Tết âm lịch năm 2006 Trương Hàng vẫn chưa mù, thế nhưng Trương Khải Minh và Triệu Hiểu Liên đều không về nhà, cậu cùng với Đại Hắc mua thật nhiều pháo hoa để phòng, lúc đó Trương Hàng ngồi trong sân biệt thự, lẳng lặng nhìn bầu trời khói lửa rực rỡ mà rơi lệ. Đến tết 2007, cậu mù, không có cha mẹ bên cạnh, ở trong căn nhà không phải là biệt thự của mình để có thể tự do châm pháp hoa, mà cậu cũng đã không thể nhìn ngắm nữa.
Nhưng mà, lại ngoài ý muốn hoàn toàn không cảm thấy cô đơn tịch mịch.
Trường khuyết tật cũng giống như những ngôi trường bình thường khác, có hai kỳ nghỉ đông và hè, nguyên đán qua đi Trương Hàng liền được nghỉ dài. Mà dì giúp việc cũng là người nơi này, không cần về quê, thế nên chuyện cơm nước của cậu cũng không bị trì hoãn, mà dì lại có thêm tiền thưởng tết. Thế nhưng, dù sao từ trừ tịch đến mồng bảy dì vẫn xin nghỉ phép, trong nhà mỗi người tết nhất ai lại chẳng có chuyện cần xử lý, khoảng thời gian này Trương Hàng liền tương đối thương cảm rồi. Người ta tết ăn thịt ăn cá, Trương Hàng ngay cả mình ăn cái gì cũng không biết.
Trải qua nửa năm làm quen và sự trợ giúp của Lục Thừa Nghiệp, Trương Hàng đối với tình huống của mình đã rất quen thuộc, có rất nhiều chuyện có thể làm tốt không kém người bình thường, mà ở phương diện nhận thức tiền thật tiền giả thì cậu so với nhân viên ngân hàng còn làm tốt hơn. Trước đó từng có người nỗ lực dùng tiền giả ra lừa Trương Hàng, kỳ thực tờ tiền đó làm được rất thật, ngay cả máy dò tiền cũng có thể lừa qua, vậy mà cũng để cậu nhận ra được. Lục Thừa Nghiệp bỗng nhiên nhớ ra, đời trước dường như cũng có một sự kiện như vậy, sau khi nhóm tiền giả đầu tiên bị đưa vào lưu thông có thể lừa được cả máy móc, nhất thời xã hội bất ổn, sau đóc ác ngân hàn phải điều tạm ra hơn một trăm nhân viên kỳ cựu, dựa vào xúc giác của ngón tay nhận biết từng tờ giấy bạc để thu về tiêu hủy.
Mà Trương Hàng hoàn toàn không có kinh nghiệm công tác trong ngân hàng, cậu chỉ cần sờ qua một lần, tiền thật hay giả căn bản không lừa được cậu.
Lúc đó khỏi nói Lục Thừa Nghiệp có bao nhiêu tự hào, dựa vào xúc giác của Hàng Hàng nhà ta, hoàn toàn có thể đi làm trong ngân hàng rồi!
Đây cũng là một cơ hội nghề nghiệp tương lai, hắn trước tiên nhỡ rõ đã.
Đương nhiên, cái tương lai đó cũng chỉ mới diễn ra trong huyễn tưởng của một con chó nào đó mà thôi.
Mặc dù có nhiều việc có thể làm rất tốt, thế nhưng Trương Hàng vẫn là không có cách nào nấu ăn, lúc trước cậu có thể làm, nhưng hiện tại mắt nhìn không thấy thì rất không thuận tiện. Cơm vẫn coi như có thể, chỉ cần cho gạo vào nồi cơm điện là được, hoàn toàn tự động, không có gì nguy hiểm, lượng nước cũng có thể để Đại Hắc canh giúp, dù sao nhiều nước một chút vẫn hơn ít nước, ăn cháo lúc nào cũng tốt cho dạ dày hơn cơm sống. Thế nhưng đồ ăn thì liền hết cách rồi, một số loại rau dưa cần bào vỏ cũng không cách nào bào được, căn bản Trương Hàng chỉ có thể làm cải trắng hầm đậu hủ, tùy tiện cắt cắt rồi ném vào nồi nước hầm, ngay cả muối cũng là tùy tiện cho vào, thường là ít một chút, muối ít có thể dùng thêm chút dưa muối, dưa muối này là do dì giúp việc tự làm, muồi vị rất ngon. Cứ như vậy, cải trắng nấu một hồi thật lâu, bởi vì không thể canh độ lửa nên chín mềm như cháo, cái nào là đậu hũ cái nào là cải trắng đã không thể phân rõ.
Đương nhiên, có thể ăn là được, có một hôm dì giúp việc xin nghỉ, Trương Hàng vốn định gọi thức ăn ngoài lại phát sinh ý tưởng muốn cùng Đại Hắc nấu cơm. Chỉ là Lục tổng tài cũng là loại người mười ngón tay không dính xuân thủ, muốn chỉ đạo cũng không biết phải làm thế nào, cả quá trình đều không nói tiếng nào đi theo bên cạnh Trương Hàng, trầm mặc không lên tiếng. Vì vậy sau quá trình nấu cơm này, Trương Hàng rốt cục cũng phát hiện người bạn nhỏ của mình không phải toàn năng, cũng có lĩnh vực mù tịt, chỉ có thể thở dài cam chịu thả tất cả vào trong một cái nồi, hầm một món cháo thập cẩm.
Kết quả, cơm tối cùng ngày chính là cơm như cháo thiếu nước, đồ ăn thì thành cháo thập cẩm, Lục Thừa Nghiệp trợn mắt há mồm nhìn Trương Hàng từng muỗng từng muỗng ăn cháo trong chén, còn múc cho hắn một chén cháo thập cẩm!
Tư vị kia… Lục Thừa Nghiệp không bao giờ… muốn nếm lại lần thứ hai, cho dù là Hàng Hàng nấu cũng không muốn ăn!
Chỉ là buổi sáng ngày hôm sau vẫn phải ăn cháo trắng, khẩu phần nhiều thêm được hai quả trứng chần, Trương Hàng chần trứng vẫn là không có vấn đề. Chờ đến buổi chiều hôm đó khi dì giúp việc quay về, nhìn thấy nồi cháo thập cẩm kia biểu tình cũng không nhịn được mà vặn vẹo.
Thế nên, hiện tại dì giúp việc muốn nghỉ tám ngày, năm mới này của Lục Thừa Nghiệp và Trương Hàng…
Suốt mấy ngày cuối cùng của năm cũ, Trương Hàng và Lục Thừa Nghiệp đều vừa ăn mỹ thực dì giúp việc làm vừa phiền muộn, không biết lễ mừng năm mới nên ăn gì….
Cuối cùng Trương Hàng vỗ bàn một cái, “Chúng ta xa xỉ một chút, bảy ngày năm mới này liền đặt thức ăn ở những nhà hàng không đóng cửa”.
” Ngao ô ~~” Lục Thừa Nghiệp ở dưới chân Trương Hàng phụ họa, không cần phải lo đâu Hàng Hàng, chúng ta lập tức sẽ có tiền, cũng không phải tiền của Trương Khải Minh cho mà là tiền hắn giúp Hàng Hàng kiếm!
“Đại Hắc cũng đồng ý đúng không!” Trương Hàng gật đầu, vỗ vỗ lên người Đại Hắc, nói, “Bất quá tiệm cơm cho quá nhiều dầu muối, mày ăn không được, tao mua chút xương cốt về hầm để dành cho mày.”
Đại Hắc thở mạnh một tiếng, bốn chận khụy xuống quỳ rạp trên mặt đất, thịt Hàng hàng hầm nha… Phải ăn tận tám ngày sao? Thật là muốn yên lặng rơi lệ mà…
Mặc dù thức ăn vẫn là một vấn đề khó khăn, thế nhưng Trương Hàng và Đại Hắc đối với lần tân niên này vẫn hết sức tích cực, tất cả những đồ dùng trong dịp này đều là do Trương Hàng và Lục Thừa Nghiệp hai người đích thân đi mua, dĩ nhiên tất cả câu đối, chữ phúc, đèn lồng gì đó đều là dựa vào thẩm mỹ của Lục Thừa Nghiệp mà lựa chọn tới. Trương Hàng đứng trước sạp hàng hóa giơ lên từng món, nếu Đại Hắc sủa ba tiếng có nghĩa là không sai, cậu liện mua về, chủ quầy nhìn thấy tình huống như vậy cảm giác đặc biệt huyền huyễn, có chút trong gió mất trật tự, hoàn toàn không dám khi dễ Trương Hàng nhìn không được, không thấy cái con chó đã sắp thành tinh kia đang nhìn chằm chằm vào hắn sao?!
Thừa dịp mua sắm cho năm mới, Lục Thừa Nghiệp còn đi chọn chén cơm phù hợp với gu thẩm mỹ của mình, cái chén hiện tại bọn họ đang dùng là do Trương Khải Minh chọn, dưới con mắt thẩm mỹ cao cấp của Lục tổng mà nói, nó thật sự rất xấu. Bởi vì bọn họ mua đồ quá nhiều nên không tiện mang đi, Trương Hàng lại xa xỉ một lần đón taxi trở về, ở trong ngày 28 tháng chạp đó, cả hai hoàn thành nhiệm vụ mua đồ ăn.
Sau khi bọn họ về nhà không lâu, Trương Khải Minh cũng đã đến, mỗi tháng ông đều đến thăm Trương Hàng một lần, hỏi tình hình của cậu cùng với đưa sinh hoạt phí các loại. Từ thanh âm của ông, Trương Hàng có thể nghe ra trạng thái của Trương Khải Minh càng lúc càng tốt, cảm giác giống như đã trở về ba ba của ngày xưa, không khỏi vì đối phương mà cao hứng.
“Hàng Hàng, tất niên năm nay cùng ba ba về nhà đi.” Trương Khải Minh đến là muốn đón Trương Hàng về nhà mừng năm mới, “Mọi người cùng nhau náo nhiệt không phải rất tốt sao.”
Trương Hàng lắc đầu quan tâm nói: “Ba ba, con vẫn không xuất hiện thì tốt hơn.”
Kỳ thực Trương Khải Minh cũng hiểu, thế nhưng trong lòng ông vẫn là hổ sở, ông không muốn Trương Hàng phải một mình lẻ loi hiu quạnh mừng năm mới. Ông tranh thủ đã lâu ông bà Trương mới miễn cưỡng đồng ý, thế nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn. Mà tết đến còn có rất nhiều anh chị em của ông từ xa về thăm, Trương Khải Minh là con trưởng, nếu còn dẫn theo đứa con không cùng huyết thống, ông bà Trương làm sao vui vẻ cho được..
Hiểu được là một chuyện thế nhưng ông vẫn chờ mong như trước, sự xấu hổ và mâu thuẫn của Trương Khải Minh Trương Hàng đều hiểu được, thế nhưng cậu sẽ không đi, nơi đó đã không còn là nhà của cậu, mà cha mẹ, anh chị, bà con của Trương Khải Minh cũng đã không còn là thân nhân của cậu nữa rồi.
“Ba, gần đây có phải người đã tìm được người hợp ý rồi không??” Trương Hàng dời đi trọng tâm câu chuyện.
Trương Khải Minh lúng túng cười, nhưng Lục Thừa Nghiệp lại có thể thấy được một tia vui mừng trên mặt ông: “Ừ, có một cô gái, cô ấy vẫn chưa từng kết hôn, người rất tốt cũng rất ôn nhu. Tết năm nay ba định đến nhà cô ấy một chút, tốt nhất có thể định xong ngày tháng, đến lúc đó… “
Lời nói của ông hơi dừng lại, đến lúc đó có lẽ ông cũng không thể mang Trương Hàng đến được…
Mà Trương Hàng chỉ bình tĩnh nói ra những lời chúc phúc: “Ba ba, chúc mừng người! Lần này người nhất định phải hạnh phúc!”
Trương Khải Minh mang theo sự chúc phúc của con trai và cõi lòng đầy trĩu cảm xúc phức tạp rời đi, Trương Hàng hít sâu một hơi, dự định bắt đầu chậm rãi dọn dẹp căn nhà, chuẩn bị trải qua một dịp tết vui vẻ khóa lạc.
Đêm trừ tịch – Tiếu Nhâm bất ngờ đến thăm, hắn nhìn thấy nhà Trương Hàng đèn đuốc sáng rỡ, câu đối, đèn lồng, chữ phúc đều dán rất tốt thì không khỏi kỳ lạ. Những thứ này đều là do một mình Trương Hàng làm sao?
“Nhâm ca?” Lúc Trương Hàng nghe được tiếng gõ cửa còn vô cùng kinh ngạc, thậm chí cho rằng có người tìm nhầm nha, đến khi nghe được giọng nói của Tiếu Nhâm mới giật mình. Nhà của Tiếu Nhâm không phải ở tỉnh khác sao? Hơn nữa bây giờ đã là mười giờ tối giao thừa rồi!
“Trách nhiệm thôi!” Tiếu Nhâm nhún nhún vai, “Bình thường còn tốt, có chuyện muốn về nhà chỉ cần tìm người đổi ca là được, thế nhưng trực tết như vậy thì ai cũng không muốn đổi, còn có thể làm sao? Năm nay là anh ở lại trực, anh là nửa đem trước, mười giờ tối giao ca, ngày mai có thể đi chuyến xe lửa sớm nhất về nhà. Như vậy cũng rất tốt, xe lửa mồng một ít người, anh chỉ cần tùy tiện đã có thể mua vé tốt. Cậu nể tình anh đêm nay cô đơn, có thu nhận anh một đêm không? “
“Hoan nghênh! Hoan nghênh!” Nụ cười của Trương Hàng so với pháo hoa còn phải xán lạn hơn mấy phần.
Tiếu Nhâm còn đem theo rất nhiều sủi cảo, là đồng sự tới thay ca nhờ người nhà làm cho hắn, coi như cũng biết thông cảm cho đàn ông độc thân như Tiếu Nhâm.
“Oa!” Tiếu Nhâm thấy tám món mặn trên bàn thì có chút giật mình, “Thức ăn của cậu không tệ nha! Là ai làm vậy?”
“Tiệm cơm sát vách không đóng cửa nghỉ tết, em mua một chút về.” Trương Hàng trả lời.
“A, mùi vị thật ngon nha, xem cậu có bao nhiêu thoải mái kìa. Làm anh còn sợ cậu phải ăn cơm tất niên một mình, cố ý đưa sủi cảo tới an ủi.” Tiếu Nhâm cầm lấy chiếc đũa trên bàn bắt đầu ăn, cái tốc độ kia là nhanh thế nào nha, trong chớp mắt cả bàn đồ ăn đều vơi đi không ít!
“Ô…” Lục Thừa Nghiệp cắn ống quần hắn kéo lại, Hàng Hàng nhà chúng ta còn chưa ăn đâu!
“Ha ha, Đại Hắc đã lâu không gặp, nhìn một phần xí quách của ngươi kìa, rõ ràng lộc ăn không ít nha.” Tiếu Nhâm yêu thích xoa xoa đầu Đại Hắc.
Lục Thừa Nghiệp lạnh lẽo, lạnh lẽo nhả gấu quần của Tiếu Nhâm ra, trong lòng lệ rơi đầy mặt bắt đầu gặm khúc xương của mình, Thịt do Hàng Hàng hầm, có phải quỳ cũng muốn ăn cho hết!
“Đại Hắc, ăn sủi cảo đi, tất niên dù sao cũng phải ăn một cái.” Trương Hàng đặt một cái sủi cảo vào bát Đại Hắc.
Cách một tầng da Lục Thừa Nghiệp đã có thể ngửi được mùi thịt bò thơm nông, hắn cắn mạnh mọt cái, “leng keng” chỉ thấy một đồng tiền xu rớt ra.
“Ha ha ha ha!” Tiếu Nhâm nhìn thấy thì có chút hả hê nói, “Đồng sự của anh nói, nhà họ có gói một đồng tiền xu, cả nhà ba miệng vì muốn tìm tiền xu mà ăn đến bao tử đều sắp vỡ rồi, còn đặc biệt lo lắng trong mấy cái sủi cảo tặng anh sẽ có tiền xu. Kết quả nhà bọn họ ba người không ăn được, anh cũng không ăn được, Đại Hắc chỉ gặm một cái liền trúng ngay! Đại Hắc của chúng ta năm sau liền muốn phát tài nha.”
Trương Hàng tưởng tượng một chút biểu tình của ba người nhà nọ khi biết đồng tiền xu mình ăn sủi cảo đến vỡ bụng không thấy, cuối cùng lại bị chó ăn được. Không nhịn được bật cười.
Mùa xuân năm 2007, Trương Hàng là mỉm cười nghênh đón.
+++++++++++
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Để ta xem các người ai còn dám nói, truyện của ta không, phải, điềm, văn!
Dùng hai chữ tiền giả, chương này của ta trong lúc tồn cảo đã bị khóa một lần, o(╯□╰)o
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT