*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

“Thì cũng chính bởi vì nghĩ cho Hoằng Thời nên ta mới để cho ngươi sống; nếu ngươi vẫn còn cầu xin, ta sẽ hạ lệnh xử tử.” Lời nói vô tình của Dận Chân đã dập tắt chút hi vọng cuối cùng của Diệp Tú, nàng thẫn thờ ngồi bệt trên mặt đất.

Thấy Diệp Tú bị lôi đi xềnh xệch, trong lòng mọi người không biết vui sướng bao nhiêu, chỉ thấy mắt ai cũng đầy bất an, Đồng Giai Lê Lạc...

Diệp thị bị định tội không bao lâu thì Đông Mai cũng khai nhận, vì trước nay Diệp thị quá khắc nghiệt với nàng, động một tí là đánh là mắng, nên nàng mới ghi hận trong lòng, trộm lấy Tố cẩm Qua Nhĩ Giai thị, may mấy cái hệt nhau rồi phân tán khắp nơi tìm mầm bệnh đậu mùa, mưu đồ hãm hại Hoằng Thời.

Cuối cùng, Đông Mai bị xử dùng gậy đánh chết, từ trên xuống dưới Lưu Vân các đều bị phạt đi lao dịch...

Chỉ trong một đêm, Lưu Vân các lộng lẫy hoa lệ lụi tàn cùng với giấc mộng trắc phúc tấn của Diệp Tú...

Đáng thương nhất là Hoằng Thời, nó không hề biết mình đã mất đi Ngạch nương, vẫn đang khổ sở chiến đấu với tử thần, cơ thể nhỏ bé vẫn cố thở từng hơi nặng nhọc, nhưng vẫn ngoan cường chưa bao giờ ngừng lại.

Thái y nói, tuy bệnh đậu mùa không có thuốc chữa, nhưng nếu có người tận tình chăm sóc, cùng với sự hỗ trợ của thuốc và châm cứu để giảm bớt độc tính của bệnh, thì Hoằng Thời vẫn có cơ hội sống sót. Có điều, bệnh Hoằng Thời mắc phải là bệnh đậu mùa, có ai tình nguyện bất chấp nguy hiểm để ở cạnh nó chứ?

Tình hình đang khó xử thì Na Lạp thị đoan đoan chính chính thi lễ trước mặt Dận Chân, nét mặt chân thành: “Thiếp thân là đích Ngạch nương của Hoằng Thời, hiện tại nó đang mang bệnh nặng, Ngạch nương lại không bên cạnh, thiếp thân cần phải chăm sóc nó.”

Dận Chân thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn thản nhiên hỏi: “Là bệnh đậu mùa đó, nàng không sợ sao?”

“Sợ chứ.” Na Lạp thị nhẹ nhàng trả lời, xong lại tiếp: “Nhưng thiếp thân càng sợ vì không người chăm sóc nên Vương gia sẽ mất đi Hoằng Thời hơn, nỗi đau mất con chỉ chịu một lần là quá đủ rồi.”

Nói xong câu cuối cùng, Na Lạp thị cúi đầu buồn bã, Dận Chân biết nàng đang nhớ tới Hoằng Huy, đang định an ủi vài câu thì trong lòng chợt động, thổn thức lên tiếng: “Nếu như Hoằng Thời có thể tìm được đường sống trong chỗ chết thì cứ đưa nó tới chỗ nàng nuôi dưỡng, có nàng dạy bảo nó, ta cũng thấy yên tâm.”

“Được sao Vương gia?” Na Lạp thị vui mừng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo.

Dận Chân gật đầu mỉm cười: “Dĩ nhiên là được, Hoằng Thời đã không còn thân mẫu, để đích Ngạch nương nàng nuôi dạy cũng là chuyện hợp tình hợp lý, bây giờ chỉ còn chờ xem bản thân nó có giữ được cái phúc khí này hay không thôi.”

Cùng với tiếng tạ ơn của Na Lạp thị, lòng Lăng Nhã ngày càng nặng nề...

Trời cao tựa hồ như muốn để lại cho Na Lạp thị một đứa con, với sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, bệnh của Hoằng Thời từ từ có chuyển biến tốt đẹp, chỉ mới nửa tuổi đầu nhưng hình như có thể hiểu người khác đang nói gì, mỗi lần mớm thuốc Hoằng Thời đều ngoan ngoãn hé miệng ra, không khóc không quấy, chỉ mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Na Lạp thị, thỉnh thoảng còn nhoẻn miệng cười lộ ra cái răng nhỏ xíu vừa mới mọc.

Nửa tháng sau, mấy vị Thái y cùng nhau bắt mạch cho Hoằng Thời, khẳng định bệnh đậu mùa đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ còn để lại mấy vết sẹo trên mặt, nhưng vẫn giữ được tính mạng, xem như trong cái rủi có cái may; cùng ngày hôm đó, 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play