Trong lòng Lăng Nhã cực kỳ căng thẳng, đúng thật, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Dung Viễn là người đầu tiên không thoát khỏi liên can, nhưng nét mặt nàng không hề để lộ ra chút lo lắng nào, vẫn thản nhiên trả lời: “Từ Thái y sống hay chết thì liên quan gì đến ta, phúc tấn muốn lôi ai theo thì cứ việc.”
Lý thị vịn tay Tình Dung bước từng bước tới trước mặt nàng, châu lạc của kim bộ dao trên tóc khẽ đung đưa trước má, rực rỡ chói mắt: “Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã, trước mặt người sáng mắt không nói chuyện mờ ám, vì lí do gì mà Từ Dung Viễn bỏ cả tiệm thuốc tổ truyền để vào cung làm Thái y, ngươi là người biết rõ hơn ta, vướng mắc giữa ngươi và Từ Thái y ta cũng đã phái người điều tra tường tận. Hôm nay, nếu ngươi dám để lộ chuyện này, dù chỉ một chữ, ta đảm bảo với ngươi, Từ Thái y sẽ trở thành đồng mưu, chết thật thê thảm! Không lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm để hắn mất mạng vì ngươi sao?”
“Ngươi!” Lăng Nhã không ngờ nàng ta lại nắm rõ mọi chuyện như thế, lại còn vô sỉ tới mức lấy tính mạng của Dung Viễn ra để mà uy hiếp mình, tức muốn thổ huyết, nhưng trong thâm tâm lại cảm thất bất lực, đây là một ván cờ lưỡng bại câu thương, vạch trần chuyện thai giả đương nhiên là sẽ trừ bỏ được Lý thị, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến Dung Viễn vô tội phải bỏ mạng, Dung Viễn đối với nàng ý trọng tình thâm, sao nàng có thể nhẫn tâm không màng tới mạng của hắn chứ!
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, Lý thị biết là Tiểu Đường Tử đã mời mấy người đích phúc tấn tới rồi, để tránh bị phát hiện điểm bất thường, nàng vội nằm lại xuống đất, câu sau cùng nói với Lăng Nhã là một lời cảnh cáo: “Mạng của Từ Thái y đang nằm trong tay ngươi, ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ.”
Na Lạp thị vừa nghe Lý thị có chuyện thì không cần hỏi nhiều, lập tức tới ngay, vừa bước vào đã thấy Lý thị nằm trên đất, rên rỉ không ngừng, Tình Dung bên cạnh tay chân luống cuống chẳng biết nên làm gì, còn Lăng Nhã thì ngơ ngác đứng ngẩn ra ở đó, như một cái xác vô hồn.
“Mau đưa kiệu của ta tới đây.” Na Lạp thị ra lệng xong thì vội tiến tới đỡ lấy Lý thị, trong lòng nóng như lửa đốt: “Muội muội, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp sao tự dưng lại sinh non?”
Tình Dung giả vờ ra vẻ căm phẫn, chỉ vào Lăng Nhã lạnh lùng nói: “Là nàng ta, nàng ta bỏ hoa hồng vào trà để hại chủ tử!”
“Lăng phúc tấn sao?” Na Lạp thị ngạc nhiên, nét mặt lộ rõ vẻ không tin, nàng không tin Lăng Nhã sẽ làm loại chuyện như vậy, nhưng khi Tình Dung thề thốt rằng trong trà nhất định có hoa hồng, thì nàng cũng hơi nghi ngờ, nhỏ giọng mắng: “Thật sự là muội sao?”
“Ta...” Lăng Nhã muốn mở miệng biện hộ cho mình, nhưng nghĩ đến Dung Viễn, những lời định nói ra đều tan biến, nàng đã phụ Dung Viễn một lần rồi, giờ không thể tiếp tục hại hắn nữa.
Sự im lặng của nàng khiến Na Lạp thị sinh nghi, càng tin tưởng lời của Tình Dung hơn, sau khi sai hạ nhân đỡ Lý thị lên kiệu xong, nàng nhìn thoáng qua Lăng Nhã, vừa thân thiết vừa thất vọng nói: “Sao muội lại hồ đồ như vậy chứ, haizz!”
Bọn họ đi hết rồi, Mặc Ngọc mới đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của Lăng Nhã, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Tình ý của Từ Thái y dành cho chủ tử, hạ nhân bọn họ đều biết rõ, biết là dù thế nào chủ tử cũng sẽ không vì bản thân mà làm tổn hại tới tính mạng của Từ Thái y.
“Ta cũng không biết nữa.” Lăng Nhã lắc đầu bất lực, nàng muốn bảo vệ Dung Viễn thì phải gánh chịu tội danh mưu hại Hoàng tự, đến lúc đó Dận Chân sẽ không tin nàng nữa, mà những gì nàng đang nắm giữ cũng sẽ hóa hư vô, sợ là, ngay cả tính mạng cũng không giữ được. Đúng là tàn nhẫn, nước cờ này của Lý thị đúng là quá tàn nhẫn, đánh đúng chỗ hiểm, khiến nàng ngay cả cơ hội chống cự cũng không có.
Dận Chân... Dận Chân sẽ tình nguyện tin tưởng nàng sao? Ngay lúc này đây, Lăng Nhã chỉ còn biết đặt chút hi vọng cuối cùng vào Dận Chân, mong rằng hắn thật sự tin tưởng nàng như nàng vẫn tưởng.
Nghĩ như vậy, ấn đường của nàng dần lạnh lại... Với bản tính đa nghi của Dận Chân, hắn sẽ tin mình trong sạch trước lời buộc tội của mọi người ư? Nàng không tin!
Chờ đợi luôn là sự tra tấn khó chịu nhất trên đời này, thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng mặt trời cũng đã trôi về phía Tây, lúc xế chiều, Dận Chân cũng đã triệu kiến nàng, người tới thông truyền là Cẩu Nhi, hắn không nói thêm gì khác, Lăng Nhã chỉ thấy được trong mắt hắn có chút thương hại dành cho nàng.
“Hài tử đã chào đời chưa?” Trên đường tới Hàm Nguyên cư, nàng hỏi Cẩu Nhi.
“Dạ rồi.” Cẩu Nhi đi phía trước bước hơi chậm lại: “Diệp phúc tấn sinh ra một tiểu cách cách, tiếc là chào đời chưa được bao lâu đã chết non, nghe đâu vì thời gian sinh quá dài khiến cho tiểu cách cách không thở được; sau khi Diệp phúc tấn biết thì thương tâm vô cùng, rửa mặt bằng nước mắt, ngay cả Tứ gia cũng khuyên không nổi.” Không nói tới việc Diệp Tú gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng lên người hài tử này gì ở hài tử này, chỉ riêng viện nó là đứa bé chui ra từ bụng nàng sau mười tháng hoài thai, huyết mạch tương liên, thì nay mất đi rồi, hỏi sao không thương tâm cho được.
“So ra thì Lý phúc tấn may mắn hơn nhiều, tuy sinh thiếu tháng, nhưng hài tử vẫn sống, lại còn là nam hài, Từ Thái y nói mọi thứ đều tốt.” Lời của Cẩu Nhi khiến Lăng Nhã mơ hồ khó hiểu, hài tử của Diệp Tú đã chết, Lý thị lấy đâu ra một hài tử khác để giả mạo hài tử của mình? Lại còn là một nam hài?
Nàng thắc mắc, nhưng cũng đã tới Hàm Nguyên cư rồi, Dận Chân và Na Lạp thị cùng ngồi ở bên trên, Niên thị cũng vậy. Nhìn thấy Cẩu Nhi dẫn Lăng Nhã tiến vào, Dận Chân vẫn luôn nén tức giận nãy giờ vung tay ném mạnh chén trà tới trước mặt Lăng Nhã, lớn tiếng quát: “Nói! Tại sao phải làm chuyện độc ác này?”
Chén sứ vỡ toang mang theo nước trà còn bốc hơi văng tung tóe, có một mảnh vỡ bén nhọn xẹt qua mu bàn tay đang duỗi dọc bên người của Lăng Nhã, tạo ra một vết cắt hơi sâu, máu cũng đang từ từ theo đó chảy ra, nhưng nàng hình như không hề hay biết, chỉ nhìn thẳng vào Dận Chân, nét mặt buồn bã, nói: “Thiếp thân không có hạ độc!”
“Nếu ngươi không hạ độc thì tại sao Nguyệt Như lại sinh non, tại sao trong chén trà lại có hoa hồng? Cũng may mà Nguyệt Như mẫu tử bình an, nếu không thì dù ngươi có chết ngàn lần vạn lần cũng không đủ đền bù tội nghiệt mình gây ra!” Ánh mắt Dận Chân chứa đầy tức giận và thất vọng, tức giận, làm hắn mất hết lý trí.
Hắn sủng ái Lăng Nhã như vậy, nghĩ rằng nàng khác với những nữ nhân bình thường, nên hắn đặt lên nàng một thứ tình cảm mà người khác không có được, nhưng bây giờ sự thật lại tát hắn một bạt tai chí mạng, nữ nhân mà mình vẫn luôn sủng ái vẫn luôn tin tưởng này, rốt cuộc lại là một độc phụ độc như rắn rết, điều này bảo hắn sao mà chịu nổi?
“Thỉnh Vương gia nguôi giận.” Na Lạp thị nhỏ giọng xoa dịu một câu, sau đó quay qua nhìn Lăng Nhã, nói như định tội: “Từ lúc ngươi nhập phủ tới nay, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là một người có chừng mực biết tiến lui, nên xem ngươi như muội muội ruột, không ngờ ngươi vậy mà lại hồ đồ đi mưu hại con nối dõi của Vương gia? Đó là một mạng sống đó, sao tâm địa của ngươi lại có thể tàn nhẫn đến như thế chứ?”
“Nàng ta có gì mà không thể chứ.” Ấn đường của Niên thị bắt đầu xuất hiện những toan tính lạnh lùng, nàng mân mê hạt châu đính trên tay áo, nói tiếp: “Ngoài mặt thì điềm đạm đáng yêu nhưng trong bụng lại chứa đầy những mưu kế hại người, Vương gia và đích phúc tấn có còn nhớ lần ở Thanh Âm các đó không, tuy cuối cùng là Tiểu Tứ hạ độc, nhưng Tiểu Tứ cũng không biết kẻ chủ mưu sau lưng là ai, mà lúc đó Nữu Hỗ Lộc thị cũng là người khả nghi, nói không chừng mọi chuyện đều là do một tay nàng ta dựng lên cả đó.”
Chuyện vốn đã nhạt đi nhưng khi nàng nhắc tới lại hiện lên rõ ràng mồn một, cũng khiến gương mặt vốn đang âm u của Dận Chân càng trở nên đáng sợ, đôi tay chống vào thành ghế, hắn đứng bật dậy bước tới trước mặt Lăng Nhã, bóp mạnh cằm nàng, lớn tiếng hỏi: “Ta tự hỏi tới tận hôm nay ta đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại báo đáp như vậy với ta? Tại sao?”
Hắn bóp rất mạnh, khiến cằm nàng đau như sắp nát, hắn hận, hận nàng đã phụ lòng tin của hắn; hận nàng tâm địa như rắn độc.
“Ta không làm.” Dận Chân thất vọng, còn nàng thì không sao? Bên nhau hơn một năm, lòng tin của hắn dành cho nàng chỉ cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, từ đầu tới cuối, thậm chí hắn cũng không hỏi xem thật ra nàng có làm chuyện này hay không, mà chỉ một mực khẳng định, chất vấn tại sao nàng lại làm như vậy.
“Chuyện tới nước này mà ngươi còn xảo biện?” Nàng phủ nhận càng khiến hắn thêm phẫn nộ, lực dồn vào bàn tay không tự giác được mà tăng thêm vài phần, từng đốt tay kêu răng rắc, khiến Lăng Nhã đau đến mức không nói ra lời. Nhưng đau cỡ nào cũng không so được với nỗi đau trong lòng nàng. Nàng nhắm mắt, những giọt nước mắt chua xót rơi ra, nhỏ vào mu bàn tay của hắn, ấm nóng, khiến Dận Chân bất chợt buông tay, đau đớn lùi lại phía sau, lùi cho đến khi chạm phải cánh tay của Niên thị đang đưa ra đỡ hắn.
Chương tiếp theo: CẤM TÚC
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT