Trong bếp, Đổng Ngạc Ngạc và Trịnh Quang đang làm bữa trưa.
Hình ảnh chăm chỉ này của cô quả thật là hiếm thấy đúng không?
Đổng Ngạc Ngạc tuy có chút vụng về, hậu đậu, nhưng cô cũng muốn học một chút bí kiếp nấu ăn.
Ngày thường mẹ cô chẳng cho cô vào bếp nên cô không đụng tay đụng chân vào thứ gì. Hôm nay, nhân dịp có Trịnh Quang ở đây, cô đang lĩnh giáo ông cách làm món ăn. Bản thân đang ra sức cố gắng thực hiện. Nhưng mà...
- Ngạc Ngạc, cháu cắt sai rồi. Lúc nãy ông bảo cắt 3 phân thôi mà, cháu cắt vậy là dài quá rồi.
- Dạ, lần sau cháu sẽ sửa ạ.
Cô cúi đầu vẻ hối lỗi.
- Được rồi. Không sao. Không sao.
Trịnh Quang nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, không nỡ mắng. Thôi vậy, dù sao con bé cũng còn nhỏ.
Lăng Tư Duệ đứng ở bên ngoài, chân mày cũng từ từ giãn ra.
Thì ra là cô ở đây.
Nữ nhân ngu ngốc này cũng muốn học nấu ăn sao?
Hắn khẽ cười, bước chân vào nhà bếp.
- Thiếu gia, ngài dậy rồi sao?
Trịnh Quang nhìn hắn, dịu giọng hỏi.
- Ừm. Trạch Kha đâu rồi?
- Cậu ấy đến công ty có chút việc.
- Ừm.
Hắn tiến đến chỗ Đổng Ngạc Ngạc.
- Đang làm gì?
Đổng Ngạc Ngạc đang chăm chú rửa rau, nghe hắn gọi thì ngẩng mặt lên. Vẻ mắt cô có chút gì đó phụng phịu:
- Rửa rau.
Hắn nhìn rau chân vịt trên tay cô, mặt đen lại. Đây... đây mà gọi là rửa rau sao?
Những cọng rau cô cầm trên tay muốn nát như tương rồi.
Haizzzz...
Hắn cầm tay cô, lấy một cọng rau chân vịt khác rồi vẫy nhẹ trong nước.
- Phải làm như vầy, đừng mạnh tay quá sẽ làm hỏng nó.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn tay mình, rồi lại ngây ngốc nhìn gương mặt góc cạnh của hắn. Mắt cô như mơ màng không xác định rõ mọi vật xung quanh.
Đổng Ngạc Ngạc bị nụ cười ấy mê hoặc, không nhận định rõ tình hình hiện tại mà vô thức gật gật đầu.
Sao hắn lại có thể cười dịu dàng như vậy nhỉ?
Kì lạ.
- Tiếp tục làm đi.
Hắn nói.
- À... ừ.
Cô cúi mặt xuống tiếp tục rửa rau. Nội tâm đang tranh đấu dữ dội.
~~~~~~~~~~
Sau 30 phút thì bữa trưa cũng được nấu xong.
Đổng Ngạc Ngạc đang giúp Trịnh Quang dọn cơm ra bàn thì điện thoại cô reo lên.
Đặt bát canh lên bàn, Đổng Ngạc Ngạc lấy điện thoại ra, cau mày nhìn dãy số lạ.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, lạnh giọng hỏi:
- Ai vậy?
- Không biết.
Đổng Ngạc Ngạc lắc đầu, cô nhấn vào nút trả lời.
- Alo. _ cô nói.
Đầu dây bên kia cất lên chất giọng dịu dàng, có chút mệt mỏi:
- Ngạc Ngạc, là tôi đây.
- Tống Nhất Hàn?
Cô gọi tên Tống Nhất Hàn khiến Lăng Tư Duệ cau mày.
- Cô có thể đi ăn trưa cùng tôi không?
Tống Nhất Hàn nhỏ giọng hỏi cô, mong chờ cô đồng ý.
- À... chuyện này...
Đổng Ngạc Ngạc chưa kịp trả lời thì Lăng Tư Duệ đã ngang nhiên giật lấy điện thoại cô:
- Cô ấy bận rồi. Xin lỗi.
Hắn tự tiện cúp máy rồi để điện thoại lên bàn.
Đổng Ngạc Ngạc liếc nhìn hắn khó chịu:
- Sao anh lại tự tiện như vậy?
- Tôi làm gì?
- Cướp điện thoại của tôi.
- Cái đó là tôi mua cho em.
- Anh...
Đổng Ngạc Ngạc cứng họng. Cô thật sự không chịu nổi hắn nữa. Đến cả quyền riêng tư của cô mà hắn cũng muốn kiểm soát là sao?
- Dùng cơm đi.
Hắn nói.
Trên bàn ăn lúc này tràn ngập màu sắc của sự âm u. Không nói cũng biết vẻ mặt của Đổng Ngạc Ngạc đang cực kì khó coi.
Còn Lăng Tư Duệ, vẻ mặt của hắn cũng không khá hơn, nồng đượm mùi vị của sát khí.
~~~~~~~~~~~
Trong lúc đó, Tống Nhất Hàn sau khi bị Lăng Tư Duệ cúp máy, anh có chút thất vọng. Cô ấy không ngờ lại ở cùng một chỗ với hắn.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, vẻ mặt biểu lộ không cam tâm.
Lăng Tư Duệ, lần này, tôi sẽ không để anh cướp mất cô ấy dễ dàng như vậy.
~~~~~~~~~
Quay lại biệt thự Lăng gia...
Đổng Ngạc Ngạc lấy tay chọt chọt đồ ăn, cô thật sự là nuốt không vô. Bản thần đang rất giận hắn.
Trịnh Quang nhìn cô như vậy, mở lời:
- Ngạc Ngạc, cháu sao lại không ăn?
- Cháu...
Cô không biết nói sao cho Trịnh Quang hiểu.
Nhìn tình cảnh của hai người có lẽ Trịnh Quang cũng đoán được hai người họ đang giận nhau.
- Không ăn thì đem đổ đi.
Lăng Tư Duệ lạnh giọng đứng lên, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại trên bàn rồi bước lên lầu.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn theo hắn, nỗi uất ức dâng trào trong lòng cô.
Rõ ràng là cô không làm gì sai, hắn hà cớ gì đối xử với cô như vậy. Người sai ở đây mới chính là hắn. Tự tiện lấy điện thoại của cô như vậy thật đúng là bất lịch sự mà.
Trịnh Quang nhìn thiếu gia nhà ông bỏ đi, thầm đoán là thiếu gia đang tức giận. Ông quay sang nhỏ giọng với cô:
- Thiếu gia và cháu có chuyện gì sao?
- Không ạ.
Đổng Ngạc Ngạc lắc đầu, sau đó cũng đứng lên, cô cúi đầu:
- Cháu xin phép ạ.
Nói xong thì cô cũng biến đi mất tâm.
Trịnh Quang ngồi trên bàn ăn, lắc đầu thở dài. Người trẻ tuổi thật là khó hiểu
----------------
Đổng Ngạc Ngạc đi lên cầu thang, cô đoán là hắn đang ở trên phòng nên đi một mạch lên sân thượng.
Còn vài ngày nữa là đến noel rồi, trời cũng không có nắng.
Cô đứng trên lan can nhìn xuống, toàn thành phố Bắc Kinh như hiện lên trước mắt cô.
Khung cảnh thật rộng lớn với bầu không khí nhộn nhịp. Người qua kẻ lại nườm nượp, cười nói vui vẻ.
Không gian quen thuộc khiến cô nhớ đến ba mẹ. Dù sao cô cũng đã nghỉ việc, có lẽ nên về quê sống một thời gian. Cô cần phải tịnh dưỡng, chủ yếu cũng vì muốn tránh xa Lăng Tư Duệ. Haizzzz...
Đổng Ngạc Ngạc đi đến chiếc xích đu được viền hoa tinh tế, cô ngồi xuống. Bàn tay vịn vào hai bên, chân đạp để di chuyển nó.
Cảm nhận vài cơn gió lướt ngang qua người mình, cô nhoẻn miệng cười. Bắc Kinh này quả thật rất đẹp.
Đổng Ngạc Ngạc cứ ngồi như vậy, rồi ngủ gục trên xích đu lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, cô mơ màng nhìn thấy Lăng Tư Duệ, hắn bước đến hôn cô, còn thì thầm vào tai cô:
- Nữ nhân ngu ngốc, tôi thích em.
Giọng nói hắn rất dịu dàng, rất trầm ấm đến mức khiến trái tim cô tràn ngập ấm áp.
Hắn cứ như vậy nở một nụ cười, bàn tay còn vuốt tóc cô. Thật sự rất ôn nhu.
Đến đây, Đổng Ngạc Ngạc bừng tỉnh dậy. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh. Không gian yên ắng không có ai ngoại trừ một mình cô.
Đây chỉ là mơ thôi.
Điều đó khiến cô có chút hụt hẫng.
Đúng rồi. Lăng Tư Duệ làm sao có thể thích cô. Hắn chỉ cho cô cái danh xưng là người của hắn rồi mặc sức sai khiến cô làm theo ý hắn.
Nếu như vậy thì cái danh này cô không cần. Cô chỉ muốn có được cuộc sống tự do tự tại mà thôi. Cô không thích bị hắn ép buộc.
Đổng Ngạc Ngạc thở dài, gương mặt xinh đẹp ánh lên tia buồn bã.
Nếu giấc mơ lúc nãy là thật, liệu cô có vui không?
Quả thật, Lăng Tư Duệ có đến sân thượng. Hắn thậm chí còn đến đó trước cô. Chỉ là, hắn đứng ở một góc khuất, cô tuyệt nhiên không thể nhìn thấy hắn.
Lúc cô ngủ say, hắn mới tiến lại gần, hôn nhẹ lên môi cô. Khi ấy, bản thân hắn không tự chủ được mà thốt lên câu nói đó.
Một người cao ngạo như hắn sẽ chẳng bao giờ thừa nhận tình cảm của mình. Trừ khi... hắn mất kiềm chế.
Lăng Tư Duệ chỉ như vậy một lúc rồi rời đi. Hắn có một cảm giác khó chịu khi cô nói chuyện với Tống Nhất Hàn. Hắn cũng thừa biết Tống Nhất Hàn thích cô. Vì vậy... ngăn chặn cô đến gần anh ta là điều hắn nên làm.
Chỉ có như vậy... cô mới có thể ở bên cạnh hắn.
-------------------
13h chiều ...
Lăng Tư Duệ lúc này đã đến công ty. Hắn đi vào phòng thiết kế.
- Chào Tổng giám đốc.
Mọi người nhìn thấy hắn đều ra sức cúi đầu chào.
Hắn nhìn Lưu Hiểu Phi, lạnh giọng:
- Dây chuyền thế nào rồi?
- Đã sắp hoàn tất rồi thưa ngài.
Giọng Lưu Hiểu Phi có chút run, đối mặt với hắn là điều cô sợ hãi.
- Ừm.
Hắn nói xong thì đi đến văn phòng của mình.
Ngồi trên chiếc ghế Tổng giám đốc, Lăng Tư Duệ đang xem xét lại những tài liệu Cố Vũ Mặc gửi cho hắn.
Hôm qua đã nói rõ, lần này hắn nhất định phải điều tra được mối quan hệ của Âu Dương Minh và Khương Viễn. Chuyện này thật sự làm hắn đau đầu.