Không biết có phải là vì biết trước chuyện tận thế hay không, Diệp Thu khi xem tin tức luôn cảm thấy có dấu hiệu của mạt thế.
Tỉnh H trăm năm qua có một lần đại hạn hán, ruộng đất thậm chí nứt ra thành cái khe, mùa màng mất trắng.
Huyện L xảy ra động đất cấp 6, làm núi lở đất đá trôi, chết mấy nghìn người.
Tâm bão đi qua tỉnh Y, mưa liên tục trên diện rộng, nước đọng như thành sông, nơi nào thấp thì hoàn toàn bị ngập.
Chỉ cần mở TV lên thì thấy hiện ra đều là tin tức làm cho người ta cảm thấy bất an.
Diệp Thu phiền não cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV.
Ngày hai tám tháng tám, khoảng cách đến tận thế chỉ có ba ngày.
Diệp Cẩn bưng cà phê đi tới, mấy ngày nay hắn đều đợi ở nhà, vật tư chuẩn bị không sai biệt lắm, xe cải trang cũng lái trở về, cửa kính xe đều trang bị thủy tinh chống đạn, thân xe trang bị thêm tấm thép, nóc xe cũng lắp thêm một hàng rào phòng hộ, đến lúc đó có thể giả trang, động cơ cũng đổi thành loại dùng diesel, sau khi cải trang thì Hummer, Land Rover càng giống con quái thú bằng sắt.
Một đường nhanh như điện chớp mắt đi đến trung tâm thương mại, Diệp Thu vỗ về trái tim: "Kỹ năng lái xe của anh tốt thật!"
"Ở nước ngoài có thi lái xe".
Diệp Thu trừng to mắt, cậu không có nghe sai phải không?
"Đua xe?"
"Ừm".
Cao thấp đánh giá Diệp Cẩn, Diệp Thu lắc đầu, không thể tưởng tượng nổi một tảng băng sơn như vậy đi đua xe.
"Vậy anh đưa em tới đây làm gì?"
"Mua sắm".
"Mua sắm?"
"Sách nói mua sắm có thể làm tâm trạng của con người tốt hơn".
Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn nghiêm túc trả lời, tự nhiên c giác thập phần đáng yêu, chẳng lẽ đây là tương phản manh trong truyền thuyết sao? Diệp Cẩn luôn luôn nghiêm cẩn lại nhìn đến mấy dòng này trong sách? Ha...
Nhưng dù sao đã đến đây...
"Anh trả tiền?"
"Đương nhiên".
"Vậy em sẽ không khách khí".
Vì thế ba giờ kế tiếp, Diệp Thu tựa như cơn sóng, điền cuồng quét hàng.
Quần áo, giày, đồ ăn, thức uống, chỉ cần là thứ cậu chọn, Diệp Cẩn đều không hé ra một câu oán hận mà quẹt thẻ trả tiền.
Một ngày này, Diệp Thu thành người được hoan nghênh nhất.
Trong xe căn bản không chứa nổi, quyết định để người đưa hàng đến nhà, Diệp Thu điên cuồng mua sắm một buổi sáng mới ý do vị tẫn lên xe về nhà.
"Tâm tình hiện tại thế nào?"
Diệp Thu mỉm cười nói: "Tốt!"
Diệp Cẩn nhìn cậu cười đến giống mèo lười, bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
Vương thúc Vương thẩm về nhà tế tổ đã trở lại, Vương thẩm tận sức cho việc mở rộng vườn rau ở hậu viện, Vương thúc dưới sự uy hiếp của nàng thì cũng hỗ trợ. Diệp Đông Diệp Tây cũng dọn đến biệt thự, đều ngụ ở lầu một, mỗi ngày không có việc gì thì ngay ở trong sân đối luyện.
"Vào không gian nhìn xem đi!" Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu vào nhà lại không có việc gì mở TV lên, đành phải mở miệng.
"Được a!" Tinh thần Diệp Thu lập tức tỉnh táo, kéo Diệp Cẩn đi lên lầu.
Vào không gian, hít thở không khí mát mẻ, chỉ cảm thấy tâm tình đều nhẹ nhàng một chút.
Hiện tại trong không gian chỉ toàn là hình ảnh của mùa thu hoạch, hoa quả đung đưa, treo đầy trên cây, trâu dê thành đàn. Động vật trong không gian lớn rất nhanh, gà vịt ngỗng thành một đàn, lợn cũng có thêm mấy con non, thỏ con sinh sôi nảy nở nhanh hơn, trâu dê ngựa cũng có thêm thành viên mới. Cá, tôm, cua trong sông thịt nhiều màu mỡ, nhìn là thấy thèm ăn.
Diệp Thu còn mở ra một khối trồng thảo dược, các loại thu thập được đều trồng trong này.
Dưới sự trợ giúp của Diệp Cẩn, kho hàng dưới lòng đất cũng tồn rất nhiều dược phẩm, thuốc hạ sốt, cảm cúm, giảm đau, băng gạc, vv nếu như bây giờ không mua thì về sau cũng khó mà mua được.
Đi dạo trong không gian được một lát, thời điểm đi đến sân hai người đều có điểm khát nước, nghĩ đến việc chưa uống qua nước trong không gian, Diệp Thu dùng ý niệm lấy hai chén nước giếng, rồi cầm lấy một cái đưa Diệp Cẩn.
Uống vào mát lạnh ngọt ngào, thân thể mệt nhọc của hai người liền biến mất không thấy.
Kinh ngạc liếc nhau, không nghĩ tới nước giếng này uống tốt như vậy.
Bụng đột nhiên một trận quặng đau, Diệp Thu vội vàng lôi kéo Diệp Cẩn ra khỏi không gian, vội vàng phóng tới phòng mình.
Diệp Cẩn lo lắng nhìn bóng dáng Diệp Thu, thật sự nhịn không được xoay người vọt vào toilet.
Nửa giờ sau, Diệp Thu đứng ở dưới vòi sen, ghét bỏ xoa tẩy vết bẩn trên người, mùi hôi bao phủ khắp phòng tắm, Diệp Thu đành phải ngừng thở, mở quạt thông gió ra, dùng sức đổ sữa tắm lên người.
Thật vất vả tẩy rửa sạch sẽ, Diệp Thu trực tiếp lao ra khỏi phòng tắm, đem cửa phòng đóng thật chặt, ngủei ngửi, phát hiện trong phòng không có mùi vị gì mới yêm tâm lau khô nước trên người.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, biểu tình khẩn trương của Diệp Cẩn khi thấy người trong phòng thì dừng lại, chỉ thấy thiếu niên dáng người thon dài hơi cúi đầu lau đi nước trên người, vốn là làn da trắng nõn càng thêm bóng loáng, đường cong lưng hoàn mỹ lộ ra dưới ngọn đèn, mông đầy đặn, có cảm giác thập phần chắc chắn. (*ực*)
Con ngươi trầm xuống, Diệp Cẩn dùng hết khí lực toàn thân mới áp xuống dục niệm trong lòng đột nhiên lóe lên.
Diệp Thu quay đầu, tầm mắt mờ mịt, giật mình, cậu bây giờ mới nhớ tới mình đang lõa thể, nhất thời lúng túng muốn tìm cái hố chui vào, nhanh chóng bọc khăn tắm, cười với Diệp Cẩn một tiếng.
Diệp Cẩn bước đến gần, dùng sức ôm Diệp Thu vào lòng, "Em không sao chứ?"
Diệp Thu như có thể cảm nhận được lo lắng trong lòng của hắn nên không có cự tuyệt ôm ấp, ngược lại dùng tay vỗ vỗ lưng Diệp Cẩn: "Yên tâm, em không sao, còn anh?"
Diệp Cẩn gần như tham lam hít hà hương sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái trên người Diệp Thu, hai tay lơ đãng xoa lưng cậu, bóng loáng như trong dự kiến, lại xoa mạnh hơn nữa.
Buông người trong lòng ra, Diệp Cẩn nhu nhu mớ tóc còn đọng nước của cậu, "Anh ra ngoài trước, em mặc quần áo, lau khô tóc rồi đi ra nói sau".
"Được". Diệp Thu cười cười, hai má bị khí nóng bốc lên càng thêm đỏ ửng mê người.
Con ngươi trầm xuống, Diệp Cẩn bắt buộc chính mình hu hồi tầm mắt, xoay người ra khỏi phòng.
Thở ra một hơi dài, Diệp Thu bình phục trái tim bỗng đập nhanh của mình, vừa lau tóc vừa tìm quân áo mặc.
Cậu không nghĩ đến nước giếng trong không gian thế nhưng sẽ có hiệu quả bài trừ tạp chất trong cơ thể, chẳng lẽ đây chính là công năng tẩy tinh phạt thủy trong truyền thuyết? Cũng không biết về sau có thể hay không làm cho mình trở nên tai thính mắt sáng, từ nay về sau trường sinh.
Một bên vui tươi hớn hở YY, một bên mặc quần áo. Đột nhiên, Diệp Thu đình chỉ động tác, cậu cư nhiên có thể "nhìn" tình huống xung quanh biệt thự!
Diệp Cẩn ở dưới lầu uống trà, Diệp Đông Diệp Tây vừa mới đánh xong, cười trêu ghẹo lẫn nhau, hậu viện, Vương thúc đang xới đất, Vương thẩm đang cười tủm tỉm tưới nước... Ngoài biệt thự, một đôi tình nhân đang tản bộ, một đàn chim bay trên không trung...
Xuyên thấu qua cửa sổ, Diệp Thu nhìn thấy rõ xa xa bên hồ một con mèo đang cắn một con cá, ngay cả ria mép của nó đều thấy rõ ràng!
Trời ạ!
Diệp Thu chấn kinh đến thiếu chút nữa xuyên nhầm quần áo, nước giếng trong không gian cũng quá thần kỳ đi!
Nhnh chóng mặc quần áo, chạy vội xuống dưới lầu, "Diệp Cẩn! Anh...anh có cảm giác được gì không?!"
"Ừm".
"..." Diệp Thu như bị tạt một gáo nước lạnh, "Chỉ ừm?"
Diệp Thu bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành thay đổi đề tài: "Muốn cho bọn họ thử xem không?"
"Hửm?"
"Anh rất tin tưởng bọn họ, nếu như đến lúc đó năng lực càng lớn lại càng có thể đảm bảo an toàn!"
"Không cần vội".
Diệp Thu nhún vai, "Vậy được rồi".
"Anh có đặt một chiếc du thuyền nhỏ, ngày mai đi lấy cùng anh".
"...Được". Diệp Thu nghĩ nghĩ, nói: "Muốn thu đồ vật vào trước không?"
"Ngày mai cùng nhau".
"Tốt lắm, em đi làm cơm, muốn ăn cái gì?"
"...Trừ bỏ khổ qua".
"..."
Ngày hai mươi chín tháng tám, 10 giờ sáng.
Hai người lái xe đến bến tàu cách C thị không xa, từ kho hàng lấy đi du thuyền, Diệp Thu lại lôi kéo Diệp Cẩn đi thị trường hải sản.
Hai người mua rất nhiều tôm cá, dùng ý niệm thu vào hồ nước, nước trong hồ là trộm lấy ở biển. Nếu không chuẩn bị trước, ai biết đến lúc đó còn có thể ăn hải sản hay không.
Ăn trưa tại khách sạn cạnh bến tàu, đều là hải sản, hương vị hạng nhất, Diệp Thu liền gói lại.
Hơn ba giờ chiều, Diệp Cẩn lái xe chở Diệp Thu đi đến nơi cách trung tâm thành phố không xa.
Vị trí kho hàng không hề hẻo lánh, nhưng vì ở cuối phố nên cũng không làm người khác chú ý, nếu như vô tình thấy thì cũng không nghĩ rằng bên trong kho hàng chứa lượng lớn vật tư.
Bởi vì biết bên trong không gian của Diệp Thu có thể tự sản xuất lương thực cùng rau quả, cho nên trong kho hàng đa số đều là những thứ không thể sản sinh như: dầu, muối, tương, dấm, quần áo, giày dép, nến, đèn pin, thậm chí còn có một lượng lớn xe đạp cùng xe máy.
Tay Diệp Thu vừa phủ lên, vật tư chất đống thành núi liền tiêu thất.
Ngay cả không phải là lần đầu tiên thấy động tác này của Diệp Thu, Diệp Cẩn vẫn am thầm lấy làm kì lạ, đương nhiên vẫn duy trì sắc mặt như cũ.
Ước chừng gần hai tiếng, Diệp Thu mới đem toàn bộ kho hàng thu vào, thở hắt ra, thuận tay lấy ra một lọ nước khoáng uống vào.
"Diệp Cẩn..."
"Gọi anh!" Diệp Cẩn đánh gãy lời nói của Diệp Thu, lấy đi nước trong tay cậu, không để ý mà uống vào.
"...Đó là..." Em uống qua...
"Sao vậy?" Diệp Cẩn nghi hoặc nhìn Diệp Thu.
"Không có việc gì, ha ha.."
Diệp Thu cười gượng ra khỏi kho hàng, không chú ý tới khóe môi Diệp Cẩn hơi nhếch lên.
Lúc trở lại biệt thự đã 6 giờ chiều, Vương thẩm đã chuẩn bị xong thức ăn.
Hiện tại biệt thự đã trang bị máy phát điện năng lượng mặt trời, còn đào giếng nước, đến lúc đó điện nước bị cắt cũng không sợ.
Trong không gian tồn rất nhiều than đá cùng lon gas, biệt thự cũng có hơn mười lon, nếu như đến lúc đó C thị an toàn, thì vật tư trong biệt thự có thể làm cho bọn họ trong vòng hai năm không lo vấn đề ăn mặc.
Nhưng mà ai biết được?
Cách mạt thế càng gần, Diệp Thu càng khẩn trương, khiến mọi người trong biệt thự cũng bàng hoàng theo, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lo lắng trước vẫn hơn.
Diệp Thu nhắm mắt lại, nói cho chính mình, đã chuẩn bị nhiều như vậy rồi, mạt thế đến thì sao, cậu vẫn có thể mang người nhà đi trên con đường bằng phẳng.
Hơn nữa còn có Diệp Cẩn mà.
............................
Hết chương 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT