Câu lạc bộ Crown vào thời điểm nửa đêm là náo nhiệt nhất, các phòng đều nhấp nháy với ánh đèn yếu mờ.
"Chu Đôn là đầu heo óc người cũng muốn hợp tác với tôi để ăn tiền nhiều hơn, cũng không nhìn lại danh tính của mình. Nếu không phải muốn hạ gục khí thế Hạ gia, tôi sẽ không bao giờ ký hợp đồng với đầu heo kia......"
"Tạch!"
Một bàn tay mảnh khảnh ấn lên điện thoại di động và tắt chức năng ghi âm. Ngón tay dài nhỏ mịm màng, tinh tế và trắng nõn.
"Ông chủ Chu, ông cũng nghe rồi chứ?" Người chủ của bàn tay tươi cười đầy mặt.
Phía bên kia bàn, khuôn mặt ông chủ Chu đã chuyển sang màu đỏ thẫm, dưới ánh đèn chập chờn trông rất đẹp mắt.
"A, ở đây còn có cái này." Hạ Tình Không duỗi tay mở album ảnh trong điện thoại di động, hiển thị rõ ràng một bức ảnh chụp đôi nam nữ đang hôn môi và vuốt ve nhau.
Ông chủ Chu lập tức đánh rơi ly rượu trên tay.
"Đáng chết, hắn dám dụ dỗ vợ tôi!"
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Mười phút sau, Hạ Tình Không lắc lắc mấy tờ giấy hợp đồng trắng bóng đi ra khỏi phòng. Một chuyến giả làm người phục vụ đúng là không tồi!
Hạ Tình Không hôn hợp đồng một cái, sau đó gấp lại, cẩn thận nhét vào dưới váy quanh eo.
Đồng phục của câu lạc bộ Crown vô cùng hở hang, Hạ Tình Không dùng sức kéo kéo áo trước ngực. Trước khi cô có thể hoàn thành nó, cô có cảm giác bả vai bị người đè lại.
"Này cô, đưa rượu này tới phòng 8069."
Người quản lý vội vàng nắm lấy cánh tay Hạ Tình Không, đưa khay vào tay cô.
Hạ Tình Không nhún vai, làm một người phục vụ cũng phải có đạo đức của nghề nghiệp, cũng cần phải làm đến nơi đến chốn. Hơn nữa, hôm nay rốt cuộc đã giành được hợp đồng, tâm trạng đang vui, đưa rượu thì đưa rượu.
"8096, hay là 8069?"
Hạ Tình Không bưng khay rượu vang đỏ và bắt đầu mò mẫm dọc theo hành lang, cẩn thận quan sát những con số đánh dấu ở phía trên từng căn phòng.
Cô gọi điện thoại cho nhân viên tiếp tân, nhưng đường dây vẫn luôn luôn bận nên cô không thể gọi thông. Hạ Tình Không đành phải mò mẫm từng căn phòng một.
"Quên đi, cứ chọn một phòng trước đã!"
Ngay cả khi mở cửa rồi nếu như bị sai phòng thì đi ra là được!
Hạ Tình Không nghĩ đến đây, gõ cửa phòng 8069. Sau khi không nghe thấy động tĩnh gì, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
"A!" Hạ Tình Không bị hoảng sợ bởi cảnh tượng trong phòng, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi ông chủ......"
Tuy rằng ánh đèn không phải đặc biệt sáng ngời, nhưng Hạ Tình Không vẫn thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang đè trên một người phụ nữ ăn mặc khiêu khích ở trên ghế sô pha.
Thấy cửa bị mở, hai người đồng thời quay mắt ra cửa.
Hạ Tình Không còn có thể thấy mái tóc dài rối tung và khuôn mặt hơi say của người phụ nữ xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy thấp ngực lộ ra một mảnh cảnh xuân, quả thực là quá ngượng ngùng.
"Đứng lại!"
Hạ Tình Không vừa mới chuẩn bị đóng cửa rời đi, đã bị người đàn ông gọi lại.
Mục Thần Hạo duỗi tay kéo cổ tay cô gái đang vòng quanh cổ anh, nheo mắt nhìn Hạ Tình Không, cả người trông rất nguy hiểm.
"Không ngờ tới các cô lại muốn kéo tôi đến nơi này." Mục Thần Hạo ngồi thẳng thân mình, nhìn Hạ Tình Không với đôi mắt lạnh lùng.
"Cái gì, tôi không quen biết cô ta, chúng ta cái gì?" Hạ Tình Không biết rõ các khách hàng của câu lạc bộ Crown đều sinh ra rất giàu có, vì thế cô không cần phải gây ra rắc rối vào thời điểm quan trọng này. Lấy được hợp đồng, đưa xong rượu, cô đã sẵn sàng để lên đường.
"Cô đã chụp ảnh? Đưa lại đây."
Hạ Tình Không lúc này mới hoảng sợ chú ý tới một bàn tay của mình vẫn đang cầm điện thoại giống như đang duy trì cuộc gọi cho nhân viên lễ tân.
Xong rồi!
Có lẽ anh ta cho rằng mình đang chụp ảnh bọn họ sau đó dùng nó để uy hiếp, và đó chính là lý do anh ta nhằm vào mình!
Thật là một tên khốn vô sỉ, chẳng lẽ đã bị trật bánh? Ăn vụng? Sợ bị bắt? Thoạt nhìn rất sắc nét đẹp trai, bản chất cũng là một tên cặn bã.
Trong lòng cô rất rõ ràng, âm thầm nghĩ.
"Ông chủ, tôi đảm bảo không hề chụp ảnh!"
Hạ Tình Không chán ghét trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói lấy lòng. Bên trong điện thoại di động của cô hiện tại đang có ảnh vợ của Chu Đôn đang ăn vụng cùng với người đàn ông khác. Cô không thể để anh ta nhìn thấy.
Mục Thần Hạo càng thêm khẳng định hai người phụ nữ này là cùng một hội. Một người đến đây để gài bẫy anh, một người sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ chụp ảnh tống tiền.
"Ai phái các cô tới đây?."
Mục Thần Hạo nói với giọng điệu lạnh lùng, điều này khiến Hạ Tình Không rất khó chịu. Điều đó có ý gì? Có nghĩa là dù cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao?
"Tôi đến đây một mình." Hạ Tình Không theo bản năng trả lời, nhưng ánh mắt thoáng nhìn người phụ nữ trên ghế sô pha, sửa lại lời, "Ông chủ, ông cũng thấy, tôi chỉ là một cô phục vụ nho nhỏ mà thôi, tôi còn phải đi đưa rượu ở phòng khác nữa!"
"Ngụy trang tốt như vậy? Đưa di động đây."
Mục Thần Hạo cũng không để ý tới sự cầu xin của cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lúc, sau đó mới mở miệng.
Hạ Tình Không không có lời nào để nói, người này là Tào Tháo chuyển thế hay sao, đa nghi như vậy, nếu như sợ nhiều như thế thì còn tới đây ăn vụng làm gì?!
"Tôi......"
"Còn không đi ra!"
"Tôi đi ngay bây giờ, đi ngay......" Hạ Tình Không nghe thấy câu này, lập tức giống như được đại xá, nhau lập tức cúi đầu khom lưng.
"Không phải cô." Mục Thần Hạo lập tức ngắt lời cô nói, hơi nghiêng mặt sang một bên. Ánh mắt anh lạnh lùng và đáng sợ.
Người phụ nữ bên cạnh anh sửa sang lại cổ áo đang mở rộng, Hạ Tình Không loá mắt nhìn một mảnh tuyết trắng nhấp nhô trước ngực cô ta.
"Mục thiếu......" Cô gái yêu kiều cầu xin bằng một giọng đầy ủy khuất, nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của Mục Thần Hạo dọa tới tới nỗi không dám không nhấc người lên.
Trước khi rời đi, còn dữ dội trừng mắt nhìn liếc nhìn Hạ Tình Không một cái.
Hạ Tình Không không hiểu ra sao, kinh ngạc nhìn Mục Thần Hạo.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
"Tôi chính là người phục vụ!" Hạ Tình Không cố gắng can đảm nhắc nhở một câu.
Mục Thần Hạo cười lạnh nói, "Người phục vụ Crown không phải còn cung cấp thứ khác ngoài đồ uống hay sao?"
Lời này vừa mới thốt ra, Hạ Tình Không ngay lập tức đã hiểu, bưng khay lên và chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, không đợi cô bước ra khỏi cửa hai bước, thân mình đã bị Mục Thần Hạo hung hăng kéo lại, khay rượu vang đỏ lảo đảo ngã ở trên mặt đất, tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Xong rồi xong rồi, mẹ nó, loại rượu này phải mấy chục vạn, đúng không?
"Anh bị khùng à!" Hạ Tình Không thật sự tức giận.
Mục Thần Hạo căn bản không quan tâm đến sự tức giận của cô, trực tiếp đè Hạ Tình Không ở trên ghế sô pha.
Cơ thể bị trọng lượng nặng đè lên, Hạ Tình Không thẹn quá hoá giận, múa may cánh tay muốn đẩy Mục Thần Hạo ra.
"Không phải mục đích của các cô là như vậy sao? Nếu đã đưa tới cửa, vậy chớ trách ta tôi khách khí."
"Anh đang nói gì vậy? Có phải đầu óc bị điên khùng hay không?!"
Hạ Tình Không giãy giụa, nhưng vô ích. Mục Thần Hạo giơ hai tay cô lên và đè lại chúng ở trên đỉnh đầu.
"Buông ra, anh là đồ vô sỉ!"
Hạ Tình Không không thể cử động tay, há mồm cố gắng cắn, nhưng bị Mục Thần Hạo mạnh mẽ ngăn chặn lại, không thể nào động đậy.
Chẳng lẽ là anh ta hiểu lầm mình với người phụ nữ kia là cùng một hội, muốn gài bẫy hãm hại anh ta?
"Đợi đã, đợi đã, chờ một chút, trước hết anh hãy nghe tôi nói......"
Hạ Tình Không vừa giãy giụa vừa muốn giải thích, nhưng Mục Thần Hạo vẫn không để ý tới, cảm giác được cơ thể cô đang giãy giụa ở dưới thân mình, lại tản ra sự ấm áp cùng với hương thơm tươi mát mê người.
Mục Thần Hạo nháy mắt chỉ cảm thấy trong đầu có khoảng một trống. Anh có thể cảm nhận được sự êm ái của bàn tay cô từ lòng bàn tay đang nắm chặt của anh, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi rực lửa như cánh hoa của cô.
"A!"
Tiếng kêu của Hạ Tình Không đã bị bao phủ, cảm giác thấy một sự ấm áp xâm nhập ở trên đôi môi của mình.
Người đàn ông vô sỉ này!
Hạ Tình Không há mồm chuẩn bị cắn, nhưng Mục Thần Hạo khéo léo ngăn chặn các cuộc tấn công của cô, bắt đầu điên cuồng hôn trên môi cô.
Chỉ khi Hạ Tình Hà cảm thấy không thể thở nổi, toàn bộ cơ thể đã bắt đầu nóng lên, một câu nhận xét giống như nước lạnh, ngâm cô từ trên xuống dưới vào trong đó.
"Cô gái lúc nãy chẳng phải rất chuyên nghiệp trong việc câu dẫn đàn ông hay sao? Như thế nào, cô đã tới nơi này rồi, còn giở thủ đoạn chống cự ham muốn của mình hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT