Trương Hàng hoàn toàn không kinh ngạc, trên thực tế hành động mấy ngày nay của Triệu Hiểu Liên đã khiến cậu nảy ra cảm giác nguy cơ, không có nguồn kinh tế cũng không có công việc đàn hoàng, có nhiều tiền hơn nữa cũng có ngày miệng ăn núi lở, đây là đạo lý ngay cả cậu cũng hiểu, thế nhưng Triệu Hiểu Liên lại không mang tới. người phụ nữ này chỉ thích hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai… ngài mai bán nhà lại tiếp tục chơi đùa.
Triệu Hiểu Liên hết tiền sẽ bán nhà, chuyện này từ sớm Trương Hàng đã nghĩ đến, cậu chỉ là có điểm mờ mịt, trong lòng cũng không nén được cảm xúc đau xót cùng bất lực. Cậu có chút không nghĩ đến, Triệu Hiểu Liên cư nhiên có thể nhẹ nhàng bỏ rơi cậu như vậy, không nói một lời liền rời đi. Cho dù muốn bán nhà rời đi, trước đó bà không thể nói một tiếng cho cậu biết sao? Hay là bà sợ? sợ cậu sẽ tiếp tục bám theo liên lụy bà, khiến bà phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi cậu. Cậu có phải nên cảm thấy may mắn vì mình không có mang chuyện đôi mắt ra nói cho Triệu Hiểu Liên? Bằng không chỉ sợ bà còn bỏ cậu lại nhanh hơn, quyết tuyệt hơn, đến lúc đó cậu không phải lại càng thương tâm sao?
Có thể, cậu còn phải cảm tạ bà, chí ít bà không vay một đống nợ nặng lão muốn cậu giúp nàng chi trả.
Trương Hàng gật đầu với nam nhân ngoài cửa, đáp ứng mình sẽ lập tức dọn đi ngay trong hôm nay. Sau đó cậu xoay người về phòng, đem số quần áo không nhiều của mình cất vào ba lô, về phần sách vở, cũng chỉ có vài quyển có thể đem đi, dù sao sách chữ nổi cậu cũng mới mua gần đây thôi.
Tốc độ thu thập lành lý của Trương Hàng rất nhanh, bởi vì cậu vốn cũng không có quá nhiều đồ đạc, lúc trước Trương Khải Minh vẫn thường tặng quà cho cậu, mà từ sau khi hai người ly dị, cậu đã thật lâu không nhận được món quà nào.
Sau khi sắp xếp xong, Trương Hàng liền đặt chìa khóa vào trong hộp thư, sau lưng còn có Đại Hắc không rời không bỏ đồng hành. Cậu nên cảm thấy may mắn, chí ít ở phía sau còn có một con chó thủy chung vẫn lặng lẽ đi cùng cậu, mặc kệ sinh hoạt có gian nan dường nào.
Nếu như Triệu Hiểu Liên có thể sớm báo một tiếng, như vậy Trương Hàng chí ít có thể tìm được một nơi để ở, mà bây giờ cậu một chút chuẩn bị cũng không có, cứ tùy tiện lôi theo một cái va li, mờ mịt đứng bên đường, bộ dạng hoàn toàn không biết phải làm sao.
“Uông”! Lục Thừa Nghiệp thấy bộ dạng của Trương Hàng như vậy không quá thích hợp liền lớn tiếng kêu một chút, Trương Hàng chậm rãi quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy đối phương đưa bàn tay lên trước mắt lay lay vài cái.
Lục Thừa Nghiệp chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều bị rút cạn, cả người phảng phất rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
“Đại Hắc, ” Trương Hàng thập phần mệt mỏi ngồi xổm xuống, đem đầu vùi vào đầu gối, “Tao không thấy được.”
Vừa rồi cậu vẫn có thể lờ mờ sắp xếp hành lý xong hết, thế nhưng khi bước đến ven đường Trương Hàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thực sự đã hoàn toàn không thấy nữa. Loại hiện tượng này trong khoảng thời gian gần đây cậu vẫn hay gặp, trước mặt thường xuyên tối sầm mịt mờ một mảnh, bất quá rất nhanh sẽ hồi phục lại, mà hiện tại cậu đã cố hồi lâu vẫn như cũ, cái gì cũng không thấy.
Lúc này, đại khái đã thực sự mù rồi đi.
“Uông uông uông uông!” Tại sao không thể chậm thêm chút nữa, vì sao cứ nhất định phải là lúc triệt để bơ vơ không ai nương tựa như vậy? Lục Thừa Nghiệp đã không biết phải làm thế nào yêu thương hài tử trước mặt cho đủ, dường như ông trời dùng tất cả bất công của mình để gia tăng thống khổ lên người cậu, quyết tâm không đem người bức chết sẽ không bỏ qua.
Hiện tại phải làm sao đây, vốn Trương Hàng muốn đi thuê phòng ở, thế nhưng bộ dạng này khẳng định không được, bên ngoài luôn có những kẻ xấu xa không để yên cho người yếu thế. Hơn nữa nếu như lần này thật sự không có cách khôi phục, như vậy còn có rất nhiều chuyện phải làm, một mình Trương Hàng căn bản là không giải quyết được..
Lục Thừa Nghiệp ngồi xổm ở bên cạnh Trương Hàng, cố gắng nghĩ, vắt hết óc nghĩ. Hắn muốn giúp đứa bé này an toàn bình ổn mà vượt qua đoạn thời gian mờ mịt bất lực nhất, mà những việc này, một con chó không thể làm được. Còn những người thân cận nhất với Trương Hàng, Triệu Hiểu Liên chính là đầu sỏ gây nên tình huống hiện tại, người cũng đã chạy xa, Trương Khải Minh… nếu như ông biết hiện tại Trương Hàng trở nên như vậy có lẽ sẽ giúp đỡ, thế nhưng… tóm lại cũng đã là người xa lạ.
Lúc này… Lục Thừa Nghiệp cắn răng một cái, chỉ có thể như vậy.
Tinh thần của Trương Hàng không khỏi sa sút, cậu cuối cùng vẫn xoa xoa đầu Đại Hắc, dũng cảm đứng lên quyết định đi tìm phòng ở. Thế nhưng cậu hiện tại căn bản nhìn không thấy biển hiệu quảng cáo, Đại Hắc lại không biết chữ, càng không thể nói cho cậu biết địa chỉ hay số điện thoai. Trương Hàng xoa xoa mi tâm, đang suy tư xem gần đây có trung tâm môi giới nào hay không? Nếu không thì đến đó tìm một căn phòng thuê, chí ít người ở đó còn có khả năng đề cử.
Lúc này, Trương Hàng lại cảm giác Đại Hắc túm lấy vạt áo của mình, cực kỳ dùng sức, mỗi lần Đại Hắc túm cậu như vậy đều là có một ít chuyện khẩn cấp phát sinh, Đại Hắc muốn dẫn cậu đi.
Sớm chiều ở chung hơn nửa năm khiến Trương Hàng thập phần tín nhiệm Đại Hắc, huống chi Đại Hắc một lần cũng chưa từng xảy ra sai só, luôn luôn đưa cậu đến đúng lơi. Trương Hàng theo sự lôi kéo của Đại Hắc mà di chuyển, một sợi dây cực kỳ bình thường được nhét vào tay cậu, đại khái là do Đại Hắc nhặt được trên đường đi.
Lục Thừa Nghiệp để Trương Hàng dùng nó xích mình lại, hắn đã từng rất chán ghét loại trạng thái tượng trưng cho không tự do này, hiện tại lại rất vui vẻ chịu đựng.
Nếu hắn bị xích như vậy, Trương Hàng chỉ cần nắm lấy sợi dây hắn liền có thể dẫn Trương Hàng an toàn bước đi, thậm chí có thể nói cho cậu biết là nên đi hay nên dừng lại.
Hắn không thích mất tự do nhưng lại tình nguyện vì thiếu niên này mà chịu trói buộc, chỉ vì sự an toàn của cậu.
“Đại Hắc rất ngoan, không cần phải xích.” Trương Hàng không muốn xích Đại Hắc, cậu nuôi chó cậu tự hiểu rõ, Đại Hắc từ nhỏ đã không thích loại chuyện này.
“Uông”! Trong bóng tối, ngón tay của cậu bị ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng cắn một cái, không đau, càng giống như đang thúc giục.
Sợi dây đã bị vứt bỏ một lần nữa được nhét vào trong tay, đầu ngón tay của Trương Hàng không khỏi run rẩy.
Đại Hắc là một con chó cực kỳ sạch sẽ, trên người bị dính một chút bùn cũng phải nghĩ biện pháp lau đi, mỗi ngày vào nhà đều lau móng vuốt, trước khi ngủ còn phải súc miệng, đúng là một con chó cực kỳ thông minh. Hiện tại lại vì muốn dẫn cậu rời đi mà có thể tùy tiện nhặt một sợi dây thừng từ dưới đất lên bảo mình xích lại. Trương Hàng không biết chó nhà người khác có thông minh hiểu chuyện như vậy không, cậu chỉ biết là, Đại Hắc là thân nhân quan tâm cậu nhất, bảo vệ cậu nhất.
Trương Hàng quẳng sợi dây đi, sờ soạng mở vali ra, lúc cậu vừa mở vali Lục Thừa Nghiệp liền cảnh giác quan sát bốn phía, mặc dù trong đó cũng không có thứ gì đáng tiền, thế nhưng dù sao cũng là toàn bộ gia sản của Trương Hàng, nếu bị người khác để mắt tới vẫn là không tốt.
Trương Hàng dùng tay tìm kiếm một kiện áo vải mỏng, cố sức xé nó ra, Lục Thừa Nghiệp thấy vậy liền hô hoán lên, tình hình hiện tại là như vậy, không thể phá sản kiểu này!
Trương Hàng lại rất bình tĩnh nối hai mảnh áo bị xé ra thành một đoạn dây, một đầu nhét vào trong miệng Đại Hắc, một đầu mình cầm trong tay.
“Dài như vậy, Đại Hắc có thể dẫn tao đi rồi.” Trương Hàng mỉm cười, “Y phục rất sạch sẻ, sợi dây bẩn.”
Lục Thừa Nghiệp cảm thấy lỗ mũi mình có điểm chua, vừa ngậm lấy y phục vừa cẩn thận chỉ đường cho Trương Hàng. Hàng Hàng của hắn, mặc dù tại trong tuyệt cảnh không ngừng bị lo lắng giằng vặt, thế nhưng lại có thể toàn tâm toàn ý lo lắng vì đối phương, thật là một hài tử cực kỳ hiền lành ôn nhu mà.
Chỉ là có chút phá sản…
Dùng sợi dây đã là tốt rồi, hắn cũng không phải loại người quá để ý những việc như vậy, thời kỳ phi thường dùng thủ đoạn phi thường, vì sao lại phải xé rách số y phục cũng vốn không nhiều đó chứ. Bất quá… cái áo này hắn vẫn nhớ được, tựa hồ là năm ngoái lúc Trương Hàng nhận được bảng điểm cao trung thì Triệu Hiểu Liên đã mua, kích cỡ cũng không quá đúng, lớn đến dọa người, Trương Hàng mặc vào chẳng khác gì một chú gấu bông cỡ lớn, sau đó còn bị bon Lâm Thịnh chê cười mấy lần.
Triệu Hiểu Liên trên cơ bản cũng không biết số đo của Trương Hàng, hiển nhiên là tiện tay mua một cái áo mười đồng trên phố mang về, thế nhưng Trương Hàng vẫn giữ lại.
Hiện tại, cũng vừa lúc ném đi.
Lục Thừa Nghiệp cắn y phục, vừa dẫn Trương Hàng đi vừa nghĩ.
Dựa theo suy nghĩ của Lục Thừa Nghiệp, hắn muốn đưa Trương Hàng đến đồn công an gần nhất.
Không sai, chính là đồn công an.
‘Có chuyện liền tìm công an nhân dân’, Lục Thừa Nghiệp vốn cũng không quá thích loại tiết mục công ích thế này, nhưng mà hắn biết, công an nhân dân Trung Quốc đối với khu vực mình phụ trách vẫn là vô cùng quen thuộc. Người duy nhất có thể lý giải tình cảnh hiện tại của Trương Hàng, đồng thời giúp đỡ cậu mà không mang tâm tình lừa đảo, đại khái cũng chỉ có công an nhân dân mà thôi.
Tuy có hơi làm phiền chú cảnh sát một chút đi, Lục Thừa Nghiệp âm thầm nghĩ.
Trương Hàng mờ mịt được Lục Thừa Nghiệp kéo đến đồn công an gần đó, vị cảnh sát nhận trách nhiệm tiếp dân hôm nay là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn thấy một học sinh trung học dẫn chó, xách hành lý đến báo án thì chăm chú hỏi: “Em trai có chuyện gì không?”
Trương Hàng có chút luống cuống: “Đây là đâu vậy?”
“Nếu cậu không biết đây là đâu vì sao lại đến?” Vị cảnh sát nọ cảm thấy cằm của mình cũng sắp rớt xuống rồi, tuy rằng đồn công an của bọn họ thật sự rất nhỏ, thế nhưng biển hiệu và huy hiệu phía trước cũng thật lớn, hơn nữa hắn hiện tại còn đang mặc cảnh phục nha.
Trương Hàng hơi cúi đầu, vẻ mặt toát lên luống cuống và lúng túng, tuy rằng mắt của cậu đã không nhìn thấy, thế nhưng người ngoài nhìn qua lại không dễ phát hiện, chỉ cho rằng đó là một đôi mắt phi thường đẹp đẽ lại thâm thúy sâu thẳm. Mỗi khi cậu hướng mắt về một người nào đó, đối phương sẽ có loại cảm giác bị người nhìn thật sâu, ngay cả vị cảnh sát kia cũng không cảm thấy cậu có gì không thích hợp.
Trương Hàng hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Em không nhìn thấy, là chó của em đã dẫn em đến nơi này. Xin lỗi, em… không biết đây là đâu.”
Khi nói những lời này ra khỏi miệng, dường như cũng không phải chuyện khó khăn như vậy, sau khi nói ra rồi, trong lòng chỉ còn lại một tia thản nhiên cùng dũng cảm.
“Vậy… vậy… vậy cũng… không sao.” So với sự thản nhiên của Trương Hàng, vị cảnh sát trẻ tuổi kia ngược lại có chút bối rối, hắn dùng tay quơ quơ trước mặt Trương Hàng, phát hiện thiếu niên thanh tú xinh đẹp trước mặt thực sự không có phản ứng gì, trong lòng bất giác dâng lên một tia thương xót, đây là đứa trẻ xinh đẹp ngoan ngoãn thế nào nha.
“Vậy là… chó dẫn đường của em… đưa em đến nhầm chỗ?” Cảnh sát trẻ tận lực thả chậm ngữ điệu, ôn hòa nói.
“Em không biết, ” Trương Hàng mím môi, “Em cũng không biết vì sao Đại Hắc lại dẫn em đến đây. Thế nhưng hiện tại… có thể… thực sự cần giúp đỡ… xin lỗi…”
“Không… không có việc gì… không cần nói xin lỗi! ” đối phương có chút lắp bắp, “Cái kia… em cần gì?”
Trương Hàng đặt tay lên đầu Đại Hắc, cậu không biết chó của người khác có thông mình như vậy hay không, thế nhưng Đại Hắc lại có thể ở trong lúc cậu bất lực nhất biết dẫn cậu đến đồn công an xin giúp đỡ, đây là việc một con chó có thể biết làm sao? Đại khái là có thể đi, dù sao chó cũng rất thông minh, có người còn nói chó thậm chí biết bắt ăn trộm đưa đến đồn công an đâu.
Cậu vuốt đầu Đại Hắc, cảm giác mình lại lần nữa được tiếp thêm lực lượng: “Kỳ thực, cũng không phải chuyện lớn gì, hiện tại em cần thuê phòng ở. Thế nhưng anh thấy đấy, em không nhìn được, vì vậy cần trợ giúp.”
“Cha mẹ em ni? Em còn vị thành niên mà!” Vị cảnh sát nọ – Tiếu Nhâm, lập tức vỗ bàn hỏi, nào có cha mẹ nào có thể để một đứa trẻ mù độ tuổi trung học rời nhà như vậy.
“Cha mẹ em ly dị, mẹ em… không biết đi đâu rồi.” Trương Hàng suy nghĩ một chút, lựa chọn nói ra một chút.
Chính cậu cũng không biết, khi nói đến đây trên gương mặt mình bất giác hiện lên một tia bi thương, mà Tiếu Nhâm khi nhìn thấy như vậy trong lòng cũng không tự chủ sinh ra một tia thương tiếc.
Trong lời nói đơn giản như vậy, lại bao hàm đau đớn uất ức đến dường nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT