*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

Cho nên, trước khi được gả vào Ung Vương phủ, Niên Hà Linh dặn dò nàng tới trăm nghìn lần, bảo nàng nhất định phải sinh được nhi tử trước tuổi hai mươi lăm, vậy thì mới có thể ngồi vững ở vị trí trắc phúc tấn; đã vậy Niên Hà Linh còn nghĩ mọi cách thỉnh cho được Đặng Thái y đến điều dưỡng thân mình cho nàng.

Nghênh Xuân bò tới ôm lấy chân của Niên thị, khóc không thành tiếng: “Chủ tử, người thích hài tử như vậy, trời cao có mắt, tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn cướp đi quyền làm Ngạch nương của người. Nếu người còn chưa cảm thấy yên tâm, nô tỳ và Lục Ý nguyện từ nay ăn chay niệm Phật, giúp người tích phúc tích đức, đến tận khi nào người sinh được một tiểu A ca mới thôi.”

Tiểu A ca... Ba chữ này khiến trái tim lạnh như băng giá của Niên thị trở nên ấm áp, khác với A Mã chỉ xem hài tử duy nhất của mình là một trợ thủ đắc lực, nàng thật lòng hi vọng có được hài tử của mình và Dận Chân, đời này kiếp này, nàng sẽ dốc hết lòng hết dạ yêu thương nó...

Trong Tịnh Tư cư, hài tử trong bụng càng lớn thì Lăng Nhã bị thai nghén càng nặng, mỗi ngày ăn uống chỉ được vài miếng, tuy Dận Chân đã lệnh cho phòng bếp thay đổi món ăn liên tục, nhưng vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu, thỉnh thoảng ăn được một chút thì lại nôn hết ra, ngay cả thuốc dưỡng thai cũng không ngoại lệ, nên mang thai tới tháng thứ hai rồi mà Lăng Nhã không những không mập lên mà còn có phần ốm đi, khuôn mặt nhỏ hơn cả một bàn tay của Dận Chân. Nghe mấy vị ma ma có kinh nghiệm nói, tình trạng này phải sau tháng thứ tư mới đỡ.

Lăng Nhã cũng không hề biết mang thai lại vất vả như vậy, nghĩ đến còn ít nhất là hai tháng nữa, nếu ngày nào cũng thế này thì thật đáng sợ, nhưng mỗi khi nhớ ra, trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ xíu xiu đang nỗ lực lớn lên, đợi mười tháng sau sẽ xuất hiện để gặp mặt A mã Ngạch nương của nó, sự vất vả lo lắng trong nàng liền biến thành yêu thương vô bờ. Đúng vậy, vì đứa nhỏ này, chịu bao nhiêu khổ sở cũng đáng.

Sau khi Linh Tịch khỏi bệnh, Dận Chân tới thăm Lăng Nhã thương xuyên hơn, tận mắt nhìn thấy nàng thai nghén, bao nhiêu thức ăn được dọn lên rồi lại dọn xuống, chỉ sợ cứ như thế sẽ làm cơ thể gầy yếu, nên hắn không dưới một lần thỉnh Thái y trong cung tới bắt mạch cho nàng, cũng cố nghĩ xem có cách nào để nàng bớt nôn ói hay không.

Nhưng Lăng Nhã biết rõ việc mình mang thai đã gây ra nhiều sóng to gió lớn trong phủ, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ganh ghét, nếu còn khoa trương thêm nữa, chỉ sợ có người sẽ làm ra chuyện quá khích, việc Diệp thị bị người khác hạ độc ở Thanh Âm các lần trước, nàng vẫn nhớ rất rõ; thế nên nàng luôn từ chối ý tốt của Dận Chân, thà rằng cứ mời một đại phu bình thường tới bắt mạch cho mình còn hơn.

Hài tử, mãi mãi là ngọn nguồn của đấu đá tranh giành, rất nhiều người vì chuyện này mà trở nên tàn nhẫn độc ác, khiến đời căm hận.

Thật ra, việc Diệp thị suýt nữa bị sảy thai vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng, rốt cuộc thì người sai khiến Qua Nhĩ Giai thị là ai? Nàng từng cho rằng là Lý thị, nhưng sau 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play