Đổng Ngạc Ngạc mặc cho hắn kéo đi, bàn tay nhỏ bé được tay hắn bao phủ khiến cô cảm thấy ấm áp.
Ra đến xe....
- Vào đi.
Đổng Ngạc Ngạc nghe theo hắn đi vào.
- Lăng Tư Duệ ~
Cô gọi hắn.
- Sao?
Hắn đáp, cho xe khởi động.
- Sao anh biết mà đến đúng lúc vậy?
- Ngu ngốc như em thì biết cái gì?
- Ừm.
Cô gục đầu xuống buồn bã.
- Lại làm sao?
Hắn hỏi, hai hàng mày nhíu chặt lại.
- Không có việc làm. Tiền lương vẫn chưa được trả. Tháng này tôi khó sống rồi.
Cô than vãn với hắn. Hận chính bản thân mình vô dụng.
- Ở lại biệt thự của tôi. Công việc... không cần lo.
Hắn dịu giọng nói, mắt vẫn hướng về phía trước.
- Nhưng báo chí thì sao? Vả lại, tôi cảm thấy rất ngại.
Đổng Ngạc Ngạc thật không muốn ở lại biệt thự của hắn. Bản thân cô cảm thấy rất khó xử khi đối diện với hắn, không biết sao cô có cảm giác muốn trốn tránh.
- Tôi sẽ tự nói với bọn họ.
- Nhưng tôi không muốn ở lại biệt thự của anh.
- Em giỏi nhỉ? Dám cãi cả mệnh lệnh của thiếu gia mình sao?
Hắn cười khẩy nhìn cô.
Thiếu gia? Thiếu gia? Tại sao lúc nào hắn cũng tự cho hắn là thiếu gia?
Dùng lý do đó để ép buộc cô, khiến cô phải nghe theo lệnh của hắn, hắn rốt cuộc có hiểu cảm giác của cô không?
Cứ như cô là một cái xác, tùy ý để hắn muốn làm gì thì làm.
- Lăng Tư Duệ. Tôi không muốn làm ôsin của anh nữa.
Cô bức tức nói.
- Em không có quyền quyết định.
- Tại sao?
- Vì em là người của tôi, có hiểu không?
- Tôi đã nói tôi không phải.
- Lần trước đã thừa nhận rồi, đừng bướng nữa.
- Anh.... Không nói lý lẽ.
Đổng Ngạc Ngạc không thèm nói chuyện với hắn nữa, xoay mặt về phía cửa kính.
Lăng Tư Duệ cũng không nói gì, tiếp tục lái xe đi.
----------------
Công ty Tống Thụy...
- Thiếu gia, Đổng tiểu thư mà cậu nhờ tôi quan sát, cô ấy đã về nước rồi.
Câu nói của Chấn Phong khiến Tống Nhất Hàn khựng lại, bản thân có chút nóng lòng muốn gặp cô.
- Ừm. Hiện tại cô ấy đang ở đâu?
- Biệt thự Lăng gia thưa cậu. Tôi nghe nói tối qua hai người họ bị phóng viên bắt gặp trên đường, nhưng phóng viên không đuổi kịp bọn họ nên đành quay về.
- Ừm.
- Còn đây là số điện thoại mới của cô ấy. Tôi khó khăn lắm mới rà soát được đấy.
Chấn Phong đưa số điện thoại cho Tống Nhất Hàn, hếch mũi tự hào.
- Được rồi. Cảm ơn anh.
- Vậy không có gì nữa thì tôi đi đây.
Chấn Phong vừa rời đi không lâu thì cửa phòng anh đột ngột mở ra.
- Hàn ~ em nhớ anh.
Triệu Ngôn Hy õng ẹo đi vào, mùi nước hoa khiến anh vô cùng khó chịu.
- Cô đến đây làm gì?
Anh không thèm nhìn cô, bực bội nói.
- Bác bảo em đến đây chơi với anh.
- Đây là công ty, không phải nơi vui chơi của cô.
- Nhưng mà em muốn chơi ở đây.
Triệu Ngôn Hy yểu điệu nói.
- Ra ngoài trước khi tôi nổi nóng.
- Nhưng mà...
- Ra ngoài.
- Hức...
Triệu Ngôn Hy tức giận bỏ ra ngoài, gương mặt trát đầy phấn có chút bất mãn. Tại sao? Tại sao anh ta lại không chịu chú ý đến cô? Anh ta không biết kết hôn với cô rồi thì công ty Triệu Phong sẽ thành sở hữu của anh ta hay sao? Đúng là nam nhân ngu ngốc mà. Hừ.....
- Lăng Tổng, chúng tôi muốn hỏi ngài về cô gái bí ẩn mà ngài đã tuyên bố là nữ nhân của ngài trong buổi tiệc.
Một phóng viên nuốt nước bọt khi bị ánh mắt của hắn chiếu vào, cố gắng hỏi.
- Cô gái đó thì liên quan gì đến các người?
- Chúng tôi muốn biết cô ta có phải là người yêu thật sự của ngài không?
- Chuyện riêng tư của tôi không phải để các người bới móc.
Giọng nói băng lãnh cất lên không nhanh không chậm khiến mọi người trong căn phòng không rét mà run.
- Chúng tôi chỉ muốn biết quan hệ của hai người mà thôi.
Người phóng viên vừa lau mồ hôi vừa nói.
- Nếu đã muốn nói thì tôi sẽ nói, không đợi đến lượt các người lên tiếng tra hỏi. Các người rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm nên đi bới móc chuyện riêng tư của người khác sao? Làm như vậy tạp chí có bán chạy không?
Câu nói có chút hàm ý mỉa mai khiến đám nhà báo im phăng phắc.
- Lăng Tổng, chúng tôi chỉ muốn cập nhật thông tin một chút, không có ý muốn bới móc chuyện riêng tư của ngài.
- Vậy sao? Hơ.... Nếu vậy... viết về chuyện tình cảm của các người đi... để cập nhật thông tin một chút.
Hắn cười khẩy, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ.
- Lăng Tổng...
- Những gì đã nói thì tôi cũng nói hết rồi. Rất mong các người biết tự trọng mà thôi làm phiền người khác. Nếu không... tôi sẽ không để yên cho tòa soạn của các người đâu.
Hắn nói xong, lạnh lùng rời đi. Để lại nuối tiếc trong lòng đám phóng viên.
- Anh ta nghĩ anh ta là ai mà kiêu ngạo như vậy? Cùng lắm chỉ có chút thông tin thôi, làm gì mà nói không để yên cho tòa soạn của chúng ta.
Phóng viên A bức xúc nói.
- Cậu đừng nói bừa. Chuyện này liên quan tới quyền riêng tư, nếu tiếp tục tra hỏi coi chừng bị anh ta kiện ra tòa đó vì tội quấy rối đó.
Phóng viên B nói.
- Thì ra là vậy. Nếu bị kiện thì coi như danh tiếng của tòa soạn trở về con số 0 rồi.
- Đúng vậy. Chuyện này chúng ta tốt nhất cứ cho qua thì hơn.
- Ừm.
-------------
Biệt thự Lăng gia...
Đổng Ngạc đi lên phòng của hắn, cô ngồi trên giường buồn chán xem tivi. Cô cảm thấy bản thân ngày càng bị hắn điều khiển. Không biết vì lý do gì mà hắn bắt đầu quản lý cô. Đến cả việc cô làm gì cũng phải nghe theo ý kiến của hắn.
Đổng Ngạc Ngạc thật sự không biết hắn muốn làm cái gì. Đem cô ra làm trò đùa vui lắm sao?
Tivi đang phát tin tức, hình ảnh của hắn hiện ra khiến cô căng mắt nhìn rõ.
Ai da~ hắn là đang đi giải thích này.
- Nói chuyện với phóng viên như vậy, thật khó ưa mà.
Cô bĩu môi tỏ vẻ không thích.
- Em đang nói tôi khó ưa sao?
Lăng Tư Duệ từ đâu xuất hiện, hắn đột ngột cất giọng khiến cô giật mình đánh rơi cái remote xuống đất.
Hắn đi đến phía cô, cúi xuống nhặt cái remote, khẽ cười:
- Phá hoại là không tốt.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn tắt tivi, cô u ám leo lên giường trùm chăn lại.
- Sao vậy?
Hắn hỏi.
Cô không muốn đáp, cứ một mình ở trong chăn không thèm động đậy.
- Ra đây.
Hắn lạnh giọng.
Đổng Ngạc Ngạc vẫn không có biểu hiện nào là nhúc nhích, cứng đầu không chịu nghe hắn.
- Tôi bảo ra đây.
Hắn có chút lớn tiếng, bản thân đang cố kiềm nén cơn giận.
Cô vẫn không chịu ra ngoài. Tự nhủ với mình là không được nghe theo lời hắn.
- Được. Để xem em còn cứng đầu không?
Hắn bước lên giường, cả người ôm chặt lấy cô.
Đổng Ngạc Ngạc cứ như vậy để hắn ôm lấy. Cảm giác nằm trong cái chăn không có một kẻ hở kết hợp với việc bị ôm chặt thế này thật khiến cô thiếu không khí.
Đổng Ngạc Ngạc cố chịu đựng, cô cắn chặt hai hàm răng lại không cho phép mình chui ra ngoài. Nhưng mà... cảm giác ngộp thở ấy khiến cô bị khuất phục trước hắn. Huhu... đúng là đáng ghét.
Nhìn thấy cái đầu của cô ló ra ngoài, Lăng Tư Duệ lật tung cái chăn ra, ôm chặt cô vào lòng. Hắn nhẹ giọng, thanh âm trầm ấm như rót mật vào tai:
- Đừng bướng nữa.
Hắn gục xuống hõm vai cô, mắt nhắm nghiền, chiếc mũi cao tham lam ngửi lấy mùi hương dịu nhẹ của cô.
Cảm giác ở cạnh cô thật là bình yên.
Đổng Ngạc Ngạc cảm nhận được hành động của hắn, cô cũng không nói gì. Bàn tay vô thức đặt lên lưng hắn. Đây có được gọi là đáp trả không nhỉ?
Lăng Tư Duệ chỉ khẽ cười, hắn dịu giọng:
- Ngủ một lát.
Nói xong thì hắn chìm vào giấc ngủ, bản thân cảm giác thật ấm áp.
Ai da~ Lăng Tổng dạo này hay ngủ quá. Không biết có phải vì chị Ngạc nên ngủ nhiều không ta?
----------------
11h trưa...
Lăng Tư Duệ giật mình tỉnh dậy, ngủ một giấc khiến tâm tình hắn cực kì thoải mái.
Nhìn xung quanh không thấy Đổng Ngạc Ngạc đâu, hắn nhíu mày gọi tên cô.
- Ngạc Ngạc ~
Âm thanh vang lên trong không gian im ắng không có tiếng trả lời.
Hắn đứng dậy, đi vào phòng tắm thay một bộ trang phục thoải mái hơn. Sau đó bước xuống cầu thang.
Hắn nhìn quanh phòng khách vẫn không thấy cô đâu, cảm giác thiếu một thứ gì đó khiến hắn khó chịu nhăn mày.
Đột nhiên, âm thanh vang vọng từ nhà bếp khiến chân hắn vô thức bước đến đó.
- Ông ơi, cái này cắt làm sao ạ?
- À cái đó cháu cắt khúc ngắn thôi, tầm 3 phân là được.
- Vâng ạ.
- Ông ơi còn rau chân vịt này thì sao?
- Cái đó cháu rửa sạch rồi đưa cho ông.
- Dạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT