Edit: Ớt Hiểm

“Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi muốn chối cũng không được.” Niên thị lạnh lùng nói: “Mưu hại Hoàng tự, chiếu theo luật thì phế vị và giam cầm ở Tông Nhân phủ cả đời, để ta lột đi cẩm phục của nàng ta, áp giải nàng ta tới Tông Nhân phủ.” Nàng được giao quản lý phủ Ung Quận vương, nên có quyền này. Na Lạp thị hơi do dự nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, tuy nàng không đành lòng, nhưng toàn bộ đều do Lăng Nhã gieo gió gặp bão mà thôi, không thể trách ai.

Niên thị vừa dứt lời thì đã có hai gã thủ vệ mặt mày hung hãn ào tới hai bên tính tóm lấy Lăng Nhã, ngay lúc này, Dận Chân đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Nàng có hối hận không?” Với nàng, hắn vẫn không đành lòng. Cả đời bị giam cầm ở Tông Nhân phủ, đó là một hình phạt kinh khủng còn hơn chết, dù có sống thì cũng người không ra người, ma không ra ma.

Lăng Nhã thất thần nhìn Dận Chân, nước mắt lại lăn dài, lã chã như mưa, nàng biết Dận Chân đối với nàng có không nỡ, có xót thương, chỉ không có duy nhất một thứ, đó chính là lòng tin, bỗng nhiên nàng cười, gạt tay hai tên thủ vệ ra khỏi vai, bước tới trước mặt Dận Chân, nở một nụ cười buồn bã mà chua xót: “Tứ gia ngài mở miệng là nói ta phụ lòng tin của ngài, còn ngài thì sao, ngài hãy để tay lên ngực mình rồi tự hỏi, ngài có từng tin tưởng ta không?” Chẳng để Dận Chân trả lời, nàng lắc đầu nói tiếp: “Không hề có, một chút cũng không, từ đầu tới cuối ngài cũng chưa một lần thật lòng tin tưởng ta. Xin phép hỏi Tứ gia một câu, nếu giờ này khắc này, người đứng chỗ này là Nạp Lan Mi Nhi, thì ngài có chất vấn nghi ngờ nàng ấy như đang chất vấn nghi ngờ ta không?”

“Im miệng!” Dận Chân bỗng ngẩng đầu lên, cố nén giận trong đáy mắt: “Ngươi không được phép nhắc tới tên Mi Nhi! Huống chi Mi Nhi cũng sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện điên rồ như ngươi.”

“Tại sao không được nhắc?” Nàng hét lên, những ức chế đau thương dồn nén bấy lâu rốt cuộc cũng không chịu nổi mà bộc phát: “Ngài ở bên cạnh nàng ra hơn mười năm, yêu nàng ta hơn mười năm, nhưng nàng ta đối với ngài ra sao, nàng ta cho ngài điều gì? Ngài nói đi, nàng ta cho ngài được cái gì?” Nước mắt rơi không ngừng được, mang theo nỗi đau lớn vô cùng tận, không phải chỉ đau cho bản thân mình mà đau luôn cho cả Dận Chân.

“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!” Thái dương của Dận Chân nổi gân xanh đập lên thình thịch, dễ nhận ra hắn đã kiên nhẫn tới đỉnh điểm rồi. Nạp Lan Mi Nhi là vết thương trong tim của hắn, hắn không muốn ai chạm đến, nhưng bây giờ Lăng Nhã lại nhắc đi nhắc lại nhiều lần, chạm ngày càng mạnh vào nỗi đau, tay hắn đã tính vung lên mấy lần, nhưng đều cố gắng nhịn lại.

“Dận Chân!” Lăng Nhã ngước đôi mắt đẫm lệ mờ ảo lên, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của hắn, không còn hoảng hốt hay sợ hãi nữa, chỉ có đau thương: “Ngài có biết khoảng thời gian mà ngài mất ăn mất ngủ truy thu bạc giúp Hộ Bộ, nàng ta đã nói gì không? Nàng ta nói ngài hà khắc vô tình! Dận Chân, ngài dùng hơn mười năm chờ đợi một nữ nhân, để đổi lại bốn chữ ‘hà khắc vô tình’ này thôi sao, nàng ta vốn chưa từng hiểu ngài, chỉ có ngài thà tình nguyện tin tưởng nàng ta cũng không muốn tin ta vô tội. Đây gọi là niềm tin sao? Dận Chân!”

“To gan!” Ấn đường của Na Lạp thị bỗng hiện lên nét nghiêm khắc hiếm thấy: “Nữu Hỗ Lộc thị, sao ngươi dám gọi thẳng tên của Vương gia như vậy hả, muốn tội chồng thêm tội sao?”

“Gàn bướng hồ đồ!” Thái dương Dận Chân đập thình thịch, rít bốn chữ này qua kẽ răng, chút thương xót cuối cùng cũng theo đó biến thành hư ảo, nữ nhân này đã sai mà còn không chịu hối cãi, vốn không đáng để hắn xót thương.

“Chần chờ ở đó làm gì, còn không mau lôi nàng ta xuống!” Niên thị sợ Dận Chân sẽ thay đổi ý định, vội vàng thúc giục thủ về áp giải người ra ngoài.

“Khoan đã!” Có bóng người vội vã chạy vào, là Ôn Như Ngôn, mặt nàng đỏ bừng thở hổn hển, trâm cài trên đầu cũng xộc xệch đi, chắc là do chạy nhanh quá, nàng quỳ gối trước mặt Dận Chân, bình tĩnh nói: “Vương gia, nghe thiếp thân nói một câu có được không?”

Dận Chân còn chưa lên tiếng, Niên thị đã xen ngang: “Ôn cách cách, ta biết ngươi và Nữu Hỗ Lộc thị quan hệ thân thiết, nhưng hiện tại tội nàng ta phạm phải chính là tội mưu hại Hoàng tự, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, không lẽ ngươi còn muốn cầu tình thay nàng ta?”

“Thiếp thân không dám.” Ôn Như Ngôn cúi đầu thấp xuống, nói: “Thiếp thân chỉ muốn nói rằng, trong việc này có vài điểm đáng nghi, mong Vương gia và hai vị phúc tấn cân nhắc thận trọng, tránh hàm oan người vô tội.”

Mày liễu của Niên thị chau lại, định nói thêm gì đó thì Dận Chân đã đưa tay lên cản: “Để nàng ta nói tiếp.”

Thấy Dận Chân đã chịu nghe, Ôn Như Ngôn thầm mừng trong lòng, vội vàng sắp xếp câu chữ: “Thiếp thân thấy, nếu như Nữu Hỗ Lộc thị thật sự muốn gây bất lợi cho Lý phúc tấn thì tội gì phải đợi đến lúc Lý phúc tấn mang thai đã được bảy tháng mới ra tay, lúc này hài tử đã lớn, dù có hạ độc sảy thai, khả năng sống sót của hài tử cũng rất cao, đây là điều thứ nhất; thứ hai, mưu hại Hoàng tự là tội lớn khó dung, nhất định phải hành động cực kỳ bí mật, ai lại ngốc đến mức hạ độc vào trà ở chính nơi của mình, như vậy có khác nào nhận tội, chỉ cần có chút đầu óc thì sẽ chẳng bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy cả.”

“Có thể Nữu Hỗ Lộc thị tìm mãi không được cơ hội ra tay, quýnh quá nên mới ra hạ sách này?” Niên thị ra vẻ đăm chiêu lén liếc nhìn Dận Chân, giọng lạnh lùng phản bác.

Ôn Như Ngôn không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Dận Chân, nàng biết rõ, sinh tử họa phúc của Lăng Nhã bây giờ đều nằm cả trên người của vị nam nhân đang đứng trước mặt này: “Còn nữa, Vương gia thật sự nghĩ rằng Nữu Hỗ Lộc thị là một người vì tranh đoạt sủng ái mà sẽ hạ độc mưu hại Hoàng tự sao?”

Câu này khiến cho Dận Chân dao động, đúng vậy, ở cùng Lăng Nhã bấy lâu nay, nàng ta luôn cho mình một loại cảm giác tự nhiên thoải mái, chưa từng thấy nàng tranh đoạt đòi hỏi bất cứ thứ gì, chẳng ngại oan ức, luôn lấy đại cục làm trọng, một người như vậy không lẽ lại tàn độc đến thế sao?

Giờ khắc này Dận Chân cũng đang tự hỏi lòng mình, nhưng hắn không tìm được câu trả lời, nên mẫu thuẫn hiện ngày càng nhiều lên mặt.

“Tri nhân tri diện bất tri tâm, đừng nói ở chung vài ngày vài tháng, dù là ở chung mười mấy năm cũng chưa chắc hiểu rõ một người.”

Nghe Niên thị nói vậy, Ôn Như Ngôn ngẩng đầu lên, sau nụ cười điềm tĩnh là một câu sắc bén: “Ý của Niên phúc tấn là Vương gia cũng chẳng hiểu người và đích phúc tấn là bao, có phải không?”

Niên thị không ngờ một Ôn Như Ngôn trầm tĩnh trước giờ này lại ăn nói tinh ranh như vậy, nhất thời cứng họng, một lúc sau mới cười lạnh: “Ngươi đừng có xảo ngôn biện bạch ở đây.” Nói đoạn, nàng quay qua Dận Chân: “Vương gia, Nữu Hỗ Lộc thị hạ độc mưu hại Hoàng tự chứng cứ đã quá rõ ràng, ngài đừng bao giờ tin lời nói của một mình Ôn Như Ngôn.”

Dận Chân lưỡng lự không quyết được, tuy Niên thị luôn miệng nói chứng cứ xác thực, nhưng lời của Ôn Như Ngôn cũng không phải là vô lý, theo lẽ thường mà nói, không nên hạ độc trong tình cảnh như vậy, vậy chẳng khác nào nói cho cả thiên hạ này biết là chính Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã nàng mưu hại hài tử trong bụng Lý thị?

Nghĩ vậy, hắn nhìn Na Lạp thị: “Phúc tấn, nàng thấy sao?”

Dận Chân là một người quyết đoán, trước giờ nói một là một, hai là hai, ít khi thăm dò ý kiến người khác, nhưng giờ hắn hỏi như vậy, chứng tỏ trong lòng đang đắn đo vô cùng, không biết quyết định như thế nào, nên mới muốn nghe thử ý kiến của Na Lạp thị.

Trong đôi mắt tĩnh lặng của Na Lạp thị hiện lên chút ánh sáng, ngay sau đó, nàng vén tà áo quỳ xuống trước mặt Dận Chân, cánh bướm được thêu trên y phục như đang ngủ yên rồi cựa mình đập cánh, nàng dịu dàng nói: “Ôn cách cách nói không phải là không có lý, đúng là chuyện này còn có nhiều chỗ đáng ngờ, nếu lúc này vội vàng định tội giao cho Tông Nhân phủ, lỡ đâu sau này điều tra ra nội tình khác, vậy chẳng phải đã quá bất công cho Nữu Hỗ Lộc thị sao, lúc đó trong lòng Vương gia cũng cảm thấy khó chịu; chưa kể, tính tới hôm nay, Nữu Hỗ Lộc thị hầu hạ Vương gia cũng tận tâm tận lực, dù không có công thì cũng có lao, cho nên thiếp thân ngu muội, thỉnh Vương gia xử lý nhẹ tay với Nữu Hỗ Lộc thị.”

Dĩ nhiên Niên thị không đồng tình, nhưng Dận Chân chưa cho phép nàng mở miệng, dù trong lòng khó chịu như mèo cào, cũng chỉ đành nín nhịn.

Từ nãy tới giờ, Lăng Nhã không hề mở miệng nói nửa câu, đờ đẫn đứng yên một chỗ, đờ đẫn đợi Dận Chân xử lý mình, sống hay là chết, nàng dường như chẳng còn quan tâm nữa rồi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Dận Chân cũng lên tiếng: “Cũng được, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, cấm túc Nữu Hỗ Lộc thị tại Tịnh Tư cư, không có lệnh của ta thì không được phép bước ra ngoài nửa bước, cũng không ai được tới thăm hỏi, người nào vi phạm, định tội đồng mưu. Ngươi...” Xuyên qua ánh nến mập mờ, hắn tức giận liếc nàng một cái, giọng nói cũng đầy phức tạp: “Ngươi hãy ở bên trong tịnh tâm suy nghĩ về sai lầm của mình đi.”

Chương tiếp theo: YÊU HẬN KHÓ BUÔNG

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play