*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Dịch: Emily Ton.

Hạ Chính Hoa sai phòng bếp chuẩn bị một bữa tiệc xa hoa để chào đón Hạ Tình Không, chính thức công bố thân phận của Hạ Tình Không trong bữa tiệc.

"Từ nay về sau, đây là đại tiểu thư Hạ gia chúng ta, Hạ Tình Không."

Hạ Tình Không tươi cười sáng lạn, chú ý đến biểu hiện của mọi người ở trên bàn tiệc, ghi nhớ tất cả vào trong tâm.

Phải mất một thời gian dài Hạ gia mới quyết định tìm kiếm cô. Hạ Tình Xuyên cũng phái người châm chọc mỉa mai cô, nói cô vọng tưởng. Thẩm Diệu Ngọc càng là phái người ám sát cô.

Khi cô cuối cùng cũng tiến vào Hạ gia, còn chưa vào cửa nhà đã bị người khi dễ tới trên đầu.

Cô sẽ khiến cho nhóm người này phải trả giá cho những gì bọn họ đã làm, còn có cái chết của mẹ chắc chắn cũng có ẩn tình khác.

Cô đã trở lại, dùng thân phận thiên kim Hạ gia, cô sẽ đẩy toàn bộ những kẻ đó xuống địa ngục, khiến bọn họ chịu sự trừng phạt đúng tội.

Hạ Tình Không vừa tới Hạ gia, nhất thời còn chưa có thói quen sinh hoạt giống như công chúa, thời điểm tỉnh dậy ngày hôm sau có chút đau đầu.

"Tối hôm qua Đại tiểu thư ngủ không ngon giấc sao?"

Người hầu một bên đang lựa chọn quần áo cho cô thân thiết hỏi một câu.

"Không tệ lắm."

"Hôm nay chúng tôi sẽ dọn phòng, đại tiểu thư có thể sẽ ngủ ngon hơn."

Hạ Tình Không gật gật đầu, nhưng nhìn thấy người hầu vẫn luôn lựa chọn quần áo, cô tò mò hỏi.

"Chọn quần áo để làm gì?"

"Hôm nay có người Mục gia tới thăm, lão gia nói phải trang điểm chải chuốt cho đại tiểu thư."

Mục gia?

Hạ Tình Không xoa xoa ấn đường, suy nghĩ, mọi sự của mình đều là một mớ lộn xộn, càng đừng nói tới Mộc gia hay là Thụ gia*.

*: Mộc nghĩa là gỗ, cây.  : Thụ nghĩa là cây.

"Chị Tình Không, em có thể tiến vào được không?"

Hạ Tình Không đang mặc thử quần áo. Hạ Tình Xuyên bước vào với vẻ mặt giả cười.

"Không phải cô đã vào rồi sao, hỏi thừa."



Hạ Tình Không hoàn toàn lạnh lùng. Sắc mặt Hạ Tình Xuyên cứng đờ, tiếp tục tươi cười đi đến bên người cô.

"Để em giúp chị. "

Hạ Tình Xuyên duỗi tay tiếp nhận dây cột trong tay người hầu, nhẹ nhàng cột chúng lên phía sau lưng Hạ Tình Không.

"Cô có lòng tốt vậy sao? Tôi tới đây đã chiếm đoạt cha cô, còn giết chết thú cưng của cô."

Động tác buộc dây trên tay Hạ Tình Xuyên đột nhiên dừng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

"Em đã nghĩ thông suốt, chúng ta đều là người Hạ gia, không nên có nhiều cừu hận như vậy." Hạ Tình Xuyên vỗ vỗ tay, "Xong rồi."

Cô mới không tin cô ta sẽ có lòng tốt như vậy!

Tuy nhiên, sau khi Hạ Tình Không xoay vài vòng nhìn xem quần áo trên người, cũng thấy không có gì sai, vì thế cùng đi theo Hạ Tình Xuyên xuống lầu.

Tuy nhiên sau khi Hạ Tình Không xoay vài vòng nhìn xem quần áo trên người cũng thấy không có gì sai vì th cùng đi theo Hạ Tình Xuyên xuống lầu

Thời điểm đi đến cầu thang, Hạ Tình Xuyên bước nhanh hơn vài bước lên trước gọi "Ba". Hạ Tình Không vẫn luôn cúi đầu nâng theo váy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên.

Ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông kiêu ngạo đáng khinh đêm qua!

Lại là hắn!

Hạ Tình Không tức giận kéo góc váy tiếp tục đi xuống lầu. Trong khi đó, Hạ Chính Hoa đã mang theo Mục Thần Hạo đi lên lầu.

"Đại tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

Mục Thần Hạo mỉm cười chào hỏi. Khoé miệng Hạ Tình Không run rẩy, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng tỏ vẻ đã biết.

"Hạ Tình Không, không được vô lễ với Mục thiếu gia."

Khóe miệng Hạ Tình Không run rẩy, bụm miệng nở nụ cười giả dối.

"Xin chào Mục thiếu gia."

"Tôi thích cách xưng hô của cô tối hôm qua hơn."

Hạ Tình Không đang mang một gương mặt giả cười lập tức trở nên lạnh băng, hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái.

Hạ Tình Không đang mang một gương mặt giả cười lập tức trở nên lạnh băng hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái

Đám người tiếp tục đi tới lầu hai. Hạ Tình Xuyên một bên vừa trộm ngó Mục Thần Hạo với khuôn mặt hồng đào, vừa ôm cánh tay ba ngượng ngùng xoắn xít.

Hạ Tình Không đều cảm giác như mình đang bị chết đuối vì những hồng tâm kia, vì thế tiến lên một bước, giữ khoảng cách với Mục Thần Hạo, ném hắn lại phía sau.

"Mục thiếu gia là tới làm khách trong nhà, Mục thiếu gia, nhưng......" Hạ Chính Hoa trìu mến nhìn Hạ Tình Xuyên một bên, quay đầu lại định nói với Hạ Tình Không.

Hạ Tình Không ngẩng đầu đang chuẩn bị nghe, đột nhiên cảm giác làn váy bị người dẫm lên, sau đó bên hông buông lỏng, toàn bộ phần dưới của váy lỏng lẻo rơi xuống.

Giữa hai chân chợt lạnh, trong đầu Hạ Tình Không trống rỗng một mảnh.

"Bốp!"

Một âm thanh sắc bén của bàn tay đột nhiên vang lên. Hạ Tình Xuyên kinh hô bưng kín miệng, Hạ Chính Hoa cũng bị chấn động.

Hạ Tình Không nhặt lấy chiếc váy rơi xuống sàn nhà và treo nó ở bên hông, hai tay nắm lấy tà váy, nhìn chằm chằm vào Mục Thần Hạo.

Một vài vệt đỏ xuất hiện trên gương mặt như ngọc của Mục Thần Hạo, nhưng sự tinh xảo trên khuôn mặt lại không hề mất đi vẻ cao quý bởi vì sự chật vật vừa mới xảy ra.

Không ngờ, cô bé này có sức lực lớn như vậy!

"Vô sỉ!"

Nghĩ tới những gì hắn đã làm với mình đêm qua, Hạ Tình Không lập tức không khách khí đánh tới.

Không ngờ hôm nay còn chơi trò lưu manh ở nơi này, quả thực là quá bỉ ổi!

"Mau đưa đại tiểu thư đi thay quần áo."

Hạ Chính Hoa sau khi nhận ra những gì đã xảy ra, vội vàng cố gắng giảng hoà. Hạ Tình Xuyên cũng làm bộ kinh hoảng chạy đến ôm lấy Hạ Tình Không.

Hạ Tình Không đẩy cô ta ra một phen, một đôi con ngươi âm trầm sắc bén nhìn chằm chằm cô ta.

Hạ Tình Xuyên bị đẩy qua một bên, đụng vào trên cột đá, cánh tay bị tróc một tầng da.

"Tình Xuyên...... Tình Không......" Hạ Chính Hoa nhất thời cũng không biết nên giúp ai.

"Ba!"

Hạ Tình Xuyên kêu lên sợ hãi, đưa cánh tay đang chảy máu của mình cho Hạ Chính Hoa nhìn xem, con mắt đỏ lên ủy khuất nhìn Hạ Tình Không.

"Con chỉ có lòng tốt muốn qua giúp chị!"

"Cô tất nhiên là có lòng tốt!" Hạ Tình Không nhìn thấy sự đau lòng cùng với trách cứ từ trong ánh mắt của Hạ Chính Hoa, trong lòng càng thêm xác định địa vị của mình ở Hạ gia.

Hạ Chính Hoa chẳng qua là bởi vì cảm thấy áy náy đối với mẹ cô, vì thế mới có sự đồng cảm với cô. Hai mươi năm qua, Hạ Tình Xuyên vẫn luôn ở bên người ông, rõ ràng là quan trọng hơn cô nhiều!

"Hạ Tình Không, em con cũng chỉ có lòng tốt muốn giúp con, sao con có thể làm như thế!"

"Đúng vậy, là có lòng tốt. Có lòng tốt giúp con mặc quần áo, sau đó cắt đứt dây buộc của con?"

Hạ Tình Không giũ chiếc váy ra cho Hạ Chính Hoa nhìn xem. Các vết cắt trên ren của dây buộc ở mặt sau chiếc váy rất rõ ràng và gọn gàng, chỉ có một bên cạnh là phần viền thô.

Vừa nhìn thấy liền nhận ra có người đã cố ý cắt đứt hầu hết các sợi dây, sau đó chỉ để lại một chút ren để giữ chiếc váy được buộc lại. Chỉ cần kéo nhẹ một chút hoặc có người dẫm ở dưới váy, những sợi dây cột ngay lập tức sẽ đồng thời đứt ra.

Ánh mắt Mục Thần Hạo dời khỏi những vết cắt trên dây cột, đôi mắt bị mê hoặc bởi hình ảnh chiếc chân dài trắng nõn phía dưới tà váy, đường cong mượt mà tinh tế, khiến hắn không thể rời mắt.

Hạ Chính Hoa cũng không ngu ngốc, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tình Xuyên lập tức thay đổi.

"Không phải con!"

Trên mặt Hạ Tình Xuyên tràn đầy hoảng sợ, liên tục xua tay.

"Không phải em thì là ai, buổi sáng lúc chị đang mặc quần áo ở trong phòng, chính em đã buộc dây cho chị."

"Đúng là em đã giúp chị, nhưng......"

"Tình Xuyên!" Hạ Chính Hoa cũng tức giận, nhưng vì ngại mất mặt với khách, đành phải thấp giọng xuống, "Sao con có thể làm điều đó!"

"Đừng bận tâm." Hạ Tình Không nói giọng lạnh lùng, nhìn thấy người giúp việc mang quần áo để giúp mình thay, tiếp tục nắm tà váy theo sau rời đi. "Chị không đổ lỗi cho em."

"Tình Xuyên, chị con đã tha thứ cho con, còn không xin lỗi chị con?."

"Không phải con, vì sao con phải xin lỗi?."

"Chị không trách em."

Hạ Tình Không rộng lượng nói, vừa mới đi được vài bước lại tiếp tục nói, "Chị biết em không thích chị, tuy nhiên cũng không thể ở trước mặt khách nhân làm mất mặt Hạ gia. Hiện giờ chị đã trở thành trò cười cho mọi người. Tuy rằng Mục thiếu gia là vị hôn phu của chị, nhưng cũng không thể trước khi cưới, để anh ta nhìn thấy thân mình, đúng không?"

Hạ Chính Hoa vừa nghe những lời đó, trong lòng vốn đã thông cảm với Hạ Tình Xuyên, lại bắt đầu trầm xuống.

Đúng vậy, Hạ gia thuộc hàng danh môn, sao có thể mất mặt như thế ở trước mặt khách nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play