Mặc dù Trương Hàng đã thấy rõ toàn cục, thế nhưng khi cậu mẫn cảm phát hiện trong phòng còn có tiếng hô hấp của một người khác trong lòng vẫn không khỏi thầm xuống. Không ai không hy vọng cha mẹ có thể yêu thương chính mình, đáng tiếc hy vọng của cậu vĩnh viễn chỉ là một ảo mộng xa vời.
Bất quá, cũng không có gì là không chịu được, cậu đã có được thứ tình cảm sâu sắc và thuần túy nhất trên đời này, còn lại… không có cũng không sao.
Nghĩ đến sự quan tâm của Lục Thừa Nghiệp đối với mình, Trương Hàng không khỏi lộ ra một nụ cười phi thường ấm áp, thế nhưng Triệu Hiểu Liên lại ngỡ rằng nụ cười này xuất hiện là bởi vì chính mình. Bà suy nghĩ một chút, trước tiên nháy mắt ra dấu với đồng bọn của mình, để hắn yên tĩnh chờ thêm một chút.
Bà ngồi đối diện Trương Hàng, gắp một khối xương sườn vào trong bát của cậu, Trương Hàng sờ sờ chén canh Triệu Hiểu Liên cố ý bày trước mặt mình, cúi đầu nếm xương sườn một chút. Khẩu vị rất mặn, nếu ăn vào nhất định cần phải uống nước, chén canh lại vừa vặn đặt ở trước mặt…
“Cái kia… hình như là để hơi nhiều muối rồi, lúc nãy khi nấu cơm mẹ nghĩ con sẽ đến, liền hơi quá khẩn trương.” Thanh âm của Triệu Hiểu Liên ôn nhu săn sóc, từ khi Trương Hàng ra đời đến giờ vẫn chưa từng nghe bà nói chuyện với mình dịu dàng như vậy.
Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một trận uể oải, đặt đũa xuống, nói: “Con nhớ kỹ, khi còn bé có một lần nhà trường tổ chức họp phụ huynh, ba ba vừa vặn phải đi công tác, con cầm phiếu điểm đạt hạng nhất về đi tìm mẹ, hưng phấn muốn người đi dự họp. Mẹ còn nhớ lúc đó người đã nói gì với con không?”
Triệu Hiểu Liên không khỏi ngẩn người, bà căn bản không nhớ kỹ những chuyện như vậy..
“Mẹ cũng không nói ra lời gì quá đáng,” Trương Hàng bình tĩnh nói, “Mẹ chỉ nói là, ‘Tao còn phải chơi mạt chược, đừng đem những việc lông gà vỏ tỏi như vậy đến phiền tao’. Dù sao đây cũng là việc nhỏ, có lẽ mẹ cũng không nhớ được..”
“Còn có một lần,” Thấy Triệu Hiểu Liên không mở miệng giải thích, Trương Hàng lại nói tiếp, “Ngày đó dì giúp việc xin nghỉ, ba ba lại đi dự tiệc, con cảm thấy đói bụng thì vừa lúc thấy mẹ đi chơi mạt chược về, con liền tìm người nói muốn ăn cơm. Mẹ còn nhớ mình đã nói thế nào không?”
Triệu Hiểu Liên há hốc miệng, vẫn không nói nên lời.
Khóe miệng Trương Hàng cong lên, để lộ ra biểu tình ngoài cười trong không cười: “Mẹ đương nhiên cũng không nhớ rõ, khi đó người nói ‘Tao đã ăn xong rồi, mày không biết tự mình đi nấu mì gói sao?’”
Trương Hàng dùng chiếc đũa gõ vào chén phát ra thanh âm giòn giã, cậu tiếp tục nói: “Vậy mà bây giờ, mẹ đến nói với con năm đó vứt bỏ con là bất đắc dĩ, ngay cả bản thân mình cũng khó thể bảo toàn. Là do Trương Khải Minh không muốn hai mẹ con ta, Trương Kiến Quốc không có lương tâm không chịu nhận con trai, người không còn cách nào khác chỉ đành rời khỏi tòa thành thị đã không thể sống tiếp kia. Kỳ thực, nói lời thật lòng, khi đó con cũng không có bao nhiêu thương tâm, bởi vì chỉ khi bị người mình để ý vứt bỏ mới sẽ cảm thấy thương tâm, nếu là một người vốn rất xa lạ… như vậy không gọi là bị vứt bỏ, mà chỉ là không còn gặp mặt mà thôi.”
Trương Hàng giống như lỡ tay dùng chiếc đũa đẩy cái chén rơi xuống mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy, bất quá cậu hoàn toàn không để ý đến cái chén nọ mà lạnh lùng nói với Triệu Hiểu Liên: “Từ trước đến giờ con vẫn luôn là công cụ của mẹ. Là công cụ để mẹ kết hôn cùng Trương Khải Minh thu được cuộc sống sung túc, là công cụ mẹ dùng để nỗ lực phá vỡ gia đình của Trương Kiến Quốc, truy cầu tình yêu đích thực. Còn có hiện tại… là công cụ mẹ muốn dùng để đổi lấy tiền bạc.”
“Thế nhưng con đã không muốn tiếp tục làm công cụ của người nữa.”
Cậu vừa dứt lời, cái người vẫn ẩn nấp ở một góc bí mật gần đó chờ Trương Hàng ngất xỉu liền cảnh giác nhào ra, thế nhưng cũng đã chậm. Từ lúc vừa bước vào nhà Trương Hàng đã thuận lợi cài một mẫu giấy cứng vào vị trí ổ khóa, như vậy cho dù cửa đã được đóng lại thì người ở bên ngoài cũng có thể nhẹ nhàng đá văng không tốn chút sức nào. Thanh âm cái chén kia rơi xuống cũng chính là ám hiệu gọi Tiếu Nhâm phá cửa.
Chỉ là hai kẻ lừa đảo mà thôi, muốn bắt bọn họ căn bản cũng không phí một chút tâm lực nào. Thậm chí khi người đàn ông đồng lõa với Triệu Hiểu Liên đột xuất lấy ra một khẩu súng đã qua cải tạo cũng không gây được bất cứ lợi thế gì, lập tức đã bị vị đặc cảnh kia đá bay đi, ngay cả chốt an toàn còn chưa kịp mở.
“Được rồi, ” Tiếu Nhâm vỗ vỗ vai Trương Hàng, giống như muốn tiếp thêm lực lượng cho cậu, “Ngày hôm qua anh tìm một vòng trong sở, vậy mà thực sự tìm được một người bất luận là mặt hay thân hình đều rất giống với cậu. Chỉ cần thêm băng bịt mắt và che miệng, nếu là người không quen thuộc với cậu hoặc chỉ nhìn qua ảnh chụp liền không thể phân biệt được. Cậu không cần phải đi mạo hiểm đâu, Hàng Hàng.”
“Là người của cảnh cục hay là người Lục Thừa Nghiệp mướn về?” Trương Hàng hỏi.
“Được rồi, cái gì cũng không gạt được cậu,” Tiếu Nhâm nhún nhún vai, “Đại Hắc nhà cậu ngày hôm qua phỏng chừng cả đêm không ngủ, đập một đống tiền lớn đi tìm người có bề ngoài giống cậu. Cuối cùng đúng là để hắn tìm được một người chịu vì tiền liều mạng, người ta là tự nguyện thay cậu đi làm con tin, mà cũng vì người đó không phải cậu, cho dù bị phát hiện ra, đối với đám người chủ mưu thì ngay cả giá trị uy hiếp Lục Thừa Nghiệp cũng không có, hệ số phiêu lưu nhỏ hơn để cậu đích thân ra trận nhiều..”
Trương Hàng đúng thật có biết cả tối hôm qua Lục Thừa Nghiệp vẫn không yên lòng, đầu tiên là cố sức khiến cho cậu mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không nâng lên được, sau đó còn thừa dịp cậu ngủ chui vào nhà vệ sinh không biết đã làm gì. Lúc đó cậu thật ra cũng nhận thức được, chỉ là bị Lục Thừa Nghiệp chơi đùa đến quá mệt mỏi, ý thức vẫn bị vây trong trạng thái bán thanh tỉnh, đến khi buổi sáng tỉnh lại còn ngỡ là mình đã nằm mơ.
Cái tên Lục Thừa Nghiệp này…
Khóe miệng Trương Hàng hơi nhếch lên, những năm gần đây biểu cảm trên mặt cậu vẫn luôn nhàn nhạt, cảm tình cũng không hề sâu đậm gì. Sau khi gặp lại Lục Thừa Nghiệp, biểu tình của cậu đã giãn ra rất nhiều, nhưng muốn biểu hiện phản ứng quá mức nồng nhiệt cũng là rất khó. Một nụ cười thản nhiên như vậy đã là cực hạn của cậu khi đứng trước mặt người khác, thế nhưng có thể khiến người đối diện tinh tường cảm giác được cậu là đang có bao nhiêu hài lòng.
Mấy năm nay Tiếu Nhâm cũng chưa từng nhìn thấy cậu cười như vậy bây giờ, một bên hắn cảm thấy cao hứng thay Trương Hàng, một bên lại âm thầm chua chát. Cậu em trai hắn nhận thức mười mấy năm lại cứ đơn giản như vậy bị một con chó mực bụng dạ khó lường gặm mất, loại chuyện vốn không thể tưởng tượng được này nếu là đổi thành một người khác, cho dù nói cái gì hắn cũng không tin, thế nhưng nếu là trên người Lục Thừa Nghiệp và Đại Hắc, hắn tin, cũng chân thành chúc phúc.
“Xì” Tiếu Nhâm vẫn là rất không thoải mái, nói, “Yên tâm trở về đi, hai người chỉ cần tìm ai đó nhìn chằm chằm bọn đầu sỏ là được, đừng để cho người ta chạy mất, anh nhất định sẽ lôi bọn chúng ra trước công lý. Tuy bề ngoài nói là đang giúp Lục Thừa Nghiệp nhưng thực ra cũng là gián tiếp giúp cậu, cũng coi như anh tặng hai người quà cưới, đừng chê anh keo kiệt, anh là đội trưởng cảnh sát thanh minh liêm chính, rất nghèo!”
Trương Hàng nở nụ cười ôm lấy Tiếu Nhâm một chút, đây là bạn bè cũng là an hem của cậu, ở thời điểm khó khăn nhất, lúc đó Tiếu Nhâm vừa mới hai mươi tuổi liền đứng ra chứa chấp cậu và Đại Hắc. Bọn họ vừa là anh em tốt, cũng là thân nhân, phần ân tình này cậu vĩnh viễn vẫn nhớ trong lòng.
Để phòng ngừa lúc trở về Trương Hàng có thể gặp chuyện không may, Tiếu Nhâm còn đặc biệt tìm một người đưa cậu về nhà. Lúc này Lục Thừa Nghiệp đã giống như kiến bò chảo nóng không ngừng đi tới đi lui, vừa nhìn thấy Trương Hàng trở về đã nhanh chóng nhào tới, không chỉ ôm lấy người mà còn thuận thế liếm mặt cậu vài cái.
Sĩ quan cảnh sát đưa Trương Hàng về nhà: “…”
Lục Thừa Nghiệp không có tâm tư phản ứng người khác, Đại Hắc mỗi lần gặp Trương Hàng đều liếm, hắn cũng quen rồi, đương nhiên cũng là do hắn không muốn từ bỏ thói quen mà thôi.
Trương Hàng đối với vị sĩ quan cảnh sát vừa đưa tam quan đi làm lễ rửa tội kia không khỏi áy náy, lịch sự tiễn người ra khỏi cửa, sau đó mới quay lại trấn an xoa xoa đầu con cún cực lớn trong nhà kia: “Không sao, anh không cần lo lắng như vậy đâu.”
Lục Thừa Nghiệp được vuốt lông đến hài lòng liền ngồi mọp bên cạnh Trương Hàng, nói: “Kế tiếp cứ yên tâm đi, anh đã tìm người canh chừng bọn họ, cho dù hai người kia muốn chạy trốn cũng rất trắc trở.”
Giống như lời Lục Thừa Nghiệp nói, Tiếu Nhâm dễ dàng bắt được người liên lạc với bọn người Lục Thừa Phong, đối phương cũng không phải loại người có cốt khí gì, rất nhanh đã chỉ điểm Lục Thừa Phong. Lục Thừa Phong là người của công chúng, cho dù muốn chạy trốn cũng khó khăn, lập tức liền bị bắt giữ, không tới mấy giờ đồng hồ liền khai ra Lục Viễn Đào. Lục Viễn Đào vốn là trưởng bối tương đối có danh vọng ở Lục gia, vì vậy cho dù là Lục Thừa Nghiệp muốn lập di chúc hẳn là cũng sẽ chọn ông làm người làm chứng. Lần này Lục Thừa Nghiệp lập di chúc tự nhiên cũng tìm ông ta, vốn nếu như Lục Viễn Đào muốn thay đổi di chúc của Lục Thừa Nghiệp chỉ cần hối lộ luật sư là tốt rồi, ai ngờ được lúc Lục Thừa Nghiệp lập di chúc xong liền trực tiếp công khai, khiến cho cả thế giới đều biết được, khiến Lục Viễn Đào căn bản không dám sửa đổi, đành phải nghĩ biện pháp ra tay với Trương Hàng.
Nguyên nhân vụ án này vốn rất đơn giản, Lục Thừa Phong khi còn trẻ khí thịnh, lớn tiếng tuyên bố không quản lý gia nghiệp, đoạn tuyệt quan hệ với gia đình lao vào vòng giải trí. Mà cha của Lục Thừa Nghiệp cũng đủ cứng rắn, sau khi qua đời thực sự chỉ đem phần lớn cổ phần giao cho Lục Thừa Nghiệp, chút ít còn lại đưa cho con gái nhỏ, mà Lục Thừa Phong ngoại trừ một ít bất động sản ra liền không có gì cả.
Sau khi ý chí chiến đấu thời trẻ trung đi qua, Lục Thừa Phong ở trong vòng giải trí cũng không phải quá thuận lợi, nổi tiếng vẫn có nổi tiếng, thế nhưng lăn lộn gần hai mươi năm cũng không lên được tầng lớp siêu sao, sớm muộn gì cũng bị cái vòng tròn người mới bay đầy trời này đào thải, gã cần hậu trường cường đại, tài sản Lục gia rất thích hợp làm hậu trường của hắn. Đáng tiếc, Lục Thừa Nghiệp lại kế thừa tính cách tốt đẹp của cha mình, đã nói mặc kệ liền thực sự mặc kệ, tùy ý để Lục Thừa Phong ở trong làng giải trí xông pha đến đầu rơi máu chảy, đến cuối cùng Lục Thừa Phong thực sự không có biện pháp, chỉ có thể cấu kết cùng Lục Viễn Đào lập mưu hại chết Lục Thừa Nghiệp cướp đoạt gia sản.
Thái độ làm người của Lục Viễn Đào thật ra cũng rất công chính, đáng tiếc lại có một đứa con trai không chịu thua kém, dính vào thói quen hút hít, mà bản thân ông lại là loại người thanh cao, trong nhà cũng không có bao nhiêu của để dành. Thế nhưng con trai cai nghiện vài lần cũng không được, Lục Viễn Đào cái có thể bán đều đã bán hết, Lục Thừa Phong liền dựa vào nhược điểm này dụ dỗ ông hợp tác hạ thủ với Lục Thừa Nghiệp.
Mà cái tên tài xế gây chuyện lần trước vốn là bạn bút với con trai Lục Viễn Đào, sau khi sự việc thất bại, ông ta vì che giấu hành vi phạm tội của mình liền tìm người diệt khẩu, tất cả chứng cứ đút lót sửa chữa di chúc và tìm người ám sát đều có thể căn cứ theo khẩu cung mà dễ dàng tìm được.
Về phần Triệu Hiểu Liên, bà ta bị kết tội muốn lợi dụng Trương Hàng gạt tiền, đồng thời cũng là kẻ lừa đảo tái phạm nhiều lần. Bà và đồng lõa Tần Phi đầu tiên dùng giả vờ lên đồng, mê tín dị đoan để gạt tiền, sau đó bắt đầu bán bảo hiểm giả, thành lập công ty ma để lừa tiền. Mà đối tượng của họ phần lớn đều là người già trên tay có chút tiền quan tài, từng lừa gạt không ít tiền mồ hôi xương máu của người khác, kim ngạch không nhỏ, đủ xử tội nặng.
Lập án, điều tra, thẩm tra, mở phiên tòa thẩm lý và phán quyết, những trình tự này đều cần thời gian rất dài, đại khái phải hơn nửa năm mới có thể hoàn thành. Triệu Hiểu Liên bị phán quyết mười lăm năm tù, vốn tội danh lừa đảo của bà chỉ cần giam mười năm là được, thế nhưng bởi vì bà cấu kết với Lục Thừa Phong, có ý đồ bắt cóc chưa thành nên thời hạn thi hành án lại bị gia tăng.
Trước khi chuyển vào ngục giam, Trương Hàng có đến trại tạm giam thăm Triệu Hiểu Liên. Trong thời gian này bà từng vô số lần yêu cầu được gặp Trương Hàng, thế nhưng Trương Hàng cũng không có đồng ý, vì vậy lần gặp mặt này, trong thanh âm của Triệu Hiểu Liên không chút nào che giấu hận ý tràn đầy.
“Mày còn tới làm gì! Mày cứ mở to mắt như vậy mà cấu kết với cảnh sát tống mẹ ruột của mình vào tù?” Triệu Hiểu Liên khàn giọng hét lớn, ngay cả những cai ngục phụ trách dẫn đường cho bà ta cũng dùng ánh mắt kinh ngạc mà quan sát.
Trương Hàng rất bình tĩnh, cậu cũng đã sớm nhận thức rõ con người này, đối với Triệu Hiểu Liên mà nói, đạo lý, lương tâm tự trách đều là chuyện xa lạ, thế giới quan của bà ta chỉ xoay quanh một mình bà, lấy bà làm chuẩn, chỉ cần bà ta cảm thấy không hài lòng, như vậy liền chính là không đúng.
“Một người khi đã phạm sai lầm nhất định phải chịu nghiêm phạt, đây là đạo lý ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể hiểu được.” Trương Hàng nói, “Mỗi tháng con đều sẽ chuyển vào cho mẹ một khoảng tiền, sẽ không để cuộc sống trong ngục của mẹ trở nên quá cực khổ.”
Sau khi nói xong lời này, Trương Hàng cũng không thèm để ý đến Triệu Hiểu Liên đang gào thét khàn giọng, trực tiếp xoay người rời đi.
Vừa rời khỏi cửa lớn của trại tạm giam, cậu đã nghe được tiếng kèn xe vang lên bên đường, khóe miệng của Trương Hàng liền cong lên thành một nụ cười.
Đại Hắc đang đợi cậu, cũng giống như năm năm trước, vô luận là khi nào, người đàn ông này cũng đang đợi cậu.
Đây mới là sự bao dung và chờ đợi hoàn toàn thuộc về cậu, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Cám ơn anh đã khiến cuộc sống của em trở nên rực rỡ nhiều màu, chú chó dẫn đường yêu thương nhất của em.
— Chính văn đại khái là xong —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT