“Hàng hàng!” Trương Khải Minh vừa vào cửa đã ôm lấy Trương Hàng, lực đạo cực lớn, cánh tay giống như là muốn đính Trương Hàng vào trong xương tủy của mình.
Bàn tay của Trương Hàng dừng lại trên không một chút, cuối cùng vẫn là chần chờ khẽ đặt lên lưng Trương Khải Minh, phóng túng chính mình hưởng thụ cái ôm đã lâu không nhận được này.
Lục Thừa Nghiệp ở bên cạnh không ngừng nhe răng nhưng rốt cục cũng không sủa, chỉ gắt gao ngồi bên cạnh Trương Hàng vững vàng nhìn chằm chằm Trương Khải Minh. Hắn còn nhớ rõ phản ứng của Trương Khải Minh khi biết Trương Hàng không phải con ruột của mình, ông tát Trương Hàng, còn bỏ cậu lại bệnh viện một mình. Thế nhưng đồng dạng, Trương Khải Minh cũng đã quay về bệnh viện đón Trương Hàng, còn nguyện ý vì đứa trẻ không có chút liên hệ máu mủ gì với mình mà trả phí nuôi dưỡng. Cảm tình của Lục Thừa Nghiệp đối với người này rất phức tạp, nói vậy tình cảm của Trương Khải Minh đối với Trương Hàng cũng tương đương vô cùng phức tạp, ông thật sự không biết phải đối xử với cậu như thế nào mới tốt.
Sau khi tỉnh táo lại, Trương Khải Minh đau lòng nhìn vào đôi mắt của Trương Hàng, đôi mắt kia vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là khi ông giơ tay lên xoay xoay trước mặt cậu, rõ ràng Trương Hàng không có phản ứng gchút nào.
“Hàng Hàng, mắt của con…” Trương Khải Minh run rẩy hỏi.
Trương Hàng trầm mặc gật đầu.
“Chuyện bắt đầu từ lúc nào?” Thần sắc đau lòng của Trương Khải Minh hoàn toàn không phải giả vờ, ông thực sự vẫn rất yêu thương đứa trẻ được chính mình nuôi dưỡng tới lớn này.
“Đại khái từ lúc nhập học năm trước thì ban đêm đã không nhìn rõ, con còn tưởng mình cận thị nên không quá chú ý. Sau đó… trước tết vừa rồi con đi bệnh viện khám lại.” Trương Hàng hời hợt nói, “Là đột biến sắc tố võng mạc, bác sĩ nói không trị được. Sau thì, vừa mấy ngày trước liền nhìn không được nữa.”
Chỉ là những nội dung ẩn sau lời nói của cậu Trương Khải Minh làm sao lại không biết. Tết năm ngoái, còn không phải thời gian ông và Triệu Hiểu Liên ồn ào chuyện ly hôn sau, cũng là lúc ông phát hiện mình và Trương Hàng không có quan hệ huyết thống. Vậy nên đứa trẻ này, cũng là khi đó tự mình đi bệnh viện? Ngay lúc đó, đứa trẻ này đã biết mình sẽ mù sao? Khi đó, làm sao một đứa trẻ như vậy có thể chịu đựng được, như thế nào thản nhiên chấp nhận việc mình sẽ bị mù mãi mãi chứ?
Bàn tay Trương Khải Minh đang run rẩy, ông không cách nào tưởng tượng được khi đó Trương Hàng có bao nhiêu thống khổ. Hài tử mà ông đã nhất mực yêu thương, ở dưới tình huống ông hoàn toàn không hay biết đã lặng lẽ chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, mà ông lại hoàn toàn không chú ý đến.
“Là Tiếu Nhâm đại ca thông báo cho cha biết con đang ở đây sao?” Trương Hàng hỏi.
“Là một công an trung niên thông báo cho ta, người đó nói Triệu…mẹ con đã bán nhà bỏ đi, để lại một mình con bơ vơ, hiện tại đang ở nhờ trong nhà một đồng chí trong sở bọn họ. Là người đó nói địa chỉ cho ba biết.”
Trương Hàng gật đầu, cậu có thể hiểu được cách làm của vị đội trưởng đó, nếu như cậu đã mười tám tuổi cũng đơn giản, thế nhưng dù sao hiện tại cậu vẫn còn ở độ tuổi trung gian giữa thành niên và vị thành niên, có rất nhiều chuyện không thể tự mình làm chủ, không có người giám hộ là không được. Mẹ ruột bỏ đi, cảnh sát liên hệ người cha trên giấy tờ này là chuyện tất nhiên. Tiếu Nhâm tuy rằng nguyện ý thu lưu cậu, thế nhưng đó là quyết định của cá nhân hắn, với trách nhiệm của một cảnh sát nhân dân, đội trưởng nhất định phải thông báo sự việc đến người nhà của cậu.
“Hàng hàng con… vẫn còn đi học chứ?” Trương Khải Minh cẩn thận hỏi.
“Vẫn hoàn thành học kỳ vừa rồi, chỉ là thành tích cực kỳ thê thảm.” Trương Hàng cười khổ địa lắc đầu, “Sau khi nghỉ hè con mới mù hẳn, học kỳ sau con dự định thôi học.”
Trương Hàng rõ ràng nhìn không thấy, thế nhưng Trương Khải Minh vẫn là nghiên đầu xoa mắt mình một chút, không muốn Trương Hàng thấy ông rơi lệ mất mặt. Ông cầm tay của Trương Hàng nói: “Ta dẫn con đi liên hệ trường khuyết tật, chúng ta lại đến trường, lại thi đại học! Con muốn học gì cũng được. Hàng Hàng, theo ta về nhà, ta…. Ba ba nuôi con! Không chỉ là tốt nghiệp đại học, ba nuôi con đến khi con tìm được việc làm, cưới một người vợ có năng lực chăm sóc con!”
Đáy lòng Trương Hàng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, Lục Thừa Nghiệp cũng chậm rãi đi đến bên cạnh Trương Khải Minh, giống như khen thưởng mà cọ cọ vào người ông. Tuy rằng hắn rất không tình nguyện, thế nhưng vì ngày tháng sau này Hàng Hàng có thể nhận được sự chăm sóc tốt hơn, hắn sẽ cố hết sức lấy lòng Trương Khải Minh.
Trương Khải Minh cũng không phải nhất thời xung động, kỳ thực việc cảnh sát liên lạc với ông đã là chuyện ngày hôm qua, lúc vừa nghe được Triệu Hiểu Liên bỏ rơi một mình Trương Hàng mù lòa bơ vơ không nhà để về, đến mức phải nhờ chó dẫn đến đồn công an ông liền đau lòng, đau đến cả đêm đều không ngủ được. Mà cũng vì một đêm không ngủ này khiến Trương Khải Minh nhìn rõ cảm tình của mình đối với Trương Hàng. Mười lăm năm sớm chiều thân mật, từ khi Triệu Hiểu Liên mang thai ông đã mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ này, nhiều năm như vậy kỳ thực đều là đang vì cậu mà phấn đấu, cho dù thật sự không có huyết thống thì cảm tình vẫn đặt ở đó. Trương Khải Minh đau lòng, hận không thể để bản thân mù lòa thay Trương Hàng, ông đã xác định tâm ý của mình, cũng biết thời gian tới nên lam cái gì, vì vậy trời vừa sáng liền vọt tới đây, trong lòng thầm nghĩ hiện tại vô luận thế nào cũng phải dẫn Trương Hàng về.
Nhưng mà, Trương Hàng so với ông thì bình tĩnh hơn nhiều lắm.
“Ba, ba không định tìm người tái hôn sao?” Trương Hàng hỏi, “Ba mang theo con không tiện tìm đối tượng.”
“Cái… cái này, gần đây bà nội của con rất… rất nhiệt tình giới thiệu cho ba. Chỉ là ba không có tâm tình.” Trương Khải Minh lắc đầu nói, ông tạm thời vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn khủng hoảng sau cuộc hôn nhân thất bại, cần trải qua một thời gian mới có thể lấy lại dũng khí đi phát triển một đoạn cảm tình khác.
“Thế nhưng ba vẫn sẽ tìm được thôi, ” Trương Hàng nói, “Bởi vì con dù sao cũng không phải con ruột của ba. Ba cuối cùng cũng phải tái hôn, sinh đứa con ruột thịt của mình, không phải sao??”
Khi cậu nói đến “Dù sao cũng không phải con ruột” thì thanh âm cũng không kềm được run rẩy. Đã từng, khi Trương Khải Minh dưới cơn thịnh nộ làm ra những việc kia, cậu từng oán hận, thế nhưng càng nhiều hơn chính là khổ sợ. Cậu vẫn rất mong mình chính là con ruột của Trương Khải Minh, nếu sự thật là như vậy thì tố biết bao, cho dù hiện tại ba ba có tứ giận thế nào đi nữa, sau khi ly hôn xong ông đều có thể tha thứ, có thể không để tâm. Mà bây giờ, cũng không phải chỉ một câu tha thứ thì có thể giải quyết hết mọi chuyện, quan hệ giữa cậu và Trương Khải Minh đã xuất hiện vực sâu khó thể vượt qua.
“Tái hôn sinh con và chuyện chiếu cố con có liên quan gì!” Trương Khải Minh mơ hồ hiểu được ý tứ của Trương Hàng, thanh âm cũng lớn hơn rất nhiều.
“Có, ” Trương Hàng lắc đầu, “Ba biết có.”
“Vậy không sinh!” Trương Khải Minh kích động nói, “Ba có một đứa con trai như con là đủ rồi, cho dù lại sinh thêm một đứa cũng chưa chắc đã ngoan ngoãn như con, giỏi giang như con.”
Trương Hàng vẫn lắc đầu nói: “Ba, nếu như mắt con vẫn không có chuyện gì, hôm nay con nhất định sẽ quay về với ba, làm con trai ngoan của ba, chiếu cố cho ba, giúp ba dưỡng lão. Ba tái hôn con sẽ chúc phúc ba, có thêm em trai em gái, con sẽ giúp ba chăm sóc bọn chúng, cho dù không có liên hệ máu mủ chúng ta vẫn là cha con. Nhưng mà, bây giờ không được, con chỉ là gánh nặng của ba.”
“Ba nguyện ý để con liên lụy, ba bị con trai liên lụy cả đời thì có gì không được chứ!” Trương Khải Minh rống to, thanh âm so với lúc cãi nhau với Triệu Hiểu Liên còn lớn hơn mấy phần. Bất quá, lúc này, Trương Hàng đã không còn sợ hãi, cậu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Nếu cậu chỉ là học sinh trung học năm hai bình thường, như vậy cậu nguyện ý tùy hứng một lần. Chỉ là hiện tại không giống, mới ngắn ngủi nửa năm Trương Hàng đã nếm đủ tư vị nhân gian ấm lạnh, cậu biết rõ, nếu như hiện tại mình theo Trương Khải Minh quay về, sớm muôn gì cũng có một ngày, ngay cả tình cảm phụ tử hiện tại còn sót lại cũng sẽ tiêu thất.
Trương Khải Minh sẽ là ngày qua ngày, năm tiếp năm bị cậu liên lụy, ông bà Trương khẳng định sẽ không đồng ý, bọn họ sẽ không ngừng bức bách Trương Khải Minh. Mà Trương Khải Minh hiện giờ còn chưa đến bốn mươi, chung quy nhất định sẽ tái hôn, đến lúc đó người vợ mới cưới cũng sẽ bức bách ông. Những phiền muộn trong cuộc sống sẽ đem tình cảm của bọn họ ma sát hết, gặp lại không bằng hoài niệm, cùng với theo Trương Khải Minh về nhà còn không bằng để cậu đơn độc tiếp tục cuộc sống..
Chí ít, Đại Hắc sẽ không ghét bỏ bị cậu liên lụy.
Cuộc đối thoại này duy trì đến tận khi Tiếu Nhâm mang cơm trưa về nhà, Trương Khải Minh thấy đối phương thì lập tức đứng dậy nói cám ơn, không quá vui vẻ rời đi. Ông đi rồi, Trương Hàng ngồi trước bàn ăn, cầm muống cắm cắm vào hộp cơm, nhưng mãi vẫn không ăn một chút nào.
“Ôi chao, ” Tiếu Nhâm gọi cậu một tiếng, “Ăn cơm trước, cơm nước xong mới tập trung thẫn thờ.”
“Uông!” Lục Thừa Nghiệp ở bên cạnh cũng phối hợp với lời nói của Tiếu Nhâm. Làm sao có thể không ăn cơm chứ!
Theo ý tứ của Lục Thừa Nghiệp, cho dù phải mặt dày mày dạn cũng muốn đeo bám Trương Khải Minh đến khi học được một nghề nghiệp nào đó có thể nuôi sống bản thân mới thôi, quản tương lai của đối phương như thế nào làm cái gì. Thế nhưng Trương Hàng lại nghĩ tương đối nhiều, cậu sẽ càng lo lắng vì Trương Khải Minh hơn, mà ngoại trừ một phần lo lắng vì người khác, Trương Hàng càng là vì cốt khí của bản thân, cậu sẽ không vì một chút chuyện này mà đánh mất tự tôn. Cậu đã từng vì Triệu Hiểu Liên mà trúng tên một lần, cậu không muốn quay về nhà của Trương Khải Minh, lần nữa bị người sỉ nhục coi thường.
Đêm đó, Tiếu Nhâm trực ban trả ca cho người bạn, trong nhà không còn thanh âm bàn phiếm, Trương Hàng vẫn như trước không ngủ được. Cậu nằm trên giường, một tay để lộ ra bên ngoài, rõ ràng cho dù mở mắt hay nhắm mắt vẫn là một mảnh tối đen thế nhưng đôi mắt của cậu vẫn không muốn nhắm lại. Lục Thừa Nghiệp khẽ ngẩng đầu, đem đầu đặt lên lòng bàn tay cậu, dùng hành động nói cho Trương Hàng biết, cậu không cô đơn.
“Đại Hắc, ” Trương Hàng nói, “Tao biết như bây giờ là không được, tao là một người mù, tiếp tục sống cùng Tiếu Nhâm sẽ làm phiêna anh ấy. Nếu như chỉ đơn giản mướn chung nhà thì còn tốt, thế nhưng Tiếu ca đối với chúng ta thật sự đã chiếu cố nhiều lắm, tao sợ cứ như vậy mãi, một chút tiền thuê nhà này anh ấy đều dùng để mời chúng ta ăn, thậm chí còn phải bù thêm tiền lương của mình vào.”
“Uông!” Lục Thừa Nghiệp cũng không biết nên trả lời như thế nào, hắn chỉ theo thói quen kêu lên một tiếng.
“Thế nhưng, cũng không thể theo ba về nhà. Tao cũng không phải vô lý ngang bướng không muốn tiếp thu người ba này, ông vĩnh viễn là ba ta, thế nhưng ta lại không muốn trở về để rồi sau này lại bị người khác đuổi ra.” Cậu nói rất bình tĩnh, thế nhưng trong ngữ điệu lại mang theo một tia đau khổ.
Ai lại không muốn được người nhà chăm sóc, nhất là dưới loại điều kiện gian khổ như hiện tại. Trương Hàng dĩ nhiên là muốn quay về ngôi nhà ấm áp kia, thế nhưng huyết thống của của cậu đã định trước cả đời này cậu không có cơ hội quay về. Trương Khải Minh có thể dựa vào một phần yêu thương còn lại mà vẫn chiếu cố người mù như cậu, thế nhưng người khác thì không được, người nào có ai sống được một mình, ai cũng có người nhà.
“Uông!” Vậy tăng thêm một chút phí nuôi dưỡng đi, dù sao Triệu Hiểu Liên đã bỏ đi, Trương Khải Minh có thể đem tiền trực tiếp giao cho cậu, về phần chăm sóc câu, để tôi làm. Lục Thừa Nghiệp nói, hắn tin tưởng mình có thể chăm sóc cho Trương Hàng thật tốt. Bên ngoài không phải có không ít người mù có thể dựa vào chó dẫn đường tự mình sinh hoạt sao? Hắn dù sao cũng phải thông minh hơn đám chó dẫn đường được huấn luyện kia chứ.
Lo lắng của Trương Hàng cũng không phải không thực tế, mấy ngày tiếp theo Trương Khải Minh mỗi ngày đều sẽ đến khuyên Trương Hàng về nhà. Mà đại khái hơn một tuần sau, có một hôm, người tới cũng không phải Trương Khải Minh mà là bà Trương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT