*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

“Đa tạ Vương gia.” Qua Nhĩ Giai thị dập đầu tạ ơn, vì quỳ quá lâu nên chân bị mỏi, lúc đứng lên nàng lảo đảo suýt ngã, may mà có người đỡ kịp, là Lăng Nhã.

“Cảm ơn ngươi, ân tình này ta chắc chắn đền đáp.” Sau khi trụ vững, Qua Nhĩ Giai thị nhỏ giọng nói một câu, nét mặt vô cùng phức tạp, lúc nãy mở miệng nhờ Lăng Nhã cứu giúp, thật sự trong lòng nàng chẳng ôm nhiều hi vọng. Suy cho cùng, Lăng Nhã và mình chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, không có chân tình, nàng ta không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng là đã mừng rồi, nhưng không ngờ vào lúc mấu chốt nhất, nàng ta lại không màng nguy hiểm để cứu lấy mình. Qua Nhĩ Giai thị không ngốc, nàng biết vừa rồi Lăng Nhã phải mạo hiểm biết bao nhiêu, dù có Thái y bảo vệ, nhưng dù sao mầm bệnh kia cũng là bệnh đậu mùa.

Lăng Nhã thờ ơ trả lời: “Không cần đâu, ta chỉ không muốn nàng ta toại nguyện mà thôi.”

Sự việc biến chuyển bất ngờ, tới giờ cũng đã tương đối rõ ràng, có người dùng Tố cẩm may một cái tiểu y giống y hệt với cái của Qua Nhĩ Giai thị rồi đánh tráo, ý đồ vu oan giá họa, nếu Lăng Nhã không cẩn trọng kiểm tra thì e là bây giờ Qua Nhĩ Giai thị đã bị định tội lôi tới Tông Nhân Phủ rồi.

“Đã muốn vu oan thì sao không dùng tiểu y của Vân tỷ tỷ luôn mà lại may một cái khác y hệt làm gì? Chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?” Đồng Giai thị thắc mắc.

“Đồng muội muội tưởng bệnh đậu mùa dễ tìm lắm sao?” Lăng Nhã bỗng hỏi lại.

Đồng Giai thị nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Bệnh đậu mùa đáng sợ như vậy, người bình thường gặp nó tránh còn không kịp, nên chắc không dễ tìm đâu.”

Lăng Nhã gật đầu: “Đúng là vậy, bệnh đậu mùa vô cùng nguy hiểm, chẳng ai muốn mắc phải cả, cho nên tìm mầm bệnh này là nhiệm vụ rất khó khăn, một người tìm suốt mười ngày nửa tháng chưa chắc được, nhưng nếu là rất nhiều người cùng tìm thì sao?”

“Ý của muội là... có người may nhiều bộ tiểu y giống nhau như đúc rồi phân tán khắp nơi để tìm mầm bệnh đậu mùa?” Niên thị nhíu chặt mày, cứ cảm thấy việc này là không thể, nhưng, đó chính là sự thật.

“Toàn bộ chỉ là phỏng đoán của thiếp thân mà thôi, chưa chắc đã chính xác.” Lăng Nhã phủi tà áo thẳng tắp của mình, quay qua nhìn Dận Chân vẫn đang nhíu mày im lặng: “Có điều nếu Tố cẩm Hàng Châu chỉ có ở Lưu Vân các, thì có thể lục soát Lưu Vân các xem sao, biết đâu sẽ tìm được gì đó.”

Dận Chân gật nhẹ đầu, ý bảo Chu Dung đưa người lục soát từ trên xuống dưới Lưu Vân các, không để sót bất cứ thứ gì.

Lúc này, Diệp thị khóc đến ngất đi cũng đã tỉnh lại, khi biết Hoằng Thời không phải tự nhiên bị mắc bệnh đậu mùa, mà do có người cố tình hãm hại, thì quỳ gối trước mặt Dận Chân, khóc không thành tiếng, cầu xin Dận Chân làm chủ cho mẫu tử hai người, nàng kể lể từ lúc mang thai tới tận bây giờ, liên tục bị hãm hại, đầu tiên là suýt sảy thai, tiếp đó là nữ nhi bị hại chết, nhi tử bị cướp đi, vất vả lắm mới đoạt lại được, những tưởng từ nay có thể bình an vô sự, nào ngờ đâu bây giờ Hoằng Thời 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play