Rốt cuộc kết thúc chiến đấu, Diệp Thu sắc mặt phức tạp nhìn trước mặt cách đó không xa.

Áo xanh dạt dào trên cỏ, một bé gái mặc váy công chúa màu hồng phấn lẳng lặng nằm, gương mặt khỏe mạnh bên trái đối diện hướng Diệp Thu, khóe môi dính máu, lại nâng lên một nụ cười giải thoát.

Nhỏ đến không thể phát hiện mà thở dài, Diệp Thu vung tay lên, một cây đại thụ bên cạnh người bé gái nháy mắt khô héo biến mất, trên mặt đất lưu lại một hố to.

Đem bé gái thật cẩn thận bỏ vào, Diệp Thu lại dạo qua một vòng mới tìm được con búp bê Tây Dương rách nát kia.

Đem búp bê Tây Dương đặt bên người bé gái, Diệp Thu lui về phía sau vài bước.

Nháy mắt, cỏ cây cành lá tốt tươi, gò đất nho nhỏ nở khắp hoa tươi.

Diệp Thu cong cong môi, trong lòng buông lỏng.

Chậm rãi dạo bước tới, Diệp Cẩn duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực: “Không có việc gì.”

Gật gật đầu, Diệp Thu vùi đầu vào hõm vai Diệp Cẩn, “Ân……”

Còn muốn nói gì đó, nhưng một trận buồn ngủ đánh úp lại, Diệp Thu nhíu mày, nháy mắt mềm mại ngã vào lồng ngực Diệp Cẩn.

Sau giờ ngọ, mặt trời cao cao treo trên không trung, ngẫu nhiên một tia gió nhẹ phất qua, thích ý an bình.

Diệp Thu phản ứng thong thả chớp mắt, nửa ngày mới ý thức được mình nằm ở trên giường.

“Lại lên cấp?” Diệp Thu ngồi dậy, nhìn tay mình.

Nhẹ nhàng vung một cái, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa tươi nở rộ, động tác cực nhanh tiếp được, Diệp Thu chậm rãi gợi lên môi.

“Nhị thiếu gia! Ngài rốt cuộc tỉnh!” Vương Thẩm bưng nước vào nhà kinh hỉ hô lên, xoay người đi ra ngoài tìm bọn Vương thúc.

Nhị thiếu gia hôn mê đã vài ngày, ngày hôm qua thiếu gia lại hôn mê, tuy rằng biết hai người là dị năng tiến hóa, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm a!

Còn may còn may! Hiện tại nhị thiếu gia cuối cùng cũng tỉnh lại!

Diệp Thu nhìn bóng dáng Vương thẩm vội vàng đi ra ngoài, chớp mắt, xoay người xuống giường.

Ca ca đâu?

Vương thúc cùng Diệp Đông Diệp Tây vừa lúc đều ở đó, nghe Vương thẩm nói xong đang muốn đứng dậy, liền thấy Diệp Thu đi ra.

“Diệp Cẩn đâu?” Diệp Thu nhướng mày, rất nghi hoặc.

“Còn hôn mê!” Vương thẩm chỉ phòng bên phải, nói.

“Dị năng của hắn cũng lên cấp?” Diệp Thu gật đầu, xoay người liền vào phòng Diệp Cẩn.

Nơi này đại khái là phòng cư dân đã vứt đi, gia cụ trong phòng gì đó đều rất cũ nát, nhưng cũng may không cần ăn ngủ ngoài trời.

Xác định Diệp Cẩn bình an không có việc gì, lòng Diệp Thu lúc này mới buông lỏng, một bên duỗi tay tạo ra màu xanh biếc Mộc hệ dị năng, một bên tò mò buông ra tinh thần lực, quan sát tình huống chung quanh.

Quả nhiên như hắn suy nghĩ, đây là một tiểu khu không nhỏ, hiện tại thành nơi để bọn họ lâm thời đóng quân.

Nếu hắn không đoán sai, khoảng cách từ nơi này đến căn cứ người Nhật Bản đại khái không tính quá xa, cho nên đã sớm thành khu không người.

Đêm khuya.

“Ngươi nói cái gì?!” Trợ lý Bạch Phi kích động túm lấy bác sĩ, hoàn toàn không muốn tin lý do thoái thác của hắn: “Tướng quân sao có thể có việc!”

Bị túm lấy nhưng bác sĩ tính tình rất tốt, bị nghi ngờ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà đẩy mắt kính: “Thực xin lỗi, ta cũng không hy vọng loại chuyện này phát sinh, nhưng là……”

“Không có nhưng là!” Trợ lý tức giận mở to hai mắt, trách mắng: “Tướng quân sẽ không có việc gì!!!”

“……”

Cam Nguyên nhíu mày, đẩy cửa vào, “Sao thế này?”

“Có mấy tên Ninja Nhật Bản chạy thoát ra ngoài, gây thương tích cho tướng quân.” Trợ lý vẻ mặt trắng bệch ngồi ở mép giường, mắt đau kịch liệt.

Cái cứ điểm Nhật này tuy rằng đã bị bọn họ chiếm lĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn làm không được hoàn mỹ, trong đó có không ít người thừa loạn chạy mất.

Tướng quân lần này vốn là muốn đuổi theo tiêu diệt, vốn là chuyện không có vấn đề, không nghĩ tới……

Đêm càng ngày càng tối, Cam Nguyên cùng trợ lý cũng lần lượt rời đi, từng người suy nghĩ biện pháp.

Diệp Thu trốn trong bóng đêm, rối rắm nhăn mi.

Cứu? Không cứu?

Bạch Phi người này vẫn rất không tồi, đối xử với người khác chân thành quang minh lỗi lạc, tính cách tuy rằng tương đối lãnh ngạnh, nhưng ở một mức độ nào đó cùng với ca ca nhưng thật ra có chút tương tự, tuy rằng là anh trai của Bạch Tùng Chi, nhưng cũng không cần phải giận chó đánh mèo……

“Ai……” Thật sâu thở dài, Diệp Thu ném xuống cánh hoa trong tay bị hái được một nửa, lặng yên không một tiếng động ẩn vào phòng Bạch Phi.

Trên giường Bạch Phi sắc mặt tái nhợt không hề có huyết sắc, tóc cũng dính mồ hôi, dính vào trên trán có vẻ thập phần yếu ớt.

Xác nhận không có người phát hiện, Diệp Thu mặt không biểu tình vươn tay, cầm cổ tay Bạch Phi, hơi màu xanh biếc Mộc hệ dị năng trào dâng mà ra.

Thời gian một phân một giây qua đi, sắc mặt Diệp Thu cũng càng ngày càng kém.

Không biết vì cái gì, Bạch Phi ngày thường nhìn qua thân thể thập phần khỏe mạnh, nhưng đáy lại hư rối tinh rối mù.

Diệp Thu thật sâu nhăn mi, phát ra dị năng càng ngày càng nhiều, bên trán cũng xuất hiện mồ hôi.

Không hề nhận ra Bạch Phi lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt một chút một chút mà hồng nhuận lên.

……

Qua thật lâu sau.

“Hô!” Diệp Thu tỉ mỉ quan sát tình huống thể trạng Bạch Phi một lát, phát hiện tạm thời không nguy hiểm tới mạng sống, lúc này mới thở mạnh, buông cổ tay Bạch Phi, lau mồ hôi.

Mộc hệ dị năng cũng không phải vạn năng, hắn đã tới cực hạn.

Thân thể Bạch Phi đã bị hủy đến quá mức lợi hại, hắn tuy rằng xem như đem hắn cứu sống, nhưng phong hệ dị năng lại biến mất, về sau cũng không thể vận động kịch liệt.

Hơn nữa phương diện thọ mệnh……

Diệp Thu thở dài, ở bên cạnh ghế lẳng lặng ngồi, chờ hắn tỉnh lại.

Thật lâu sau, chờ đến khi sắc trời hơi sáng, Bạch Phi chợt giật giật ngón tay, rốt cuộc từ trong hôn mê tỉnh lại.

“Ngươi tỉnh?” Diệp Thu vội vàng tiến lên, nhẹ giọng hỏi.

Bạch Phi xoay chuyển cổ, tinh thần hoảng hốt một lát, lúc này mới hoàn toàn khôi phục ý thức, thanh âm khàn khàn mở miệng nói: “Tỉnh, đây là đâu?”

“Phòng ngươi.” Diệp Thu nhìn bốn phía, nói: “Ngươi hiện tại cảm giác thế nào?”

“Cảm giác không tồi.” Bạch Phi gật đầu, nói: “Ngươi đã cứu ta?”

Diệp Thu nghe vậy kinh ngạc mà nhướng mày: “Ngươi có ý thức?”

“Một chút.” Bạch Phi giãy giụa ngồi dậy, thở hổn hển một hơi: “Vừa rồi bác sĩ nói ta không cứu được, ta cũng cho rằng mình sẽ chết, cảm ơn ngươi!”

“Không cần khách khí.” Diệp Thu sờ đầu, gian nan mở miệng: “Ta còn có chút chuyện muốn nói cho ngươi……”

“Chỉ vậy thôi?” Sau khi nghe xong Diệp Thu nói, Bạch Phi có vẻ thập phần bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tư nói giỡn: “Như vậy cũng tốt, ta liền có thể sớm về hưu.”

“……” Diệp Thu nhăn mi, khó hiểu nói: “Ngươi không cảm thấy…… Tiếc nuối phẫn nộ sao?”

“Vốn là thứ không thuộc về mình, ta dùng lâu như vậy, hiện tại có thể sống sót chính là vạn hạnh.”

“Không thuộc về mình?”

“Dị năng.” Bạch Phi rộng rãi mà cười, nói: “Dị năng của ta là dùng dược vật kích phát ra.”

“……”

Diệp Thu đứng ở dưới lầu, tâm tắc tắc nhìn mặt trời dần hiện lên ở phía Đông.

Bạch Phi thái độ thực rộng rãi, rộng rãi đến mức hắn tâm tắc.

Nguyên bản là tướng quân trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, hiện tại lại……

Ý trời trêu người.

Cách đó không xa một đội quân nhân võ trang hạng nặng chạy qua, nhìn phương hướng hẳn là cứ điểm người Nhật.

Kết quả tra xét của tinh thần lực nói cho hắn, Diệp Cẩn hôn mê bên trong.

Diệp Thu đột nhiên nắm chặt tay, cưỡi lên xe máy đi theo đội quân nhân.

Mấy ngày nay mấy người Nhật đó còn nhảy nhót, tâm tắc tâm tắc quá tâm tắc!

Không diệt sạch bọn họ, tên hắn liền viết ngược lại!

“Ai? Nhị thiếu gia đâu?” Vương thẩm nghi hoặc từ trong phòng Diệp Thu đi ra, tối hôm qua còn ở đây a!

Diệp Đông bị chút vết thương nhẹ, bất quá là rách da, nhưng Diệp Tây lại tự trách, không cho hắn động thủ, một hai phải tự đút.

Hồng lỗ tai ăn xong cháo Diệp Tây đút, Diệp Đông nghe vậy đáp: “Chưa thấy a, nhị thiếu gia không ở đó?”

“Không a!” Vương thẩm lắc đầu.

“Khả năng là đi ra ngoài!” Diệp Tây lại múc một muỗng cháo, một bên đút cho Diệp Đông một bên nói: “Nhị thiếu gia nằm như vậy mấy ngày, có lẽ là đi ra ngoài hoạt động gân cốt!”

“Cũng có khả năng.” Vương thẩm không bớt lo mà lắc đầu, xoay người đi kêu hai tiểu bảo bối rời giường.

Đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, quá không ngoan, vẫn là đứa nhỏ ngoan hơn!

Đạo Hằng vung phất trần, thong thả ung dung từ ngoài cửa đi vào.

“Có cháo có đồ ăn, có mặt có bánh, thật tốt!” Đứng ở bên bàn ăn rung đùi đắc ý cảm thán một hồi, lúc này mới thong thả ung dung ngồi xuống, ăn!

Diệp Tây nhìn hắn một cái, vội đứng dậy lại múc một chén cháo.

Lão bà nhà hắn còn chưa có ăn no đâu!

“Tướng quân! Ngươi tỉnh!” Vội một đêm mắt đầy quầng thâm, trợ lý kích động đến thiếu chút nữa rớt nước mắt, ghé vào mép giường Bạch Phi đầy mặt may mắn.

“Không có việc gì.” Bạch Phi cười gật đầu, nói: “Ngươi vất vả.”

“Ta không vất vả!” Trợ lý đột nhiên lắc đầu, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất: “Chỉ cần tướng quân ngài tỉnh là tốt! Ta một chút cũng không vất vả!”

“Đúng rồi!” Trợ lý mắt đen ngẩng đầu, trong mắt lửa giận cơ hồ muốn phun ra, “Tên lang băm! Thế nhưng còn nói cái gì đen đủi! Ta phải đi tìm hắn tính sổ!”

“……” Bạch Phi nhìn trợ lý hấp tấp chạy ra ngoài, cười lắc đầu.

Thở dài, Bạch Phi nhớ tới trước đó căn cứ truyền đến tin tức.

Tiểu đội được phái đi z thị cứu người đã trở lại, hành động thực thuận lợi, nhưng là……

Tùng Chi rời đi.

Khi nhiệm vụ hoàn thành phải về căn cứ, hắn rời đi……

Xoa xoa ấn đường, Bạch Phi mệt mỏi nhắm mắt.

Ngày hôm sau buổi chiều.

Diệp Cẩn ra khỏi phòng, nhíu mày nhìn một vòng, trầm giọng nói: “Diệp Thu đâu?”

Đang thương lượng thành lập đại thương đoàn, mọi người ngẩn người, còn không kịp mở miệng, cửa đã đột nhiên mở ra.

“Ca ca tỉnh rồi sao!”

Diệp Thu đột nhiên đẩy cửa ra, vừa dứt lời liền thấy được Diệp Cẩn đứng ở đối diện.

Đôi mắt tỏa sáng mà gợi lên môi, Diệp Thu lập tức cũng không màng trên người mình đều là mùi hôi, một cái bước xa liền xông tới.

“Ca ca!”

Diệp Cẩn nhẹ nhàng tiếp được ái nhân tự xông vào mình, khóe môi nâng lên một độ cong muốn làm mù mắt mọi người vây xem, thanh âm thập phần sủng nịch: “Chạy đi đâu?”

“Đi hỗ trợ!” Diệp Thu hắc hắc cười, hai chân thon dài dùng sức cuốn lấy eo Diệp Cẩn, đôi tay ôm sát cổ hắn, giống con koala treo trên người hắn.

Một tay nâng mông Diệp Thu, một tay đỡ phía sau lưng hắn để ngừa té ngã, Diệp Cẩn cười khẽ đụng cái trán hắn, nói: “Rất vui?”

“Đương nhiên rồi!” Diệp Thu không biết xấu hổ mà hôn hắn một ngụm, nói: “Những người Nhật Bản đó bị đánh thảm! Còn khóc cầu……”

Diệp Cẩn trong mắt ý cười cơ hồ muốn dật ra, đột nhiên lấp kín đôi môi đang khép mở của hắn, môi lưỡi giao triền.

Một đám người: “……”

Vương thúc: “…… Khụ!”

Keith & Trần Thần: “~~~~~”

Vương thẩm vội vàng che lại mắt hai đứa nhỏ: “Trẻ con không được xem!”

Đạo Hằng làm bộ làm tịch lắc lắc phất trần: “Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ coi a!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play