– “Có ngày, tôi xem đến 40 lặn mặt trời mọc rồi lặn!”. Người cho tôi biết
Qua hồi lâu lại nói: “Ngươi biết không– với một người mang nhiều bi thương, thì ngày lên rồi tắt nắng rất nhiều…..”
– “Vậy, ngày đó, ngươi nhất định rất bi thương?”. Tôi hỏi: “Ngày đó ngươi thấy mặt trời mọc rồi lặn đến 40 lần?”
Người không đáp lời |
Rời xe, A Điển trừng mắt liếc Bối Bối một cái, sau đó hai người đến bệnh viện. Vì Bối Bối không chịu ngồi xe, nên bọn họ đi bộ hơn một giờ rồi
Mặt trời ngày hè xuống núi muộn, bọn họ giống như nhàn tản ngao du thả bộ đến bệnh viện, mặt trời vẫn rất nóng
Từ mặt đến sơ mi A Điển đều đầm đìa mồ hôi, quay đầu nhìn Bối Bối: “Nhanh lên đi”. Hắn gọi
Bối Bối đang cúi đầu nhìn hoa dại ven đường, ngẩng đầu lên, chạy đến
Vào bệnh viện, khoảng không lạnh lẽo làm A Điển rợn người, Bối Bối vẫn không quan tâm, vẻ mặt cậu thong dong như cậu học sinh tan trường, khuôn mặt không có nửa điểm phức tạp toan tính của đời sống
– “Hai người vừa được đưa đến đâu?“. A Điển hỏi. “Tôi là nhân viên cảnh sát thụ lí vụ án trên”
– “Thẻ cảnh sát?”. Nữ y tá đang gọi điện thoại truy vấn. “………”. A Điển sờ sờ mũi, thẻ cảnh sát mới vừa bị cục trưởng tước đi. “Tôi đưa em trai hắn tới”
– “Chứng minh nhân dân?”. Y tá lại truy vấn
– “Chứng minh nhân dân của cậu đâu?”. A Điển kéo Bối Bối lại
– “Tôi tên là Bối Bối”. Bối Bối trả lời
– “Tôi hỏi chứng minh nhân dân, không hỏi tên cậu”. A Điển lắc lắc đầu, cảm thấy không thể nào giao tiếp với người này
– “Y tá tiểu thư…. Cái………”. A Điển đành phải nằn nì cô y tá vận toàn thân trắng tinh đang hỏi giấy thông hành. “Không có chứng minh nhân dân, có thể kiểm tra DNA để chứng minh không?”
– “Phòng bệnh lầu 7”. Y tá không ngó ngàng gì đến A Điển, nói xong lại tiếp tục làm việc
– “Đi thôi!”. A Điển kéo Bối Bối. Bọn họ đến lầu 7, đứng trước phòng bệnh mới biết bác sĩ đều rời khỏi, chỉ còn một y tá cùng hai nhân viên cảnh vệ
– “Có thể vào không?”. A Điển lại nồng hậu đon đả, hỏi y tá
– “Tạm thời không được”. Y tá nói. “Người bệnh vừa mới được phẩu thuật, tình trạng thập phần không tốt”
Bối Bối đến bên cạnh, ghé vào cửa thủy tinh ngoài phòng bệnh, nhìn thấy Lạc Hoàn gắn đầy dây nhợ vào người nằm im trên giường
– “Làm phiền cô rồi”. A Điển nói với y tá
Chào hỏi hai đồng sự cảnh vệ, sau đó A Điển lại đến cạnh Bối Bối
– “A Hoàn đang ở đây”. Hắn giảng giải để Bối Bối hiểu
– “Tại sao A Hoàn không ra ngoài?”. Bối Bối nghi hoặc
– “Hắn đang ngủ”. A Điển không cách nào giải thích rõ cho thiếu niên, là súng của hắn cướp cò, mới hại Lạc Hoàn rơi từ lầu 4 xuống đất. Trong lòng hắn lại cường liệt nổi lên mặc cảm, dù hành động của đồng nghiệp lúc đó, có thể xem là tự vệ
– “Tôi gọi A Hoàn dậy, đến giờ rồi”. Bối Bối đột nhiên né tránh A Điển, muốn mở cửa phòng bệnh đi vào
– “Tiên sinh! Tình trạng người bệnh không được khả quan, không thể vào!”. Y tá kinh ngạc hô to
– “Mau đi!”. A Điển bị dọa đến nhảy dựng, hắn lập tức bắt lấy quần áo Bối Bối, muốn mang Bối Bối ra ngoài phòng bệnh
Nhưng Bối Bối lại né đông né tây chạy đến, trơn trượt linh hoạt hơn rắn. A Điển vài lần chạm được Bối Bối, cậu lại giãy ra
Bối Bối vào đến phòng bệnh, gọi to anh trai đang ngủ trên giường: “A Hoàn, A Hoàn, dậy đi, phải vẽ vẽ”
A Hoàn đang ngủ thoạt trông rất kì quái, Bối Bối không nói rõ cảm giác kia, nhưng trước cửa phòng bệnh lại xuất hiện người lạ vây lấy cậu, lại cậu hoảng loạn chưa từng có, thần kinh cậu không chịu được những đả kích như vậy, tình tự vì phập phồng bất an mà trở nên hung mãnh cường liệt như vậy
A Điển nhẹ nhàng đi đến, ôm chặt Bối Bối từ sau. Bối Bối thập phần kháng cự động tác bất ngờ kia của A Điển, cậu vùng vẫy như sắp chết, như động vật mắc cạn, phản kháng kịch liệt theo bản năng
– “Buông ra, buông ra”. Bối Bối hét lên, cậu rất ghét tiếp xúc với người khác. Bây giờ là thời gian cậu cùng A Hoàn vẽ vẽ, không ai có thể quấy rầy
– “Mẹ nó!”. A Điển văng tục, quay đầu nhìn hai đồng nghiệp đang đứng ngây ngốc. “Hai cậu làm gì, còn không mau đến giúp một tay”.
Nhưng hai viên cảnh vệ còn chưa kịp nhấc chân, liền thấy Bối Bối vài lần dùng tay đánh vào mặt A Điển, hai tay đánh không ngừng không nghỉ, toàn bộ sức nặng đều tựa trên người A Điển, không ngừng vùng vẫy
Khuỷu tay Bối Bối đánh mạnh lên mũi A Điển, A Điển đau đến chửi thề: “Mẹ nó!”
Bối Bối lại chồm lên, toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên A Điển, A Điển trượt chân, cả người ngã xuống sàn nhà, mông trực tiếp tấn công mặt đất
– “Oa a–“. A Điển thảm thương rên lên, buông gông cùm xiềng xích ra khỏi Bối Bối
– “Mẹ ơi……..”. Hắn đau chảy nước mắt. Mông trực tiếp rơi xuống đau, đau đến muốn nứt làm đôi
Bối Bối lập tức lồm cồm bò dậy, chạy vội đến giường anh trai. Cậu lay động cánh tay đầy dây nhợ của anh trai, vẻ mặt bất lực. “A Hoàn, thức dậy, thức dậy”. Bối Bối nói
Không biết vì sao, thế giới an toàn của cậu lại biến động, cậu vốn dự đinh làm việc và nghỉ ngơi thật tốt, đột nhiên lại có việc cậu không cách nào hiểu được, A Hoàn không mở mắt, Xảo Xảo cũng không thấy, quỹ đạo cuộc sống đều biến đổi làm cậu hoảng loạn thất thố
Đồng nghiệp bên ngoài vội vã chạy đến kéo A Điển lên, rồi hai người mới hợp lức không chế Bối Bối, mang ra ngoài phòng bệnh
Y tá phùng mang trợn mắt, nàng phát hỏa. Sau đó quay lại….. Khiển trách A Điển: “Các anh có biết như vậy rất nguy hiểm không, nếu bệnh nhân có việc gì, ai chịu trách nhiệm việc này?”
A Điển căn bản đau đến nói không nên lời
Hai đồng nhiệp đang chặt chẽ khống chế Bối Bối, đều cười khổ
Bối Bối cao 1,7m tuy không quá mạnh, nhưng cũng không gầy yếu, hai đại nam nhân cũng có chút khó khăn mới hoàn toàn áp chế được cậu
– “Cậu ấy……… Cậu ấy có bệnh…….”. Lúc lâu sau, A Điển mới giải thích
– “Là chứng tự kỉ. Còn có khuynh hướng bạo lực”. A Điển xoa xoa mông, một tay sờ sờ chiếc mũi đang sưng tấy
– “Vậy anh càng phải trông nom cậu ta, chứng tự kỉ cùng khuynh hướng bạo lực là vì người nhà thiếu quan tâm nên bệnh nhân mới thành như vậy”. Y tá rất phẫn nộ. “Thỉnh anh học lại cách giáo dục những người như vậy, các anh phải kiên trì mới được”. Y Tá nói xong phẩy tay rời đi, đến phòng bệnh, sau đó nàng kiểm tra bệnh nhân
– “Liên quan rắm gì tôi…….”. A Điển xoa xoa đôi mắt đầy nước. “Cậu ấy cũng không phải do tôi sinh ra……”
Dưới sự áp chế của đồng nghiệp, Bối Bối không cách nào vùng vẫy, A Điển gõ đầu Bối Bối, nói với cậu: “Cậu yên lặng đi. Anh trai cậu đang ngủ, nếu cậu đánh thức hắn, nhất định hắn sẽ rất giận, không chừng lại không thèm quan tâm đến cậu”. A Điển bắt đầu thủ đoạn dỗ dành tiểu hài tử, hắn nghĩ tiểu hài tử đều rất ngốc, tùy tiện dọa dọa vài điều sẽ ngoan ngoãn ngồi im
– “Nhưng đến giờ rồi”. Bối Bối nhấc cổ tay, đưa đồng hồ cho A Điển xem. Vẻ mặt cậu rất kinh hoảng, giống như đứa trẻ bị hù dọa
A Điển vươn tay, tháo món đồ chơi trên tay Bối Bối xuống. “Này không chính xác, tôi chỉnh lại giờ giúp cậu”. Tay A Điển rất đau, hắn khổ cở cho tay vào túi tiền. “Sau này mua cho cậu một cái mới, không được cãi lời, có biết hay không?”
Bối Bối gật gật đầu, yên lặng không hề vùng vẫy. “Đợi A Hoàn tỉnh lại, mua đồng hồ mới”
Hai đồng nghiệp buông Bối Bối ra, cậu chậm rãi ngồi trên ghế, yên lặng chờ đợi
– “Trong thời gian ngắn hắn sẽ không tỉnh lại”. A Điển nhắc nhở Bối Bối
Bối Bối bình tĩnh rất nhanh. Cậu lấy một cuốn tập dạy vẽ từ giỏ xách, lại lấy bút từ hộp bút, nhìn vào cửa thủy tinh của phòng bệnh, sau đó cúi đầu bắt đầu vẽ vẽ. Cậu hệt như không hề nghe thấy lời A Điển nói, đắm chìm trong thế giới của mình
Đầu tóc Bối Bối rối tung, đôi mắt nâu đạm kia phi thường trống rỗng, cậu bắt đầu vẽ khung cảnh sau lớp cửa thủy tinh kia
– “Cậu không cần kháng cự chúng tôi, chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát cậu biết không? Là bảo mẫu của nhân dân”. A Điển cố gắng giảng giải cho Bối Bối
Nhưng Bối Bối không đáp lại lấy một lời, tiếp tục cúi đầu
– “Từ bảo mẫu này có phải hay không rất khoa trương?”. Đồng nghiệp chen vào
– “Bảo mẫu chính là mẹ nuôi”. A Điển tiếp tục giảng: “Mọi người dân đều như tiểu hài tử cần chúng ta chiếu cố, nghĩa vụ của cảnh sát chúng ta đương nhiên là chiếu cố các tiểu hài tử như cậu, cũng bởi vì thế, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương cậu”. A Điển khẳng định chắc nịch
– “Cho nên, cậu hợp tác với tôi một chút, tín nhiệm tôi một chút, không náo loạn, được không?”
Bối Bối vẫn không ngẩng đầu. A Điển than thở
Qua lúc lâu sau, A Điển tin Bối Bối sẽ không nổi điên lần hai, liền hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Đồng nghiệp kia đâu?”
– “Dưới lầu sáu”. Đồng nghiệp trả lời
– “Cảm ơn”. A Điển liếc nhìn Bối Bối, ai thán: “Tạm thời giúp tôi trông coi người này, tôi sẽ về ngay”
– “……….”. Hai đồng nghiệp bối rối nhìn nhau. “Phiền cậu về sớm một chút, người này rất đáng sợ”
– “Có ai ăn thịt hai cậu đâu”. A Điển trêu chọc
– “Dù sao cậu cũng nên sớm trở về……..”. Mông A Điển phát đau, từng bước từng bước rời đi
Hắn đi đến lầu dưới, mở cửa phòng bệnh của đồng nghiệp, cả gian phòng bệnh trắng xóa không có chút thanh âm, Dương Đào đang xem sách ngẩng đầu, chính là đồng nghiệp đang ngủ cũng bừng tỉnh mở mắt
– “Thế nào? Bác sĩ bảo sao?”. A Điển đến bên giường bệnh. Dù có ghế dựa bên cạnh, nhưng hắn thật không dám ngồi xuống, tránh làm đau vòng ba đã muốn nứt ra làm đôi của mình
Cổ đồng nghiệp quấn băng màu trắng, dù quấn rất nhiều vòng nhưng trên bề mặt vẫn thấm đỏ vết máu. Thực sự là nhứt mắt kinh tâm
Đồng nghiệp mệt mỏi cười cười
Dương Đào nói: “Anh ấy tạm thời không nói chuyện được”
Nàng đến bên giường bệnh, sờ má thân ái. “Bác sĩ nói có thể sẽ phát sốt, bất quá may mắn chỉ là vết dao cắt, không để lại di chứng gì. Lạc Hoàn thì thảm, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Não hắn bị chấn thương nặng, dù không chết, cũng sẽ sống thực vật cả đời. Anh ấy không cẩn thận đẩy hắn xuống lầu, không biết có sao không”
– “Không có việc gì đâu”. A Điển chỉ có thể nói vậy: “Hai người sắp kết hôn, nếu có chuyện gì, tôi sẽ nhận mọi trách nhiệm”
– “Ngu ngốc, sao có thể như vậy!”. Dương Đào khõ đầu A Điển
Đồng nghiệp vươn tay, vỗ vỗ mu bàn tay A Điển, khẩu hình đang nói: “Cậu nghĩ nhiều quá”
Một hồi sau, cuối cùng vì không chịu nổi cảnh nùng tình mật ý ngọt ngọt ngào ngào của hai người này, A Điển mới nói: “Tôi đi trước. Em trai Lạc Hoàn đang đợi trước phòng bệnh, tôi đi xem tiểu tử kia thế nào”
Dương Đào lại ngẩng đầu. “A Điển…….. Lạc Hoàn không có thân nhân, hắn đã li hôn, chỉ còn lại một người em trai thôi…….Nói vậy……”
– “Tôi biết nên làm thế nào”. A Điển gật đầu
Hắn rời phòng bệnh lên lầu trên
Không biết tại sao, không gian bệnh viện vắng lặng, không chút tức giận, tường trắng, phòng bệnh trắng, ga giường trắng, lại làm bệnh nhân đang nằm trên giường càng trở nên yếu ớt
Đồng nghiệp có Dương Đào chăm sóc, hắn không cần nghĩ nhiều. Bọn họ rất xứng đôi, hắn cũng không có lí do cũng như tư cách bày tỏ, sỡ dĩ hắn mau chóng rời đi, vì sợ Dương Đào sẽ nhìn ra manh mối gì. Khi biết bọn họ sắp kết hôn, hắn vẫn cố gắng né tránh không quá gần gũi với đồng nghiệp kia
Vì đó là đồng nghiệp hắn cộng tác lâu năm— cho đến giờ
Về đến trước phòng bệnh, y tá đang đứng cạnh cửa sổ, tựa hồ đang xem chuyện gì
Bối Bối lại vẽ thêm trang mới, A Điển không biết đến tột cùng Bối Bối vẽ gì, hắn chỉ thấy Bối Bối cầm viết tay trái, biết cậu thuận tay trái
Nghĩ đến điều Dương Đào vừa nói, A Điển bất an trong lòng, thế nên dù Bối Bối vừa rồi tổn thương hắn thế nào, hắn cũng không thể giận Bối Bối
– “Cậu đói không, tôi dẫn cậu đi ăn chút gì đó, rồi về nhà”. A Điển ngồi bên cạnh Bối Bối. Bệnh viện quá yên tĩnh, hắn luôn ồn ĩ có chút không quen, lại có cảm giác hít thở không thông
Bối Bối nhìn A Điển, sau đó đưa tập sách vẽ đến tay A Điển. “Giúp tôi vẽ con dê được không?”. Bối Bối hỏi
– “Gì?”. A Điển nghi hoặc không hiểu người kì quái này nói gì với mình
– “Vẽ con dê giúp tôi”
– “Tôi không biết vẽ dê”. Nhưng A Điển vẫn cầm tập sách vẽ của Bối Bối. Hắn vẽ loạn một trận, rồi mới trả lại thành phẩm cho Bối Bối
Bối Bối nhìn bức họa, nhẹ nhàng cười lên
– “Dê ở đây! Cậu phải nhìn ra”. A Điển vẽ con cá, hắn không vẽ dê
Có một mẩu truyện tương tự vậy, có người muốn nhờ họa sĩ vẽ con dê, họa sĩ vẽ vài lần đối phương cũng không hài lòng, cuối cùng họa sĩ rõ ràng vẽ con cá, nhưng lại nói đó là con dê
Nhưng A Điển quên mất câu chuyện kia tên gì, vì thời gian đã qua lâu, căn bản hắn không thể nhớ nổi tên câu chuyện
Bối Bối cẩn thận thu thập mọi bản phác họa, cậu gặp được người nguyện ý vì cậu mà vẽ con dê. Cậu không thể phân biệt người khác tốt xấu thế nào, cậu chỉ biết dùng cách này để phân biệt ai đáng tin, ai có thể lắng nghe cậu. Thế là khi A Điển vẽ con dê, cậu liền nghĩ có thể tin tưởng người này
– “Đói”. Bối Bối tiếp tục nói
– “Muốn ăn gì?”. A Điển hỏi
– “Cửa hàng tiện lợi”
– “Cửa hàng tiện lợi không thể ăn”. A Điển giải thích
Bối Bối chau mày
– “Xem ra là muốn ăn khoai tây chiên và hamburger”. A Điển nói
Chào đồng nghiệp, A Điển dẫn Bối Bối xuống lầu, trước cổng bệnh viện có một cửa hàng tiện lợi 24h 7-11
Bối Bối chọn trà diệp đản cùng một hộp sữa
A Điển không tin được. “Mèo ăn!”. Hắn hô to
Bối Bối không hiểu được ý tứ
– “Ăn ít như thế, hệt như mèo, cậu không sợ thiếu dinh dưỡng sao?”. A Điển lại mua thêm thức ăn cho Bối Bối
– “Cầm!”. Sự kiện bạo lực vừa rồi, A Điển hoàn toàn không lưu tâm. Hắn cảm thấy Bối Bối lúc bình thường rất lưu loát, chính là khi bị kích động mạnh mới không kiềm chế được, lại biết chuyện của Bối Bối, hắn liền thuyết phục mình phải quan tâm đến cậu
Nhưng căn bản Bối Bối không quan tâm đến A Điển, cậu đi về hướng cửa tự động. A Điển sờ sờ mũi, tiểu tử này thế nào lại xem như không thấy, thực sự rất xấu!
– “Phải tính sổ a!”. A Điển nói với Bối Bối, đợi Bối Bối cầm hết thức ăn, hắn mới buông Bối Bối ra
A Điển đi đến quầy thanh toán, Bối Bối chạy ra ngoài ăn trà diệp đản và sữa, lúc A Điển đứng sau cậu, tay Bối Bối đã không còn gì
– “Ăn xong chưa?”. A Điển bước đến, nhìn Bối Bối giấu hai tay sau lưng, ánh mắt nâu đạm trầm ổn to tròn kia vẫn nhìn hắn
A Điển kéo cậu lại, mở giỏ xách cậu ra, thuận tiện bỏ thức ăn thừa vào. “Khi nào đói đều có thể ăn, không được vứt đi. Bây giờ tôi đưa cậu về nhà, nhà cậu ở đâu?”
– “Bảy giờ Xảo Xảo đón tôi”. Bối Bối nói
– “Xảo Xảo? Lâm Xảo Xảo? Vợ của anh cậu?”. A Điển hỏi liên tiếp mấy câu, nhưng khi ánh mắt mới tiếp xúc với mắt Bối Bối, Bối Bối lập tức dời mắt…… Nhìn người xe qua lại trên đường, căn bản không trả lời
– “Bây giờ sắp đến 7 giờ”. A Điển nhìn đồng hồ. “Nhưng cậu xác định Xảo Xảo biết cậu đang ở đây?”
– “Đợi Xảo Xảo”. Câu hỏi quá dài và không rõ ràng trọng tâm của A Điển, Bối Bối không biết nên trả lời thế nào
– “Như vậy đi, tôi đưa cậu về nhà trước, rồi nói đồng nghiệp liên lạc với Xảo Xảo”. A Điển nói với Bối Bối xong liền gọi điện về cục cảnh sát. “Uy, là tôi A Điển đây, tìm được Lâm Xảo Xảo chưa? Như vậy a, nếu tìm được thì báo cho tôi”
A Điển cúp máy, nhìn Bối Bối. “Về nhà trước đi! Nhà cậu ở đâu?”. Hắn đến bên cạnh Bối Bối, giữ lấy vai cậu
Nào biết Bối Bối ghét như vậy, lại né tránh
A Điển bị gạt ta, lại ngượng ngùng cảm thấy mình không được tôn trọng. “Cậu luôn hành xử như thế với người khác sao?”
Bối Bối không đáp lời, chính là lấy ra tập sách vẽ, đứng trước cửa hàng tiện lợi bắt đầu vẽ cảnh tượng trước mắt
Lần này cậu vẽ rất chậm, cậu đợi Xảo Xảo thì luôn vẽ chậm, vì như vậy, Xảo Xảo có thể đến lúc cậu đang vẽ, đón cậu về nhà
– “Uy!”. A Điển lại cố gắng bắt lấy vai Bối Bối lần nữa
Bất quá Bối Bối nhanh hơn, lại tránh được A Điển
– “Quên đi, tôi muốn về nhà, cậu chậm rãi đợi đi!”. A Điển thẹn quá hóa giận rống lên
Sau đó A Điển quay đầu đi về cục cảnh sát. Một người luôn không có phản ứng như vậy, hỏi cậu điều gì, cũng đều không phản ứng. Thiếu niên có cái tên khả ái này căn bản không thích người khác đến gần, A Điển nghĩ mình có lưu lại cũng vô dụng. Hơn nữa, nếu mình lại chọc giận Bối Bối, Bối Bối lại càng cứng đầu, người thảm là mình
Bối Bối có bệnh, hơn nữa còn lớn như vậy, dù hắn có làm gì tốt cho cậu, cũng bị thuyết giáo là khi nhỏ không được chăm sóc đầy đủ
A Điển đến trước cửa hàng tiện lợi, thái độ cường ngạnh cứng rắn kéo tay Bối Bối, khẩu khí có chút không tốt nói: “Không cần vẽ, vẽ nữa tôi sẽ kiện cậu”
Bối Bối an tĩnh nhìn A Điển, chính là vẫn rút tay về. Cậu không có thói quen tiếp xúc với người khác
A Điển viết số điện thoại của mình lên tay Bối Bối. “Có gì thì gọi điện ngay cho tôi”. Nói xong, hắn thu bút về, không quay đầu lại rời đi
Bối Bối nhìn dãy số La Mã trên tay, lại nhìn bóng lưng A Điển rời đi, cậu muốn lên tiếng, nhưng không biết nên nói gì. Thẳng đến khi thân ảnh A Điển chìm trong biển người, Bối Bối mới mở lời, liên tục gọi A Điển
Thái dương dần khuất núi, bóng đen bao trùm không gian, chút nắng chiều sót lại ánh lên tia bi thương, người bị ánh sáng này chiếu vào cũng trở nên bi thương
A Điển biến mất trước mắt Bối Bối, bóng lưng hắn cũng vậy
A Điển là người có đẩy đủ mọi biểu tình, một người đủ đầy hỉ nộ ái ố. Bối Bối hâm mộ A Điển có nhiều biểu tình đến vậy, vì căn bệnh từ khi mới sinh ra này làm cậu mất đi khả năng biểu đạt cảm xúc
Cậu thủy chung cảm giác mình như người ngoài hành tinh, vô tình lạc đến địa cầu, không hiểu địa cầu này, không hiểu vì sao nhân loại có thể biểu đạt cảm xúc của mình
Cảm thấy thế, cậu bảo trì khoảng cách với mọi người quanh mình, hơn nữa dù gần nhau thế nào, cậu cũng không hợp với bọn họ
Cậu quay lại…. tiếp tục chậm rãi vẽ, cậu muốn đuổi theo, nhưng 7h tối, cậu đợi Xảo Xảo đón về nhà
Cậu không nhớ đường về nhà, A Hoàn luôn chê cười cậu ngốc nghếch
Đi bộ suốt một giờ quay lại sở cảnh sát, A Điển tìm chiếc xe yêu quý, rồi mới về nhà
Trên đường về hắn ghé vào hiệu sách mua một cuốn sách về chứng tự kỉ, về đến nhà, hắn tùy tiện quăng sách đâu đó trong phòng khách, đi tắm rửa sạch sẽ, liền nằm trên giường, đầu vù vù muốn ngủ
Ngủ đến nửa đêm, điện thoại không ngừng đổ chuông, A Điển mông lung mở mắt, cầm lấy di động trên đầu giường. “Uy……..”. Hắn hữu khí vô lực
– “Uy…….. Ách……. Chào tiên sinh, tôi là nhân viên cửa hàng 7-11. Hôm nay chúng ta có gặp qua, tôi thanh toán cho ngài, ngài nhớ không?”
– “A?”. Đầu A Điển trống rỗng, căn bản không biết đối phương đang nói gì
– “Là thế này, hôm nay nam hài tử đi cùng ngài ngủ trước cửa cửa hàng chúng tôi không rời đi, cậu ấy thoạt nhìn……..ách…….. có chút vấn đề……… Chúng tôi sợ nửa đêm cậu vẫn như vậy sẽ rất nguy hiểm, cậu ấy đưa số điện thoại của ngài cho chúng tôi, chúng tôi không biết ngài có thể đến đây xử lí một chút không?”. Bên kia đầu dây nói
– “Làm gì chứ……… Các người trước tiên cứ trông cậu ấy, tôi đến ngay!”. A Điển vùng vẫy rời giường, ngẩn ngơ trong căn phòng đen ngòm, sau đó bò dậy, thay đồ, chậm rãi ra đường
Đóng cửa, xuống lầu lấy xe, lúc A Điển đến cửa hàng tiện lợi 7-11, Bối Bối an vị trong buồng điện thoại công cộng trước cửa hàng, mắt nhắm chặt, nặng nề ngủ
Gật đầu chào hỏi nhân viên 7-11, A Điển đến cạnh Bối Bối, hắn ngồi xổm, lay động Bối Bối đang ôm giỏ xách ngủ say
– “Uy, tỉnh tỉnh!”. A Điển nhẹ nhàng vỗ vỗ má Bối Bối
Nhưng Bối Bối tựa hồ ngủ rất say, tịnh không có dấu hiệu thức giấc, A Điển ngáp dài, đúng lúc không biết làm thế nào, nhân viên cửa hàng tiện lợi đi ra chào hỏi hắn
– “Ngài cần giúp gì không?”. Nhân viên cửa hàng hỏi
A Điển đổi ý, nghĩ thầm, người này ngủ cũng tốt, liền trực tiếp lái xe đưa cậu về nhà đi. “Phiền cậu, giúp tôi mang cậu ấy vào xe một chút”
A Điển mở cửa xe, cùng nhân viên kia hợp lực mang Bối Bối vào ghế sau, thừa dịp Bối Bối chưa tỉnh, nhanh chóng lái xe về nhà
Vào bãi xe, hắn tắt máy, vòng ra sau xe
– “Uy, tỉnh tỉnh, muốn ngủ thì lên lầu mà ngủ”. Hắn vẫn lay Bối Bối, lại kéo kéo giỏ xách trong tay cậu. “Hiện tại cậu đang ở trong chiếc xe cậu ghét nhất, không phải cậu nên tránh xa sao? Mau tỉnh lại!”
Bối Bối chớp chớp mắt, lộ ra ánh mắt thanh đạm kia
A Điển nhìn dáng vẻ Bối Bối, hắn nghĩ hình dạng cậu hệt thanh niên 18 tuổi, Bối Bối đang ôm giỏ xách lại có điểm ngơ ngác, ngây ngô. Nhưng ngoại hình Bối Bối vốn tuấn tú, lại có đôi mắt to ướt át, người tử tế vừa thấy tiểu suất ca này cũng nhỏ dãi thèm thuồng
A Điển nghĩ, nếu Bối Bối không có bộ dạng ngốc ngốc này, nếu lạnh lùng một ít, khẳng định hàng vạn cô gái vì si mê hắn mà tan nát cõi lòng
A Điển kéo Bối Bối, lôi Bối Bối ra khỏi xe. “Lên lầu đi! Trước tiên ở một đêm tại đây, đỡ cho cậu ngủ ngoài đường lại gặp chuyện không hay”
A Điển đi trước, Bối Bối ngái ngủ theo sau, A Điển mỗi khi bước lên đều quay lại…. nhìn, hắn sợ Bối Bối đi không vững, lại té xuống cầu thang
Lên lầu, A Điển mở cửa phòng khách, mang Bối Bối vào
– “Ngủ đi, chăn giường đều có, không cãi nữa, tôi muốn ngủ tiếp”. A Điển mở đèn phòng khách
Bối Bối đứng trong phòng, nhìn nhìn trái phải, cậu phát giác đây không phải căn phòng cậu thường sống, giường nhà cậu là giường đôi, mà nơi này chỉ có giường đơn. Cậu sờ sờ ga giường, phát hiện đây là vải công nghiệp, mà cậu chỉ quen ngủ vải bông
Hơn nữa, quan trong nhất, cậu ngủ một mình, cậu không dám ngủ một mình
– “A Hoàn……..”. Bối Bối bắt đầu kêu to, “A Hoàn, anh ở đâu?”. Cậu mở cửa, tại nơi không quen thuộc này, gọi to tên anh trai
– “A Hoàn……..”. Bối Bối mở cửa một gian phòng khác, trong phòng có giường đôi, có người ngủ trên giường, cậu đến gần, nhẹ nhàng gọi: “A Hoàn”
– “Ồn muốn chết………….”. A Điển kéo chăn bịt tai lại, vô tình ngó ngàng tạp âm từ nói nào đến
Bối Bối đặt giỏ xách trên sàn nhà, trèo lên giường, nhưng phát hiện trên giường không có gối, lại chạy đến căn phòng vừa rồi ôm gối trở về. Cậu kéo kéo chăn của người bên cạnh, lôi ra một phần, cố gắng quấn vào người
– “Ngủ ngon”. Bối Bối ngáp dài, nói với A Điển
– “Không nói nữa—-“. A Điển nói
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT