"Ca ca, ta làm như vậy có đúng không?" đôi mắt Diệp Kiều Thu không chớp mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng: "Kẻ thù đời trước của ta, ta nên làm gì với họ?".
"Ca ca!" Diệp Thu đột nhiên quay đầu lại: "Ta đang nói chuyện đúng đắn!"
"Nếu ta nhớ không lầm, đời trước hắn phản bội ngươi, làm cho người chết dưới tay đồng bạn, không nên giết sao?"
"Điều đó không sai..." Diệp Thu rối rắm "Nhưng dù sao chuyện đời trước, ở đời này hắn không quen biết ta, bởi vậy dù có trách tụi hắn thì cũng không công bằng, hơn nữa dù giết hắn thì sao, người giết ta cũng không có vì vậy mà trả giá đại giới."
"Ngươi nguyện ý buông tha?" Diệp Cẩn hơi nhíu mày, đối với cái kẻ giết người yêu mình trong truyền thuyết kia từ lúc bắt đầu hắn đã cực kỳ chán ghét.
"Cứ như vậy đi.." Diệp Thu thở dài, chỉ có thể hi vọng đừng đụng phải hắn, nói cách khác mình có khi thật sự không nhịn được.
Đang lâm vào rối rắm, Diệp Thu chợt cả kinh, đột nhiên xoay người thúc giục ca ca nhà mình: Tam tiêu tỉnh rồi, mau dừng xe!"
Diệp Cẩn lưu loát dừng xe, Diệp Thu chạy nhanh ra phía sau mở cốp xe, tay phải nhanh như chớp bóp chặt cổ hắn.
"Tỉnh thật sớm nha!" Diệp Thu gợi lên môi nhìn qua thập phần hiền lành.
Tam Tiêu đang trong mơ màng tỉnh lại lấy lại tinh thần, Tam tiêu đột nhiên cả kinh đối với con mắt tràn đầy ý cười của Diệp Thu, Tam tiêu đang đói khát, lại mỏi mệt, không cẩn thận giận tím mặt: Đánh chết ngươi! Dám đối xử với ta như vậy! Ngươi muốn chiến tranh sao??"
"Chiến tranh?" Diệp Thu như là sợ hãi mà vỗ ngực, khẩu khí rất tiếc nuối nói: "Cho dù có chiến tranh, ngươi cũng không sống nổi đến lúc đó đâu."
"Hay là ta trực tiếp đưa người đi gặp các đại thần?" Diệp Thu vừa nói vừa gật đầu như là cảm thấy ý nghĩ của mình đặc biệt hay.
Uy hiếp người khác không thành ngược lại mình còn bị uy hiếp, Tam tiêu trong lòng đột nhiên run lên, hắn không chút nghi ngờ cái kẻ trước mặt đầy mặt ý cười này sẽ đối với mình hạ sát thủ.
Ở trong lòng không ngừng niệm "kẻ thức thời là trang tuấn kiệt", Tam tiêu lập tức thay đổi gương mặt tươi cười nịnh nọt, đáng thương hề hề nói: "Vị đại nhân này, ta chỉ là nhân vật nhỏ có thể hay không hãy buông tha ta đi!"
Diệp Thu bĩu môi, đến tột cùng hắn là một cái đoán kỳ ba a!
Vừa rồi con uy hiếp mình, bây giờ nghe thấy sinh mệnh mình gặp nguy liền lập tức thay đổi sắc mặt, sao có thể nhanh vậy nhỉ.
Diệp Cẩn phanh một tiếng mà đóng cửa xe, nhìn bốn phía trống trải nói: "Nghỉ ngơi chuẩn bị ăn cơm".
Gật đầu, Diệp Thu không thèm quan tâm đến sắc mặt Tam Tiêu biến hóa rất khác, lưu loát mà hạ một đao xuống, thành công làm Tam Tiêu ngậm miệng.
Hắn hiện tại có thể lý giải vì sao trước kia Sơn Bổn lại bực bội như vậy, đi theo một tên như thế ai mà chả bực mình.
Như là hưởng ứng nội tâm hắn phun tao, cơm với vừa làm xong, Tam Tiêu liền tỉnh lại.
Diệp Thu không biết phải nói gì, mắt trợn trắng, sinh mệnh lực thật tràn đầy a!
Tam Tiêu hít hít cái mũi, dùng sức ngửi mùi hương đồ ăn lan tràn trong không khí. Thân là thành viên hoàng tộc từ nhỏ hắn không lo ăn uống, cẩm y ngọc thực, hơn nữa là con trai độc nhất, hắn nhận sủng ái hết mức có thể.
Cho nên đường đường là tam tiêu cung Tĩnh nhân thân vương, đã bao giờ hắn phải chịu khổ như thế này, không chỉ toàn thân bị trói mất đi tự do, đến miếng nước còn không cho uống, quả thực quá tàn nhẫn.
Càng nghĩ càng bi ai, cái trán Tam Tiêu để ở vách xe, rốt cuộc nhịn không được khóc lên.
Diệp Thu nhướng mày kinh ngạc, sao nam nhân này lại khóc?
......
Diệp Cẩm bước tới thấy rõ tình hình trong cốp xe, vẻ mặt vi diệu ngẩn ra, nói: "Làm sao vậy?"
Tam Tiêu một bên rơi nước mắt, một bên xoay người nhìn bọn họ: "Hiện tại ta bị các ngươi bắt làm tù binh, đến miếng nước còn không cho uống sao?"
Không biết phải nói gì, nhìn nhau, Diệp Thu nghĩ rồi nói: "Để cho trên đường ngươi không chết, ta có thể cho ngươi uống..."
"Cả ăn nữa! Mở trói nữa!" Vội vàng thừa cơ lại đưa ra yêu cầu.
Diệp Thu gợi lên một mặt cười lạnh: "Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước"
Gần đây trời vẫn luôn nắng, thời tiết thường nóng, bị nhốt ở không gian kín, lại không được uống nước thì thật sự có khả năng mất nước, nhưng mà mở trói lại còn ăn.
Vậy thì miễn đi.
Đói một bữa cũng chẳng chết được, trói lại càng an toàn.
Thân là một tù binh, muốn nhiều như vậy để làm gì.
Tam Tiêu một bên gian nan hướng đầu cạnh chén nước một bên oán hận Diệp Thu Diệp Cẩn cách đó không xa đang nhàn nhã ăn cơm, trong lòng xoay chuyển thật nhanh.
Mình cũng không phải không dúng dị năng thuấn di, tuy rằng không cường đại nhưng trong một thời gian ngắn mình chỉ có thể dùng một lần, khoảng cách thuấn di cũng không xa, nhưng có thể tìm được cơ hội.
Hiện tại không thích hợp, bốn phía thoáng đãng, nếu như mình đào tẩu thì cũng rất dễ dàng bị bắt về, lúc đó đãi ngộ sẽ không tốt như bây giờ.
Nhẫn nại, nhẫn nại.
Tam Tiêu hạ xuống ánh mắt tính kế, cơ hồ đem toàn bộ mặt chui vào chén nước để uống.
Diệp Thu một bên gắp đồ ăn cho Diệp Cẩn, nói: "Ca ca, tới căn cứ rồi chúng ta làm thế nào?"
Nhìn món cà rốt mình không thích ăn ở trong chén, Diệp Cẩn yên lặng nhìn ánh mắt của Diệp Thu không hề nhận ra, nói: "Tìm Bạch Phi"
Dùng ánh mắt ý bảo Diệp Cẩn mau ăn, Diệp Thu nói: "Nhưng Bạch Phi sẽ tin chúng ta sao?"
Yên lặng mà ăn miếng cà rốt, Diệp Cẩn nói: "Sẽ, yên tâm"
Được đảm bảo, Diệp Thu cảm thấy yên tâm, vừa nghĩ tới sáng mai ăn cái gì một bên lại gắp đồ ăn vào chén cho Diệp Cẩn.
Nhìn cà rốt trong chén càng ngày càng nhiều, Diệp Cẩn yên lặng tăng tốc độ ăn cơm, trong nháy mắt buông bát, nói "Ta ăn no."
Đã ăn no rồi??
Diệp Thu kinh ngạc nhìn lại nồi cơm điện còn dư tới một nửa, rõ ràng là làm theo lượng cơm cho hai người ăn a!
Tần Hàm nhìn Bạch Phi đang không ngừng xoay quanh phòng khách, vẻ mặt dựa trên tường vạn phần rối rắm.
Hôm nay Bạch Phi tham gia hội nghị căn cứ cao tầng sẽ dâng lên đề nghị phái binh, vốn tràn đầy tự tin, không ngờ rằng đại bộ phận mọi người đều không tán thành đề nghị của hắn. Hoặc có thể nói rằng hiện tại phái binh không hề có giá trị, hoặc là họ cho rằng tin tức không thể xác định, tùy tiện hành động quá mức nguy hiểm, lại có người trực tiếp chỉ trích hắn hiếu chiến không quan tâm tới việc xây dựng căn cứ.
Thân là thê tử của hắn, Tần hàm thập phần hiểu biết Bạch Phi đối với căn cứ bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Người yêu bị hiểu lầm cảm thấy thống khổ, bản thân nàng cũng cảm thấy như vậy.
Nghĩ nghĩ, Tần Hàm cầm một ly cà phê đi vào phòng khách.
Bạch Phi nhíu chặt mày, bỗng nhìn thấy thê tử của mình, một bên tiếp nhận cà phê một bên nói: "Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ? "
"Ngươi không phải là cũng không ngủ sao?" Tần Hàm lôi kéo hắn ngồi xuống, nói: "Thật sự khó giải quyết? "
Thở dài, nam nhân ngày thường sắt đá, ở bên cạnh thê tử mới thả lỏng xuống, ôn nhu một tay ôm thê tử mỹ lệ của mình, Bạch Phi nhéo mũi, nói: "Ta cũng biết băn khoăn của bọn họ, căn cứ xây dựng là tốt, nhưng cũng không thể mặc kệ địch nhân a!" Dưỡng hổ vì hoạn.
Đứng lên vòng ra sau sofa, Tần Hàm thủ pháp thành thạo ấn huyệt vị trên đầu hắn: "Hay là ta đi tìm ba ba? "
Toàn thân thả lòng dựa vào sofa, Bạch Phi một bên hưởng thụ mátxa, một bên nói: "Không cần, trước ta đã tìm hắn rồi, ta lại tranh thủ đi, mọi người ánh mắt cũng không phải tất cả đều thiển cận, tự nhiên sẽ nhận thức được tình thế khẩn cấp. "
Gật đầu, Tần hàm tay không ngừng, tâm thần lại hoảng hốt.
Bạch Phi gần đây vì người Nhật Bản mà cân não, mình còn muốn nói ra suy đoán sao.
Tần hàm nháy mắt hoàn hồn, che giấu mà ngáp một cái, nói: "Hơi mệt, đi nghỉ đi".
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi" Bạch Phi đứng lên nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng: "Ta còn có việc".
Bất đắc dĩ gật đầu, Tần hàm xoay người chậm rãi đi vào phòng ngủ, trong mắt hiện ra rối rắm.
Vẫn nên đi tìm ba ba đi, để hắn ngầm điều tra Hạ Tùng Chi, chỉ cần kết quả điều tra ra không nói cho ai, như vậy có thể chứng minh chỉ là ảo giác của mình thôi, cũng không phá hư quan hệ giữa bọn họ.
Hơn nữa...
Chỉ cần chứng minh cảm giác của mình sai, tin tức mang thai cũng liền có thể nói cho mọi người, như vậy Bạch Phi sẽ thật cao hứng a!
Tần Hàm nắm chặt tay, đi trên hành lang lại không cẩn thận ở chỗ ngoặt đụng phải bảo mẫu Trương A Di.
Trương A Di kinh hoàng thất thủ mà không ngừng xin lỗi, Tần Hàm vẫy tay ý bảo không sao, xoay người vào phòng.
Thân đến khi cửa phòng đóng lại, nàng mới buông ra nắm tay nắm chặt không biết đã bao lâu, phía sau một tầng mồ hôi lạnh.
Trương A Di kia...
Khẩn trương mà che đầu lại, Tần Hàm vô thố cực kỳ, tại sao nhiều người bên cạnh mình như vậy đều đối với mình tràn ngập ác ý?
Thật sự là ảo giác sao?
Diệp Cẩn dẫm phanh xuống, cau mày nói: "Có người bị vây khốn. "
Buông cửa sổ xe, Diệp Thu vươn ra ngoài cửa sổ xác nhận Diệp Cẩn phán đoán đúng, phía trước cách đó không xa thật sự có người bị tang thi vây khốn.
Đường vừa lúc bị lấp kín, Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn nói: "Ca ca, xuống hỗ trợ đi, nếu không chúng ta cũng đi không được! "
"Ân "
Dị Năng song song lôi hệ mộc hệ cùng ra tay, tang thi trên đường số lượng đông đảo cũng khó có thể ngăn cản.
Diệp Thu nhíu mày, mình ở trong thôn không ra nguyên bản tưởng rằng tang thi trong thị trấn tiến hóa không khác biệt lắm, ai ngờ tới nơi này tang thi tiến hóa càng thêm lợi hại.
Cứ như vậy nhân loại muốn chiến thắng tang thi sẽ càng khó khăn hơn.
Người trong xe bị vây khốn cũng phát hiện dị thường, lực độ càng thêm lớn, hỏa cầu một cái lại một cái được ném ra ngoài, tang thi nháy mắt nổ tung ảnh lửa văng khắp nơi.
Không ít tang thi ngửi được hương vị đồ ăn ở phía sau, không rối rắm bỏ qua đồ ăn khó ăn trước mặt, ngược lại xoay người công kích về phía Diệp Thu và Diệp Cẩn.
Cho dù là nghiêng về một phía chiến đấu, nhóm Diệp Thu cũng thật lâu mới đem tang thi diệt hết, khắp nơi chỉ còn toàn những bộ phận cụt lơ lửng, nơi nơi một mảnh lửa đốt điện giật thảm đến không nỡ nhìn.
Diệp Thu xoa cái trán ra đầy mồ hôi, xoay người đi về hướng những bộ mặt hoàn toàn thay đổi trong xe.
Xe zip báo hồng toàn thân là thịt mát máu hôi tanh của tang thi đầy dơ bẩn, Diệp Thu che mũi lại muốn xem bên trong còn người sống hay không.
Đi đến phụ cận, Diệp Thu nhíu mày nhìn cửa sổ xe, mơ hồ không rõ tại sao hắn lại cảm thấy chiếc xe này nhìn thật quen mắt?
Mới vừa vươn tay, cửa xe liền mở ra, từ bên trong Diệp Thu quét mắt nhìn cửa xe gần như đã biến hình, trong lòng hiểu rõ, xem ra người bên trong lúc nãy không ra hỗ trợ căn bản không phải không muốn mà là bởi vì cửa xe biến hình nên không ra được!
Hơi hơi nghiêng đầu vòng qua cửa xe, Diệp Thu rốt cuộc thấy rõ hai vị bên trong là ai.
Diệp Thu trừng lớn đôi mắt: "Ra là các ngươi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Candy cũng muốn nói: Trò chơi nhỏ đây mọi người, thử đoán xem hai người này là ai? gợi ý là hai người này từng xuất hiện ở phần đầu của truyện, quen với Diệp Cẩn và cũng từng làm Diệp Thu ăn giấm nha:3 Bình luận đi a! Không chơi ăn gian a!:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT