Đổng Ngạc Ngạc vừa mở mắt đã cảm nhận được vòng tay ấm áp của ai đó. Hương thơm bạc hà nam tính khiến cô dễ chịu, dụi dụi đầu vào lồng ngực Lăng Tư Duệ hưởng thụ.
Lăng Tư Duệ cảm nhận được sự ngọ nguậy của cô, chỉ nhẹ cười một cái. Đôi bàn tay rắn chắc càng siết chặt cô hơn như sợ đánh mất đi một vật quan trọng.
- Duệ....
Đổng Ngạc Ngạc mè nheo kêu lên một tiếng.
Lăng Tư Duệ cưng chiều xoa đầu cô, chất giọng trầm ấm cất lên:
Đổng Ngạc Ngạc mắt nhắm mắt mở đứng dậy, loạng choạng đi vào phòng vệ sinh.
- ----------------
Ở một nơi khác...
- Mạc lão đại....
Khương Viễn một bên ấp úng, mồ hôi vã ra đầy trán.
- Chuyện gì?
Mạc Hải Đường người đầy mùi rượu, ánh mắt như hằn lên tia máu.
- Ám sát Âu Dương Minh.... thất... thất bại....
- CÁI GÌ? MÀY NÓI CÁI GÌ?
Mạc Hải Đường mất khống chế, sấn tới nắm cổ áo Khương Viễn kéo lên.
- Xin lỗi... lão đại... Lăng Tư Duệ cho người bảo vệ Âu Dương Minh. Nó có lẽ đoán được thân phận của chúng ta.
- Mẹ nó.
Mạc Hải Đường đấm một cú vào mặt Khương Viễn.
- Lũ ăn hại, có nhiêu đó chuyện mà cũng làm không xong. Giờ này thì chết cả đám.
Khương Viễn bị đánh ngã xuống đất, sợ hãi lau vết máu trên mặt.
Mạc Hải Đường còn chưa hạ hỏa thì một thuộc hạ từ ngoài cửa chạy vào báo tin.
- Lão đại, có chuyện lớn rồi. Lão đại.
- Lại chuyện gì?
Mạc Hải Đường liếc nhìn tên thuộc hạ, ánh mắt tràn ngập mùi vị thuốc súng.
Ánh mắt của ông khiến tên thuộc hạ lo sợ, lắp bắp không nói thành lời.
- Nói!
- Lư... Lư... Bảo.... Hắc Phùng đã bị bắt, bọn chúng khai ra ngài rồi. Hiện... hiện tại... cảnh sát Hàn Quốc đã báo tin cho cảnh sát Trung Quốc phối hợp điều tra. Còn... còn có... La Chính Vũ, ông ta chưa chết. Ông ta đã hồi phục sức khỏe và khai báo tất cả mọi chuyện.
Mạc Hải Đường nghe xong, chấn động mấy giây. Sau đó ông ta há miệng cười điên dại.
- Ha ha. Xong... Xong rồi. Haha....
Khương Viễn nghe xong tin tức, cũng tái mặt kinh hãi. Không lý nào lại vậy. Mọi chuyện đang đi ngược lại với dự tính ban đầu.
- Ha Ha. Hahaha...
Mạc Hải Đường vẫn không ngừng cười, ông giơ tay lấy khẩu súng, bắn vào đầu tên thuộc hạ kia.
- Không... Tao không thể thất bại. Tao phải thắng. Gia Lệ... Gia Lệ là của tao... Của tao...
Ông như con thiêu thân lao ra ngoài, không màng đến mọi thứ xung quanh.
Khương Viễn nhìn theo bóng ông, lòng rối như tơ vò. Phải làm sao đây?
- ----------------------
Công ty Lăng Duệ.
Nhờ việc cho người bảo vệ Âu Dương Minh mà tin tức về Mạc Hải Đường bị bại lộ. Hiện tại, cảnh sát đều đang truy đuổi ông ta với những tội danh mà ông ta đã gây ra.
- Duệ, anh nghe tin gì chưa?
Cố Vũ Mặc đến phòng làm việc của Lăng Tư Duệ, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
- Đã biết.
Lăng Tư Duệ mắt nhìn vào màn hình máy tính, hờ hững nói.
- Này, anh đừng trưng ra bộ mặt đó. Tôi không nghĩ Mạc Hải Đường kia lại gây ra nhiều tội lỗi như vậy.
- Cố Vũ Mặc!
- Hả? Sao vậy?
Đột nhiên bị gọi, Cố Vũ Mặc có chút ngẩng người.
- Vụ án năm đó, không tìm thấy xác của mẹ tôi.
- Cái gì? Không tìm thấy? Tại sao bây giờ anh mới nói cho tôi?
Cố Vũ Mặc ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lăng Tư Duệ.
- Tôi cũng vừa mới biết tối qua. Trịnh Quang đã giấu giếm tôi mười lăm năm.
Lăng Tư Duệ mệt mỏi nói, ánh mắt thoáng qua một tia bi thương.
- Vậy Trịnh Quang không tìm ra tung tích của mẹ anh hay sao?
- Đã tìm. Nhưng không có kết quả.
- Duệ, tôi hỏi thật, anh cảm thấy Mạc Hải Đường có liên quan đến vụ án năm đó hay không?
Cố Vũ Mặc nhìn hắn dò xét.
- Mạc Hải Đường từng thích mẹ tôi. Tôi nghĩ, ông ta là người có liên quan lớn nhất. Sau vụ tai nạn, ông ta không còn xuất hiện ở nhà tôi nữa. Vả lại, những chuyện mà ông ta gây ra cho tôi, có thể chứng minh được ông ta rất hận tôi.
- Thật ra tôi cũng có linh cảm đó. Bởi vì, Mạc Hải Đường rất đáng nghi ngờ. Mà anh nghĩ, hiện tại chúng ta nên làm gì?
- Hiện tại Mạc Hải Đường đang bị truy nã, ông ta chắc là đang rất hoảng loạn. Thời gian này đủ để chúng ta hành động để tìm ra manh mối kết tội ông ta. Nhưng... nếu thật sự suy đoán của tôi là sai, vụ tai nạn năm đó chắc chắn là ẩn số khó lý giải.
Lăng Tư Duệ nói, ngã người ra ghế trầm tư trong giây lát.
Thật sự mà nói, hắn nghi ngờ Mạc Hải Đường liên quan đến vụ án năm đó, nhưng hết thảy chỉ là suy nghĩ của hắn. Hắn còn không biết tại sao ông ta lại làm vậy? Những suy nghĩ cứ lòng vòng trong đầu khiến hắn rất mệt mỏi.
Cốc Cốc....
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Cố Vũ Mặc nhíu mày.
Lăng Tư Duệ lãnh đạm nói:
- Vào đi.
Trạch Kha từ ngoài cửa bước vào, cúi đầu chào Lăng Tư Duệ, gật đầu với Cố Vũ Mặc rồi nói:
- Có người gửi cho thiếu gia một bức thư.
- Thư?
- Haha, ai rảnh rỗi đi gửi thư cho anh vậy Duệ?
Cố Vũ Mặc cười ha hả trêu chọc Lăng Tư Duệ.
Lăng Tư Duệ mặt lạnh nhận lấy phong thư từ tay Trạch Kha, từ từ mở ra.
" Đến gặp tôi vào tối mai. Tôi sẽ nói anh biết tất cả mọi chuyện ".
Trong thư chỉ vọn vẹn hai câu, Lăng Tư Duệ đọc xong, có chút sững người.
Cố Vũ Mặc ngó mắt vào, vừa vặn cũng nhìn thấy nội dung. Anh kinh ngạc kêu lên:
- Không phải gài bẫy anh chứ?
Trạch Kha ở bên cạnh lúc này cũng nhìn vào, sau đó vẻ mặt có chút lo lắng nói:
- Thiếu gia, rất có thể là bẫy.
Người im lặng nhất chính là Lăng Tư Duệ, ánh mắt hắn khiến người ta khó đoán được tâm tư.
- Duệ, anh không phải định đi...
- Đúng.
Cố Vũ Mặc chưa nói xong thì Lăng Tư Duệ đã ngắt lời. Hắn muốn đi. Cho dù chỉ là một tia hi vọng, hắn cũng muốn thử.
- Nhưng mà...
Trạch Kha một bên ấp úng muốn nói cái gì đó. Lăng Tư Duệ dường như hiểu được suy nghĩ của anh, khẽ nói:
- Tôi sẽ không có chuyện gì. Các người đừng quá lo lắng.
- Tôi có thể đi cùng anh không?
Cố Vũ Mặc nói, nhìn hắn.
- Không cần. Đây là chuyện của tôi.
Lăng Tư Duệ biết, nếu đây là một cái bẫy, những người đi cùng hắn sẽ bị liên lụy. Một mình hắn đi là được rồi. Hắn không muốn người khác vì hắn mà liều mạng nữa.
- Thiếu gia, như vậy không ổn.
- Hết chuyện rồi. Các người ra ngoài đi.
Lăng Tư Duệ xoay người hướng vào máy tính. Không thèm quan tâm đến hai con người kia nữa.
Biết mình bị đuổi, Cố Vũ Mặc bĩu môi cùng Trạch Kha ra ngoài.
Bên ngoài văn phòng Tổng giám đốc, hai người đàn ông thì thầm to nhỏ.
- Trạch Kha, anh nghĩ sao?
- Đương nhiên là đi theo bảo vệ thiếu gia.
- Vậy... chúng ta...
- Hai người làm gì vậy?
Đổng Ngạc Ngạc từ đâu lù lù xuất hiện khiến hai người kia giật mình. Cố Vũ Mặc suýt nữa hét lên nhanh chóng bị Trạch Kha bịt miệng lại.
- Sao thế? Có gì mờ ám phải không?
Đổng Ngạc Ngạc nghi ngờ nhìn hai người bằng nửa con mắt.
- Không có gì đâu. Cô Đổng.
- Đúng đúng. Bọn anh chỉ đang bàn chuyện chính sự.
- Chuyện chính sự gì mà lén lút như vậy. Tôi hù hai người còn giật mình. Người ta nói có tật giật mình đấy.
- Ờ... thì bọn anh có chuyện quan trọng nên mới lén lút.
- Vậy à?
Đổng Ngạc Ngạc có chút tò mò nhưng mà thôi. Cô còn vào thăm Lăng Tư Duệ nữa, hiếm lắm mới có chút thời gian gặp hắn.
- Vậy tôi vào gặp Duệ đây. Hai người bàn nhau tiếp đi.
- Tạm biệt cô Đổng.
- Đi thong thả.
Sau khi Đổng Ngạc Ngạc đi vào phòng, Cố Vũ Mặc mau chóng kéo Trạch Kha đi:
- Tìm nơi khác nói chuyện.
- ----------------------
Công ty Tống Thụy
- Đây là sao?
Tống Giai Ninh tức giận đập tập ảnh xuống bàn, hình ảnh về Tống Nhất Hàn và Tử Ái Huyên trong nhà hàng hiện ra rõ nét.
- Ha, lại chuyện gì nữa đây? Triệu Ngôn Hy lại đi mách lẻo với ba sao?
Tống Nhất Hàn cười nhếch mép nói.
- Nhất Hàn, tại sao con cứ làm trái ý ba? Mấy đứa nhà nghèo kia thì có gì tốt. Bọn nó chỉ lợi dụng con thôi...
- Đủ rồi. Ba! Con thật sự không nhịn nổi nữa. Ba lúc nào cũng làm theo ý mình. Tại sao ba không để ý đến cảm nhận của con?
Tống Nhất Hàn cười khổ nói, ánh mắt thoáng tia bi thương.
- Ba làm vậy là vì tốt cho con thôi. Con trai....
- Ha, tốt sao? Gia đình Triệu Ngôn Hy kia chưa chắc tốt như ba nghĩ.
- Con nói vậy.... là ý gì?
- Ý gì? Ba đến bây giờ còn bị bọn họ làm mờ mắt sao?
- Nhất Hàn, con đang nói gì vậy?
- Tự ba nghe đi.
Tống Nhất Hàn bật đoạn ghi âm mà anh tình cờ thu được. Hôm đó, anh từ chối lời mời tiệc của Doãn gia, nhưng lại bị Ưng Đại Siêu kéo đến. Chính vì không muốn đi nên khi đến Doãn gia, Tống Nhất Hàn tìm một không gian yên tĩnh để tránh bị người khác làm phiền. Không ngờ, anh vô tình nhìn thấy Triệu Khắc Hùng - Ba của Triệu Ngôn Hy và Doãn Phi - Chủ tịch tập đoàn Doãn Thị đang nói chuyện với nhau. Nơi bọn họ trò chuyện không có ai cả, chỉ có Tống Nhất Hàn đang đứng phía sau lưng cách họ một khoảng.
Triệu Khắc Hùng nâng ly rượu lên cụng vào ly của Doãn Phi, cười nửa miệng nói:
- Lão già Tống Giai Ninh kia đúng thật là ngu ngốc. Nghe tin muốn làm thông gia với tôi thì hai mắt sáng ra như hổ đói.
- Haha, phải ngu ngốc như thế thì kế hoạch của anh mới thuận lợi đúng chứ, anh thông gia.
- Đúng. Đúng. Đến khi tôi lừa được tài sản Tống gia, con gái tôi sẽ cùng con trai Doãn Thiên của anh kết hôn. Hai ta đến lúc đó đều có lợi.
- Nhưng mà anh cũng phải cẩn thận. Tài sản Tống gia không phải ít, muốn lừa ông ta phá sản, phải có mưu kế.
- Đừng lo. Con gái tôi chính là viên trân châu sáng giá nhất. Đợi đến khi Tống Nhất Hàn kia bị nó mê hoặc, mọi việc đều sẽ trở nên dễ dàng.
- Haha, tôi chờ anh thành công. Cụng ly nào.
- Ừ.
Hai người đàn ông thoải mái nói chuyện mà không hề biết cuộc đối thoại đó đã bị Tống Nhất Hàn thu âm lại. Anh nghiến răng, tức giận nắm chặt tay rồi xoay người rời đi. Không để lại bất cứ dấu hiệu khả nghi nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT