa một chút, “Nghỉ ngơi.”

“Ân.” Diệp Thu gật đầu, quét mắt nhìn mọi người bên ngoài bận rộn chuẩn bị cơm trưa, tháo đai an toàn.

Trên thân xe rất dơ, Diệp Thu nhíu nhíu mày, từ trên xe ôm đồ vật xuống, cùng Keith đi tới nơi nấu cơm.

Ngay từ đầu đã không có tính toán cùng mọi người, Diệp Thu nhất nhất bày biện đồ dùng nhà bếp trước đó đã chuẩn bị tốt.

Một nồi thả thịt khô, chờ cơm chậm rãi nấu xong, mùi hương dần dần bay ra bốn phía, Diệp Thu gợi lên môi, bắt đầu chuẩn bị chén đũa.

“Diệp Thu! Các ngươi ăn cái gì ngon vậy!” Trần Thần ngửi mùi hương chạy tới, không ngừng nuốt nước miếng, hai mắt thẳng lăng nhìn nồi bốc nhiệt khí.

Cong cong môi, Diệp Thu nói: “Nấu cơm a! Thả chút đồ mà thôi, sao vậy?”

Trần Thần nhìn bánh bột ngô bị cắn một ngụm trong tay, cảm thấy thực không có vị, cười hì hì nói: “Ngươi nói, chúng ta có phải huynh đệ không?”

Làm bộ làm tịch nhíu mày nghĩ nghĩ, Diệp Thu cố ý nói: “Đúng vậy, ngươi muốn làm gì?” Nói, hắn ngắm nồi trước mặt.

Ngượng ngùng cười hắc hắc, Trần Thần nói: “Cọ cơm a! Nhìn các ngươi ăn, nhìn lại chúng ta ăn, quả thực không cho người sống sao!”

“Muốn ăn thì mang chén đũa lại đây.” Diệp Thu cười cười, nhiều thêm vài người ăn cơm, bọn họ vẫn đủ.

“Được rồi! Ta liền trở về lấy!” Trần Thần cười mị mắt, vội đứng lên tung ta tung tăng chạy về hướng đội ngũ nhà mình tụ tập.

Thủy Tiếu đang nướng bắp cho hắn, Trần Thần hưng phấn bổ nhào vào người hắn, nói: “Tiểu thủy, chúng ta qua chỗ đội trưởng bên kia ăn!”

Sợ đem người làm ngã, Thủy Tiếu vội đỡ lấy eo hắn, nửa quay đầu nhìn nhóm Diệp Thu, cười gật gật đầu.

Có thể cải thiện thức ăn, cớ sao không làm?

Một nồi to thịt khô chưng cơm, mấy bình ăn với cơm ăn sáng, màn thầu màu trắng chưng tốt.

Diệp Thu buồn cười nhìn quanh bốn phía, sau đầu không khỏi trượt xuống một đống hắc tuyến.

Trần Thần gọi tới Thủy Tiếu, Hoắc Tình mang theo hai thủ hạ cũng theo lại đây, Lôi Quân đi theo Hoắc Tình cũng tới, Lôi Thiến tự nhiên cũng không cam lòng ở lại.

Lập tức xoẹt xoẹt mà tới nhiều người vậy, Keith lo lắng nhìn nồi chưng cơm, lại cúi đầu nhìn hộp cơm to trong tay.

Nhiều người há mồm như vậy…… Đủ sao?

Thở dài, Diệp Thu chớp mắt nói: “Keith, ngươi tới chia đi, ta lại đi lấy thêm một ít.”

Trong không gian vật tư còn không ít, cơ hội như vậy cũng không nhiều, cùng nhau ăn cơm cũng có thể hòa hoãn không khí!

Diệp Cẩn nhướng mày nhìn hắn đi tới xe, nhấp môi không nói.

Keith chần chờ mà nhìn mọi người, nhận mệnh tiếp nhận hộp cơm bị Trần Thần nhìn tới mức cơ hồ muốn chọc một lỗ, ngồi xổm xuống xới cơm cho hắn.

Nếu Diệp Thu nói đi cầm, vậy chầu này khẳng định thực phong phú! Nói như vậy liền không sao cả!

Tương thịt bò, hột vịt muối, chua cay củ cải điều, mấy bình đồ ăn ăn với cơm……

Mấy người tất cả đều vui vẻ ra mặt, không nghĩ tới đội trưởng hào phóng như vậy, những thứ đồ ăn này trước mạt thế bọn họ có lẽ cũng không thèm nhìn, nhưng hiện tại lại là mỹ vị phi thường khó có được!

Lôi Thiến trong lòng bất mãn cũng thoáng giảm bớt một ít, nhìn lượng đồ ăn này, nàng liền không quấy rối.

Tuy rằng hành động ca ca một bên lùa cơm một bên trộm nhìn Hoắc Tình thập phần làm nàng không biết nói gì.

Nhưng trước buông tha cho bọn họ đi!

Chu Vận hít hít mũi, bánh bắp trong miệng vừa mới còn cảm thấy thập phần mỹ vị, nháy mắt mất đi tư vị.

Hắn vừa rồi còn tưởng rằng thức ăn của mình là tốt nhất! Sao còn có thể so với mình tốt hơn?! Cư nhiên thơm như vậy!

Lặng lẽ dùng khuỷu tay chọc chọc Hùng Vân Vĩ, Chu Vận thấp giọng nói: “Hùng đại ca, đây là cái mùi gì a!”

Bị quấy rầy ăn cơm Hùng Vân Vĩ vừa định phát hỏa đã ngửi thấy mùi hương, dùng sức ngửi, nghi hoặc nói: “Hình như là…… Mùi thịt!”

“Thịt?!” Chu Vận nháy mắt âm thanh không khỏi nâng lên, duỗi dài cổ, đôi mắt không chớp nhìn mọi người, muốn tìm ra thịt ở nơi nào.

Hiện tại cư nhiên còn có người ăn thịt?!

Quá đáng giận!

Ăn mảnh a!

Nhìn bọn họ bên này tụ tập nhiều người như vậy, Bạch Phi cũng mang theo trợ lý tới.

“Các ngươi đây là, mở tiệc nhỏ a?” Nhướng mày, Bạch Phi nhìn trong tay lương thực phụ bánh, ánh mắt rất ý vị thâm trường.

Diệp Thu cười hắc hắc, nhìn sau khi phân đồ ăn còn dư lại không ít, cười nói: “Tướng quân cũng ăn đi?”

“Từ chối thì bất kính.” Bạch Phi khóe môi ngoéo một cái, đối với trợ lý bên người nói: “Gọi Tùng Chi tới.”

Trước ngã rẽ bọn họ liền phải tách ra, thân là ca ca, có thứ tốt hắn vẫn trước hết nghĩ đến đệ đệ.

Cho dù, trước đó hắn hoài nghi qua hắn.

Nhưng là những chuyện đó……

Chờ hắn trở về rồi nói sau!

Hiện tại, hắn vẫn là đệ đệ của Bạch Phi hắn, đau nhất đệ đệ.

“Ca ca gọi ta qua?” Bạch Tùng Chi trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng cái gì cũng chưa hỏi, buông cái ly trong tay đi theo trợ lý.

Cho dù ca ca gần đây hành động có chút kỳ quái, nhưng vẫn là ca ca hắn a!

Ca ca bảo hắn làm gì, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt.

Hơn nữa……

Hắn vừa lúc muốn nhìn tình huống hiện tại của ca ca, cũng không biết thuốc có tác dụng không……

Vừa đi một bên vừa yên lặng nghĩ, khi đi đến bên cạnh một chiếc xe, Bạch Tùng Chi bỗng nhiên nghi hoặc nhăn mi.

Bởi vì xe mọi người đều thực dơ, vì để khi ăn cơm không bị ảnh hưởng bởi mùi hôi, cho nên đều đem xe dừng ở quốc lộ.

Nhưng vừa mới nãy……

Bạch Tùng Chi nhíu nhíu mày, vừa rồi, chiếc xe kia động sao?

Cái bóng dưới xe cúi xuống, một nam nhân ăn mặc tây trang híp híp mắt, quỷ dị giật giật.

Ngừng thở nhìn xe bên kia, người nọ đi ngang qua bỗng nhiên dừng.

Ngón tay giật giật, nam nhân tầm mắt gắt gao nhìn thẳng Bạch Tùng Chi.

Chẳng lẽ, hắn phát hiện ra mình?

“Nhị thiếu gia?” Trợ lý nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn, không rõ nhị thiếu gia vì cái gì bỗng nhiên dừng lại.

“Khụ khụ……” Bạch Tùng Chi che dấu dùng khăn tay che miệng khụ khụ, nói: “Không có gì, tiếp tục đi thôi.”

Biết vị nhị thiếu gia này cho tới nay thân thể đều không tốt lắm, trợ lý cũng không đem dị thường của hắn để ở trong lòng, quay đầu tiếp tục dẫn đường.

Còn có món ăn ngon chờ hắn a!

Bạch Tùng Chi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, chiếc xe kia thập phần bình thường mà ngừng ở nơi đó, trừ bỏ thân xe có vết máu khó ngửi, cũng không có bất luận cái gì dị thường.

Chẳng lẽ…… Nhìn lầm?

Nam nhân tây trang nhìn Bạch Tùng Chi chậm rãi đi xa, quỷ dị trong mắt thế nhưng xẹt qua một tia tiếc nuối.

Còn tưởng rằng……

Nhân loại kia sẽ phát hiện ra mình……

Rất xa, Diệp Thu liền thấy được nam nhân mặc sơ mi trắng.

Bạch Tùng Chi……

Trong nháy mắt trong mắt hiện lên dị thường phức tạp dao động, Diệp Thu rũ xuống mắt giấu đi nỗi lòng quay cuồng.

Những chuyện đó đều là chuyện đời trước, đời này, Bạch Tùng Chi cũng không chọc tới hắn.

Thật sâu hít vào, Diệp Thu xoay người nhìn về phía bên người Diệp Cẩn mặt không biểu tình, duỗi tay cầm tay hắn.

Hơn nữa, nếu không có một đao kia của Bạch Tùng Chi, hắn cũng sẽ không gặp chuyện, càng sẽ không biết được tình cảm của Diệp Cẩn.

Tay bị cầm, Diệp Cẩn quay đầu đối diện với tầm mắt hắn, đồng tử màu đen ám trầm vô cùng.

Diệp Thu nháy mắt liền minh bạch ý tứ hắn, cười lắc lắc đầu, hơi hơi nhón gót chân tiến đến bên tai hắn, “Ca ca, em thực may mắn.”

Nhíu nhíu mày, Diệp Cẩn ôm lấy bờ vai của hắn, đem người vây ở trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Như thế nào?”

Trên mặt ý cười càng sâu, Diệp Thu ánh mắt bất động thanh sắc mà dừng ở trên người Bạch Tùng Chi.

Bạch Tùng Chi vừa lúc đi đến bên người Bạch Phi, ngẩng đầu nhìn hắn không biết nói gì.

Ánh mắt như vậy, hắn hiểu.

Hắn đã từng dùng ánh mắt như vậy nhìn Diệp Cẩn?

Liều mạng muốn tới gần, rõ ràng ở bên người, lại cảm thấy, như là cách cả ngân hà.

Cầu mà không được.

Hắn thực may mắn, thời điểm yêu Diệp Cẩn, Diệp Cẩn cũng thích hắn.

Đẹp nhất là lưỡng tình tương duyệt.

Nhưng Bạch Tùng Chi……

“Ca ca, gọi em tới làm gì?” Bạch Tùng Chi chớp chớp mắt, giấu đi trong mắt si mê, có chút nghi hoặc nhìn mọi người đang ăn cơm.

Đem hộp cơm trong tay đưa cho hắn, Bạch Phi cười giống khi còn nhỏ, sờ đầu hắn, nói: “Ăn đi.”

Bạch Tùng Chi ngẩn ra, cuống quít cúi đầu thu hồi tầm mắt, ngón tay siết chặt hộp cơm trong tay.

“Ca ca, ngươi còn nhớ rõ sao?” Bạch Tùng Chi đôi mắt có chút hơi hơi phiếm hồng, lại vẫn cười ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Phi: “Thời điểm ba mẹ mới vừa qua đời, anh cũng như thế này, mang theo hộp cơm tới đưa em.”

Nhớ tới thơ ấu, Bạch Phi cười cười, năm đó cha mẹ đều mất, thân thích ghét bỏ Tùng Chi quá nhỏ không biết làm gì, không muốn thu lưu hắn, ngược lại đem hắn đưa đi Viện phúc lợi, mình lo lắng hắn, mỗi lần đều lén lút mà đi thăm hắn.

“Năm đó em còn nhỏ như vậy, mỗi lần nhìn thấy anh đều kêu đói, thật là đứa nhỏ tham ăn!”

Bạch Tùng Chi siết chặt hộp cơm, cho dù cảm giác được nặng cũng không muốn thả lỏng, “Cho nên anh liền ngốc như vậy, đem đồ ăn của mình đều để lại cho em ăn?” Cuối cùng đem mình đói hôn mê?!

“Em là em trai anh.” Bạch Phi cười lắc đầu, vỗ bờ vai của hắn, nói: “Nhanh ăn đi, lạnh thì không thể ăn, ngươi thân thể không tốt, không thể ăn lạnh.”

Gắt gao cắn môi, Bạch Tùng Chi đột nhiên cười, “Đúng vậy, em là em trai của anh.”

Trên đời này, em trai huyết thống thân cận nhất.

Cho nên, chỉ có em là không có khả năng……

Cho nên, cho dù em dùng hết toàn lực, cũng kéo không gần khoảng cách lại được.

Bước nhanh trở về trong xe, Bạch Tùng Chi ngơ ngác mà nhìn hộp cơm trong tay.

Cho dù là nhiệt độ không khí rất cao, đồ ăn nhiệt khí cũng dần dần tiêu tán.

Hai ba tiếng đồng hồ lộ trình, năm đó vẫn là anh trai vẫn chỉ là hài tử, làm như thế nào mà vẫn có thể giữ đồ ăn luôn bảo trì nhiệt độ?

Trong đầu hiện lên hình ảnh Bạch Phi ngực ẩn ẩn dấu vết bị phỏng, Bạch Tùng Chi nháy mắt đỏ hốc mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play