*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ớt Hiểm
Không biết có phải vì bị ức chế lâu ngày hay không mà mạch tượng Lăng Nhã có chút bất thường, Dung Viễn lại một lần nữa dặn nàng phải ổn định tâm trạng, nếu không chỉ tổ gây tổn hại cho bản thân mình và hài tử mà thôi.
Cái thai đã hơn năm tháng, đã bắt đầu máy trong bụng, động bên Đông một cái, đá bên Tây một cái, nghịch ngợm đáng yêu, Lăng Nhã lo lắng sợ nó có chuyện gì, nên ngàn vạn lần tự dặn mình, dù trong lòng có khó chịu đến đâu cũng phải vì con mà cắn răng nén lại.
Dù là vậy nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan, mỗi lần bắt mạch Dung Viễn đều thấy mạch tượng lung lay không ổn định, hắn nghi có ai đó âm thầm động tay động chân nên đã đích thân kiểm tra toàn bộ đồ dùng và thức ăn ở Tịnh Tư cư, nhưng vẫn không phát hiện được gì, điều này khiến hắn khó hiểu thật sự, Ôn Như Ngôn cũng từng nghi ngờ Qua Nhĩ Giai thị, nhưng nghĩ kỹ lại thì không thể nào, lúc này đối phó với Lăng Nhã không phải là một quyết định khôn ngoan của nàng ta.
Ngày hôm đó, Lăng Nhã mơ mơ màng màng tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, nhưng trong chốc lát lại yên ắng, nàng sợ mình nghe nhầm nên liền gọi Thủy Tú vào hỏi.
“Dạ Vương gia vừa mới tới đây, ngài hỏi chủ tử đã dậy chưa, biết chủ tử mới ngủ được một lát thì bảo là lát nữa sẽ quay lại.” Thủy Tú vừa đáp vừa cúi xuống giúp Lăng Nhã mang hài, thấy Lăng Nhã không nói gì, nàng lại nhỏ giọng: “Nô tỳ thấy Vương gia vẫn rất quan tâm tới chủ tử, người đừng chọc giận Vương gia nữa.”
“Chọc giận?” Lăng Nhã lắc đầu bật cười, nàng sao dám chọc giận Dận Chân cơ chứ, chẳng qua là do quá để tâm tới hắn mà thôi.
Buổi tối, Ôn Như Ngôn tới thăm nàng, mang theo cả xấp tiểu y* mới may, nhỏ nhắn đáng yêu, đầy đủ từ trong ra ngoài, còn có một cái tã lót của tiểu hài tử thêu hoa văn như ý trường thọ và một đôi hài đầu hổ bé xíu, tất cả đều do Ôn Như Ngôn đích thân may, từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ tinh xảo, chất liệu tuy không bằng Tố cẩm quý giá, nhưng cũng là tơ lụa thượng đẳng, mềm mại mát mẻ.
*Tiểu y: đồ lót của trẻ sơ sinh.
Lăng Nhã vuốt ve xấp tiểu y, xuýt xoa: “Tay nghề của tỷ tỷ còn giỏi hơn cả mấy vị tú nương nữa.”
“Muội thích là tốt rồi, ta còn may thêm mấy bộ y phục, đợi xong rồi sẽ đưa tới cho muội.” Ôn Như Ngôn cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lăng Nhã, đau lòng nói: “Muội đó, nghe tỷ tỷ này nói một câu, nhất định phải để tâm trạng được thoải mái, vui vẻ mà sinh hạ hài tử. Chỉ có vậy muội mới có đủ tư cách tranh với Đồng Giai thị; chỉ cần muội không đầu hàng bản thân, tỷ tin rằng, không ai có thể thắng được muội, trong phủ này, lên voi xuống chó là chuyện bình thường, ai cười đến cuối cùng mới thật sự là người chiến thắng, hiện tại có nói gì thì cũng còn quá sớm.”
“Muội biết.” Lăng Nhã cười cười, y bảo Ôn Như Ngôn hãy yên tâm.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Dận Chân bước vào, Ôn Như Ngôn vội vàng đứng lên chào, Lăng Nhã cũng dợm người định đứng thì Dận Chân đã giữ lấy vai nàng, giọng rất nhẹ nhàng: “Nàng đang mang thai, cứ ngồi đi.”
Ôn Như Ngôn thấy vậy thì xoắn khăn tay mỉm cười: “Vương gia vẫn là quan tâm tới muội muội nhiều nhất.” Vừa dứt lời nàng lập tức ồ lên kinh ngạc: “Ủa, mùi hương trên người Vương gia là gì mà dễ chịu quá.” Dận Chân vừa bước vào nàng đã ngửi thấy một mùi hương thanh nhã ngọt ngào.
“Mùi hương?” Dận Ngã ngẩn ra, xưa giờ hắn đâu có thói quen dùng huân hương, sao trên người lại có mùi thơm được chứ, sực nhớ lại, hắn liền chỉ vào túi thơm đeo bên hông: “Chắc là từ đây, cách đây mấy ngày Lê Lạc đã làm nó, bỏ hương liệu vào, nàng ấy nói mùi hương này giúp thư thái tinh thần, ta thấy cũng tốt nên đeo bên người,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT