“Chỉ có người, chỉ có người tỏa sáng như sao, không giống như kẻ khác”. Người nói với tôi: “Người như một vì sao may mắn. Đói là lí do tôi luôn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn người”.
3 tháng sau—
Khoảng 12h trưa, Bối Bối đến lớp học ‘kĩ năng sống’. Nhìn thấy lưu lượng xe đông đảo trên đường, cậu dừng lại nghỉ ngơi rồi tìm vạch qua đường, cùng vài khách bộ hành tiếp tục sang đường.
A Điển mua cho cậu bản đồ khu phố mình sống, lớp học không quá xa nhà mà đường đi cũng không quá khó khăn, thế là A Điển nói hắn không thể tự thân đưa đón cậu mỗi ngày. Bối Bối cũng gật đầu, nói A Điển đúng 5h chiều cũng có thể về nhà trước.
Bối Bối mang giỏ xách, ở mỗi ngã tư đường đều dừng lại nghe ngóng quan sát, nhận diện đường kĩ lưỡng rồi lại tiếp tục đi. Hơn 2h sau, cậu đã về đến công viên nhỏ gần nhà.
Cậu mỉm cười, hai má ửng hồng.
Bút pháp cậu vẫn làm người khác kinh tâm động phách như trước, bản vẽ hệt như cảnh tượng công viên không sai một chi tiết nhỏ nào.
Đôi mắt đạm nâu nhìn ngắm tứ bề, chăm chú mà linh hoạt. Nếu nhìn bên ngoài, chắc chắn không ai biết cậu mắc chứng tự kỉ.
Trời xẩm tối, Bối Bối nhìn đồng hồ, phát giác cũng sắp đến giờ về. Cậu thu dọn vật dụng cho vào túi xách, hướng về phía nhà mà đi.
9h tối, A Điển về đến đầu ngõ đã thấy toàn bộ ngôi nhà sáng đèn.
Ngõ nhỏ tối tắm như vậy, chỉ có nhà hắn sáng bừng giữa đêm, ánh sáng tỏa ra ấm áp đến chói mắt. A Điển lái xe xuống hầm, chậm rãi lên lầu.
Trong phòng khách, Bối Bối hơi mệt mỏi ngã vào sô pha, mắt nhắm mắt mở nhìn trần nhà.
– “Mệt thì nghỉ đi”. A Điển hôn nhẹ môi Bối Bối, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thế là Bối Bối nhắm mắt, lúc sau đã truyền đến hơi thở vững vàng đều đặn.
A Điển một tay cầm tờ nhật trình, mắt lướt qua những tin tức đáng chú ý trong ngày. Tay kia vuốt ve mái tóc phi thường nhu thuận của Bối Bối.
Sự kiện chìm trong bồn tắm ngày đó, hắn lại được đưa vào phòng cấp cứu. Dương Đào và Hưng Hoàng bị hắn dọa chết khiếp, 1 tháng sau, 2 người bọn họ liên tục thay phiên ở lại đây, sợ hắn cùng Bối Bối lại xảy ra chuyện.
Hơn nửa tháng trước bọn họ kết hôn, bất đắc dĩ cặp vợ chồng mới cưới phải chuyển về nhà mới, thế là căn nhà này mới yên tĩnh trở lại.
Hưng Hoàng kết hôn rồi, bây giờ chỉ có Bối Bối bầu bạn cùng hắn. 4 người bọn họ cùng nhau bước vào lễ đường, bốn người cùng nhau cảm nhận mối ràng buộc tốt đẹp của hôn nhân.
Hắn phát giác bản thân đã hoàn toàn quên Hưng Hoàng, thế là ở hôn lễ, hắn tịnh không cảm thấy một chút bi ai, ngược lại, hắn còn mừng cho Hưng Hoàng đã tìm được một nửa của mình.
Bối Bối ngủ thật sâu, ngực vững vàng phập phồng hơi thở.
Hắn đột nhiên có cảm giác cảm động sâu sắc, có thể gặp được một nửa của mình, thực sự là ơn trên ban cho.
Hắn tìm được người này, cam nguyện vì cậu mà trả giá tất thảy, tánh mạng hắn là do cậu thắp sáng, hắn vĩnh không thể ngừng yêu cậu.
Hắn và Bối Bối hai người, không bao giờ….. có thể không có nhau, bọn họ cần nhau. Dù điều ngọt ngào này là một gánh nặng, thì hắn cũng cam nguyện thừa nhận.
Gánh nặng ngọt ngào, có lẽ là thế này!
A Điển nhẹ nhàng vuốt ve môi Bối Bối, nhẹ nhõm ngã người trên sô pha, khóe môi giương lên ý cười.
Bối Bối trở mình, mở bừng mắt tìm tay hắn trên sô pha.
Hắn cầm tay Bối Bối, Bối Bối chậm rãi chìm trong mộng.
Hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT