"Trên đời thế mà có loại bệnh này?" Bách Thần cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng được, "Khương công tử, mỗi lần ngươi ngã đều sẽ ngất sao?"
"Cũng không phải lần nào cũng thế, nhưng tỷ lệ rất cao. Mười lần là có bảy, tám lần, ngã một cái trước mắt sẽ tối sầm rồi bất tỉnh nhân sự." Khương công tử nói đến đây liền có chút ảo não thất vọng, "Cố tình ta lại không nên thân, đi tới đi lui thường xuyên không giữ được thăng bằng liền ngã ra đất, có đôi khi trên mặt đất không có vật cản gì cũng vấp ngã được."
……. Truyền thuyết đất bằng cũng ngã được?
"Khương công tử, có thể mạo muội hỏi một chút hay không… Có phải từ nhỏ ngươi đã không thể chạy nhảy quá mức?"
Khương công tử vội vàng gật đầu, "Từ nhỏ thân thể ta đã không tốt, đi đường thôi cũng thường xuyên té ngã, vậy nên không thích ra ngoài chơi đùa, chỉ thích ở trong phòng đọc sách viết chữ. Nhưng khi nhỏ có ngã cũng không xỉu, gần hai năm nay mới có tật xấu này."
"Có xem qua đại phu chưa?" Bách Thần nghĩ đất bằng cũng có thể ngã nguyên nhân hẳn là do tiểu não Khương công tử không phát triển nhiều hoặc là do hệ thần kinh có vấn đề.
Nhưng mà hắn chỉ biết châm cứu, đối với thần kinh nội khoa này kia hoàn toàn không nghiên cứu tới, càng không hiểu vì sao ngã thôi liền có thể ngất.
"Có." Khương công tử hơi hơi thở dài, "Phụ thân ta vì ta mà cầu hoàng thượng phái ngự y tới xem qua, nhưng bọn họ đều không nhìn ra được gì, chỉ nói ta sinh ra vốn đã yếu ớt, thân mình hư, còn lại không có vấn đề gì."
"Vậy thì có chút kỳ quái." Bách Thần kỳ quái nói, "Nếu không ngã ngươi có vô duyên vô cớ xỉu không?"
Khương công tử lắc đầu: "Sẽ không."
Bách Thần: ……
"Không nói cái đó nữa, mất hứng lắm." Khương công tử nói, "Bách công tử chắc là cũng chưa ăn cơm đúng không? Ta biết nhà ăn Lại Bộ nơi nào, chúng ta cùng đi đến đó ăn được không?"
Bách Thần phục hồi tinh thần lại, “Được, cùng đi thôi."
Trên đường đi đến nhà ăn, hai người trao đổi tên. Khương công tử tên Hạo Sâm, năm nay mười tám, so với Bách Thần hiện tại lớn hơn nửa tuổi.
"Về sau đừng gọi ta là Khương công tử, kêu Hạo Sâm là được."
Vị công tử này ở kinh thành có chút danh tiếng nhưng không hề làm kiêu, rất thân thiện.
Khả năng là do thân thể không tốt vẫn luôn ở trong nhà ít ra cửa, nên tâm tính cậu cũng tương đối đơn thuần, còn không có cảm giác nhớp nháp của thế tục, cũng không có xúc động cao ngạo hay phẫn nộ gì đó.
"Ngươi so với ta nhỏ hơn một tí, ta xưng hô với ngươi là Thần đệ ha?" Khương Hạo Sâm nói.
Bách Thần cười cười, “Được.”
Hai người vừa đi vừa nói đi vào nhà ăn, mới vừa ngồi xuống liền có sư phó đưa tới hai phần cơm, khay gồm hai mặn một chay một canh, cộng thêm một chén cơm.
Quan viên Lại Bộ ngày thường đều ăn như vậy.
Bách Thần nhìn màu sắc tươi sáng cùng với mùi hương bay bay của các món trên bàn ăn, nghĩ thầm nếu sở hữu quán ăn có trình độ như thế này thì tốt rồi.
"Từng nghe phụ thân ta nói qua, đại sư phụ ở nhà ăn Lại Bộ có trù nghệ tốt nhất." Khương Hạo Sâm cầm lấy đũa, vẻ mặt mong chờ, "Hôm nay rốt cuộc cũng có thể ăn thử."
Bách Thần có chút buồn cười, "Chẳng lẽ món ăn ở nhà ăn còn có thể so với đầu bếp trong phủ các ngươi sao?"
Khương Hạo Sâm buông đũa, nghiêm túc nói: "Hai người tất nhiên có phong vị bất đồng, ai cũng có chỗ tốt không thể so sánh như thế được."
Đây là một người tham ăn theo đuổi mỹ thực, Bách Thần quyết định kết giao bằng hữu với vị này.
Hai người bọn họ ngồi ở góc nhà ăn, một bên ăn cơm một bên thảo luận khảo khí hôm nay.
Khương Hạo Sâm là học bá cấp bậc thí sinh, lại một chút cũng không tự đại, khảo khí xong còn ngồi nghiêm túc kiểm tra hai lần rồi mới nộp bài thi.
"Không biết buổi chiều thi đối đáp có thể khó hay không đây." Bách Thần hỏi.
Khương Hạo Sâm là con của quan lớn, tin tức bên trong khẳng định biết nhiều hơn hắn.
"Năm nay ngoại trừ Hộ Bộ, các nơi khác đều có khả năng nhận người." Khương Hạo Sâm nói, "Thần đệ muốn đi nơi nào?"
"Ta phục tùng an bài." Bách Thần cười cười, "Là các giám khảo lựa chọn chúng ta, chúng ta nào có tư cách chọn nơi đến."
"Đúng vậy." Khương Hạo Sâm nói, "Bất quá giám khảo chọn cũng có trọng điểm, tỷ như ngươi có thể thành thục đọc Dịch Kinh cộng thêm có chút kiến thức về chi thuật này kia thì có khả năng rất cao Khâm Thiên Giám sẽ muốn chọn ngươi."
Bách Thần hiểu rõ, khó trách bài thi vừa rồi còn có vài câu về kiến thức phong thủy, hắn cũng không am hiểu lắm về phương diện này nên tùy tiện điền đáp án. "Thế còn Hạo Sâm huynh có ý hướng nào?"
Khương Hạo Sâm nghĩ nghĩ, "Ngoại trừ tư pháp linh tinh như Hình Bộ Đại Lý Tự còn lại đều được."
Bách Thần tò mò, "Vì sao Hình Bộ Đại Lý Tự lại không được?"
Khương Hạo Sâm: "Ta thấy máu sẽ ngất, ngay cả khi chỉ miêu tả thôi cũng đủ khó thở rồi."
Bách Thần: ……
Quả là một học bá ngay thẳng.
Bách Thần thích giao tiếp với loại người ngay thẳng như vậy, ít nhất sẽ không tốn công để ứng phó.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, tuy họ ngồi trong góc nhưng vẫn bị người khác chú ý tới.
…… Truyện được edit bởi Khổ qua hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc, cảm ơn các bạn đã quan tâm tới truyện.…..
"Văn Quang", một người mập mạp tô son trát phấn ngồi đối diện Hà Văn Quang, nhẹ nhàng gõ bàn, "Hồi hồn."
Hà Văn Quang quay đầu, nhíu mày nói, “Làm gì thế?”
"Bách công tử dù gì cũng đã gả cho biểu đệ ngươi, ngươi còn nhớ mãi không quên làm chi?"
Biểu tình Hà Văn Quang đình trệ trong chớp mắt, ngay sau đó hừ lạnh, "Ai nhớ mãi không quên chứ, ta đây chỉ là xem hắn lại muốn thông đồng với ai mà thôi."
"Đó là đứa con ma ốm của Hộ Bộ thượng thư." Mập mạp lộ ra tươi cười "ngươi hiểu mà", "Hại người bọn họ không thành được gì đâu, thân thể tiểu tử kia không tốt, hữu tâm vô lực."
"Quả thật là bụng đói ăn quàng, cả ma ốm cũng không tha." Hà Văn Quang hoàn toàn quên mất bản thân gã cũng đang dưỡng bệnh, cũng thuộc về hàng ngũ "thân thể không tốt". Sau khi mắng xong gã lại cầm đũa, "Mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn cơm."
…… Truyện được edit bởi Khổ qua hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc, cảm ơn các bạn đã quan tâm tới truyện …...
"Không có việc gì, chỉ là vừa nãy mũi có chút không thoải mái." Trước đó Bách Thần cảm nhận được một trận ánh mắt nhòm ngó, lúc hắn quay đầu nhìn thì tầm mắt đó đã biến mất, nhưng mà khi nhìn về nơi xa kia lại thấy Hà Văn Quang đang ngồi ăn cơm đưa lưng về phía hắn.
Không cần phải nói, lại là hắn.
"Vậy thì ăn cơm đi, khảo thí buổi chiều sắp bắt đầu rồi." Khương Hạo Sâm nhắc nhở nói.
“Được.”
…… Truyện được edit bởi Khổ qua hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc, cảm ơn các bạn đã quan tâm tới truyện …...
Qua giờ ăn trưa, các thí sinh lại lục tục trở lại trường thi.
Giám thị Trương đại nhân còn chưa tới, nên mọi người nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, ngủ gà ngủ gật thì chính là ngủ gà ngủ gật, một bầu không khí nhàn tản.
Ước chừng mười lăm phút sau, Trương đại nhân cầm trong tay một phong thư tiến vào trường thi.
Không khí nhàn tản chợt hóa thành nước trôi đi, mọi người lập tức ngồi đứng đắn, chờ phâ phó giám khảo.
"Sau đây ta tuyên bố danh sách tiến vào vòng phỏng vấn." Trương đại nhân nhìn quanh trường thi, từ trong phong thư lấy ra một tờ giấy hơi mỏng, "Thí sinh không được đọc tên có nghĩa là bị đào thải, mong biết."
Lời này vừa nói ra liền nhận được một tràng ồ lên.
Trên mặt rất nhiều người đều hiện lên vẻ hoảng sợ và hoảng loạn. Xem ra bọn họ cũng không biết năm nay có tỉ lệ đào thải. Bọn họ cũng không màng quy củ của trường thi, khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Trương đại nhân cũng không để ý tới biểu tình kinh ngacn của các thí sinh, thanh thanh giọng nói, bắt đầu tuyên bố danh sách.
"Khương Hạo Sâm, Lý Đức, Uông Tử Di, Hà Văn Quang, Bách Thần…. 25 thí sinh có tên chuẩn bị tiến hành vòng đối đáp." Trương đại nhân ngẩng đầu lên, "Chi vị công tử không được đọc tên có thể rời khỏi trường thi."
32 người chỉ giữ lại 25, tỉ lệ đào thải cao hơn hai thành, cũng coi như trong phạm vi.
Loại người không học vấn không nghề nghiệp như Hà Văn Quang cũng được giữ lại, có thể hiểu bảy vị bị đào thải kia tệ đến trình độ nào rồi. Tưởng tượng Lạc Lan Dạ và mấy người giám khảo sau khi hạ triều vội vội vàng vàng chạy đến đây rồi nhìn thấy mấy bài thi như rác rưởi kia thì tâm tình có khá nổi không.
Ánh mắt bảy người bị đào thải hoặc không cam lòng, hoặc oán hận, hoặc mờ mịt, chung quy cuối cùng vẫn là làm trò trước mặt mọi người, bọn họ thu thập đồ vật xám xịt mà rời đi.
"Hạng mục đối đáp cụ thể sẽ công bố sau, thỉnh chư vi chờ một lát."
Trương đại nhân lưu lại một câu liền vội vã rời đi, hiển nhiên công việc cần chuẩn bị còn rất nhiều.
Thí sinh còn lại ở trong trường thi chờ nửa canh giờ mới chờ được thông tin kỹ càng vòng đối đáp.
Đối đáp cũng rất kỳ quái, chia làm ba tổ, hai tổ trước mỗi tổ đều có mười người, tổ thứ ba chỉ có năm người.
Trong đó Hà Văn Quang phân tới tổ một, Bách Thần và Khương Hạo Sâm đều tới tổ ba.
"Thỉnh tổ một, hai lưu lại trường thi, chờ một chút sẽ có chuyên gia thông tri nơi đến của các vị." Trương đại nhân nói, "Thí sinh tổ ba xin mời đi theo ta."
Năm người đứng dậy theo Trương đại nhân đi ra ngoài.
Khương Hạo Sâm đi phía trước, thân mình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã ra đất, cũng may Bách Thần tiến lên một bước đỡ cậu.
“Đa tạ Thần đệ.” Khương Hạo Sâm quay đầu cảm tạ.
“Hạo Sâm huynh khách khí.”
Hai câu đối thoại này vừa vặn truyện vào lỗ tai Hà Văn Quang, trong lòng khó chịu đến lợi hại. Ở trước mặt lão tử thì giả thanh cao, ở trước mặt nam nhân khác thì giở biểu tình nịnh nọt, lão tử so với nam nhân khác rất kém sao?
Nhưng gã nghĩ lại, tiểu tiện nhân này không phải là đang cho Tiêu Lẫm tàn phế kia đội nón xanh sao(*)? Nếu Tiêu Lẫm biết, sợ là tiểu tiện nhân này cũng không được an ổn đâu. Nghĩ đến đó gã lại lộ ra biểu tình vui sướng.
…… Truyện được edit bởi Khổ qua hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc, cảm ơn các bạn đã quan tâm tới truyện …...
Bách Thần tất nhiên không biết suy nghĩ vặn vẹo trong lòng Hà Văn Quang. Hiện tại trong đầu hắn chỏ nghĩ duy nhất một việc, đó chính là vòng thi đối đáp.
Tổ ba năm người này có thành tích thi viết tương đối tốt, xem như là "hạt giống tuyển thủ" lần khảo thí này.
Ngoại trừ hắn và Khương Hạo Sâm, ba người còn lại nhìn qua không giống với bọn ăn chơi trác tác trong trường thi. Bọn họ lễ nghi đoan chính, biểu tình nghiêm túc, buổi thi viết hồi sáng cũng là nhóm người cuối cùng nộp bài thi.
Năm thí sinh theo Trương đại nhân đi qua hành lang dài đến một viện rộng rãi. Trong viện vẫn còn tuyết đọng trắng tinh một mảnh, phòng ốc xunh quanh trang nghiêm đại khí, vừa nhìn liền đoán được nơi này là là nơi làm việc của quan viên Lại Bộ.
"Năm vị công tử mời vào, chư vị đại nhân đang chờ ở bên trong."
Nghe khẩu khí này, bên trong hẳn là có vài vị đại lão.
Bách Thần nhớ tới năm đó khi mới tiến vào thi đặc cần, lúc ấy hắn phải đối mặt tổng cộng tới tám vị đại lão, khẩn trương muốn bệnh luôn, cũng may hiện tại có bốn người đi cùng hắn.
Mang theo một tia thấp thỏm, Bách Thần đi sau Khương Hạo Sâm bước qua ngạch cửa.
……….
17/8/2020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT