Tuyết sau sơ tễ, thiên địa một mảnh trắng xóa.

Hôm nay là ngày Bách Thần tham gia khảo khí.

Vào sáng sớm hắn đã cùng Khang Vương lên xe ngựa thượng triều đi tới hoàng cung.

Khang Vương là trưởng bối cộng thêm khí tràng lại rất mạnh mẽ, vì thế Bách Thần ngồi cùng với ông trên một cỗ xe ngựa không tránh được có chút câu nệ.

"Thần nhi, không cần khẩn trương." Khang Vương đột nhiên mở miệng, "Con so với bọn người hiếu thắng kia tốt hơn rất nhiều, chỉ cần phát huy bình thường là đủ rồi."

Bách Thần lễ phép đáp: "Vâng, phụ thân."

....... Chỉ có thể nói khẩu khí cỗ vũ người khác thế này, Tiêu Lẫm đủ mười phần giống ông.

Nhưng mà khi Khang Vương ở bên cạnh Vương phi đều hoàn toàn biến thành bộ dáng hai mươi người chồng hiếu hảo, nói thế vậy chẳng lẽ sau này khi Tiêu Lẫm ở cùng với phu nhân chân chính cũng bày bộ dáng kia?

Hình ảnh quá đẹp đến mức hắn không dám nghĩ.

Trong thùng xe khôi phục an tĩnh.

Thanh âm bánh xe có tiết tấu vang lên làm Bách Thần mơ màng muốn ngủ.

Hắn mau chóng vực tinh thần bắt đầu cân nhắc sự tình khảo thí.

Triệu tập dự thi so với khoa cử thi đình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không nói việc khảo thí này chỉ tiến hành trong một ngày mà địa điểm cũng thoải mái hơn. Nói trắng ra cuộc khảo khí này vốn được hoàng thượng mở ra cho con em quý tộc đi cửa sau, tất nhiên vì thế có rất nhiều ưu đãi hơn rồi.

Khảo thí quan văn chia làm hai buổi khác nhau. Buổi sáng kiểm tra thơ từ, luật pháp, tình hình trong nước, lịch sử, giải thích và tổng hợp hiểu biết căn bản về tình hình chính trị đương thời. Qua giờ ăn trưa là cuộc thi đối đáp. Đối đáp chia làm vài loại, giám khảo sẽ căn cứ vào hạng mục mà thí sinh mạnh nhất rồi an bài cho họ đề đối đáp khác nhau, hệ thống khảo khí tương đối linh hoạt.

Vốn dĩ triệu tập dự thi này chỉ là đi ngang qua sân khấu cho có thôi, vì vô luận thành tích khảo khí có kém bao nhiêu, biểu hiện trong vòng đối đáp có tệ bấy nhiêu thì cuối cùng cũng đều được trúng tuyển, đều được tiến vào triều đình an an ổn ổn, an nhàn làm quan cả đời.

Một năm lại một năm trôi qua, việc tuyển chọn càng ngày càng dễ dàng, vì thế các thí sinh cũng càng ngày càng không để việc học tập để trong lòng.

Tình huống như vậy hiển nhiên cực kỳ bất lợi cho quốc gia. Cũng nhờ quan thanh chính liêm khiết Lạc Lan Dạ kêu gọi, can ngăn chấm dứt việc này nên rốt cuộc năm nay cũng có sự thay đổi.

Theo tin tức Khang Vương mang về, mấy người bên Lạc Lan Dạ dự tính đem thật giả lẫn lộn để đào thải toàn bộ con cháu quyền quý, một người cũng không giữ, nhưng hoàng thượng lại băn khoăn mặt mũi của đám giai tầng quyền quý, bọn họ sẽ phản đối cánh làm như thế. Hoàng thượng và nhóm giám khảo người tới ta đi cò kè mặc cả cả buổi mới rốt cuộc định ra được biện pháp hợp cả đôi đường. Biện pháp là đem tỉ lệ đào thải giảm bớt vừa đủ cân bằng hai bên trái phải.

Đám người nếu bị đảo thải thật sự là bùn nhão không thể trét tường, như thế nhóm quyền quý kia không còn gì để phản bác. Mấy người Lạc Lan Dạ cũng đã miễn cưỡng đồng ý rồi.

Nói đến đây không thể không nói, lên được ngôi hoàng thượng thì cũng không phải muốn làm gì thì làm, bắt buộc phải suy xét cân bằng thế lực, trấn an cảm xúc ở khắp nơi.

............ Truyện được edit bởi Khổ qua hầm

Triệu tập dự thi được tổ chức tại phòng hội nghị Lại Bộ, Khang Vương đưa Bách Thần tới cửa xong liền vội vàng chạy đi thượng triều.

Tính ra Bách Thần tới khá muộn, các thí sinh khác đều đã vào trường thi cả rồi. Ở cửa có hai thủ vệ đang đứng, ngoài ra còn có một vị quan viên Lại Bộ phụ trách giám thị báo danh.

"Vị công tử này, thỉnh đưa ra bằng chứng thí sinh tham gia khảo khí." Quan viên giám thị tuổi không lớn, thái độ cũng khách khách khí khí.

Bách Thần móc từ trong tay áo ra "Chuẩn khảo chứng" đưa lên bằng hai tay, "Phiền đại nhân."

Quan viên Lại Bộ mở báo danh ra nhìn nhìn, duỗi tay nói, "Mời Bách công tử vào, vị trí ngồi của ngươi ở đầu bên phải hàng cuối cùng kia."

"Đa tạ đại nhân."

Sau khi Bách Thần cảm ơn liền bước vào trường thi.

Nơi này rất rộng, mấy bàn ghế vốn dùng để mở họp đều bị dọn đi, thay vào đó là từng hàng bàn ghế. Ngang bốn, dọc tám tổng cộng có 32 chỗ ngồi.

Vì để phòng ngừa hành vi gian lận như nhìn lén nên mỗi bàn ghê đều cách nhau khá xa.

Bách Thần đại khái nhìn lướt qua, thí sinh đã tới đủ tám phần, tất cả đều là công tử ăn mặc sang quý, trừ bỏ Hà Văn Quang hắn không quen một ai cả.

Nhưng có rất nhiều người lại nhận ra hắn. Không nói đến việc thanh danh trước kia của hắn rất không tốt, chỉ bằng việc hắn gả cho Tiêu Lẫm tàn tật cũng có độ nổi tiếng không nhỏ rồi.

Hắn cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt tò mò, kinh ngạc hoặc khinh thường đang đánh giá hắn nhưng Bách Thần làm như không biết, mắt vẫn cứ nhìn thẳng đi đến chỗ ngồi của mình mà ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Hà Văn Quang ngồi xéo ở phía trước quay đầu nhìn hắn, ánh mắt vẫn dính nhớp như trước, còn nhe răng cười, không biết lại muốn gây ra trò gì nữa đây.

.......... Bách Thần yên lặng quay đầu, thật không nỡ nhìn thẳng.

Tin Hà Văn Quang tham gia khảo thí hắn cũng có biết. Vị này bị cha gã cấm túc ở nhà ba tháng, chẳng những bị lệnh cưỡng chế kiêng rượu còn không cho gã chạm vào nhóm tiểu thiếp sủng cơ, ngoài ra còn bắt gã ở một mình trong tiểu viện hẻo lánh, mỗi ngày đọc sách uống thuốc, cuộc sống sinh hoạt y như hòa thượng.

Nhờ Thừa Ân Bá ra thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn để trị hậu bối như thế nên khí sắc Hà Văn Qunag thật sự nhìn đã tốt hơn rất nhiều, cả người gã không còn èo ọt vàng như nến nữa. Cha gã muốn gã tìm chút gì việc gì đó để làm nên bắt gã đến đây tham gia khảo thí.

Thời điểm Bách Thần phó thác Băng Nhi ra phủ mang lễ vật đến cho mẹ ruột nguyên chủ, lúc đó bà có nói với nàng rằng con vợ lẽ Hầu phủ nhị ca của Bách Thần cũng muốn tham gia khảo thí, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy hắn ta, phỏng chừng đã bị Bách Triển Nguyên ngăn cản không cho báo danh thi.

Thí sinh lục tục ngồi vào bàn, khoảng cách thời gian khảo thí càng ngày càng gần. Thí sinh có chỗ ngồi cách chỗ Bách Thần một lối đi nhỏ vẫn chưa tới, trên bàn chỉ dán hào không có tên, cũng không biết là vị công tử nào đến giờ vẫn chậm chạp chưa tới.

Tiếng chuông vang lên, quan viên Lại Bộ cầm một chồng bài thi đi vào cửa.

Hắn ta nhìn khái quát trường thi một lần, lúc nhìn thấy một chỗ ngồi còn trống khẽ nhíu mày sau đó tựa hồ thở dài.

"Chư vị công tử, khảo thí sắp bắt đầu, thỉnh đem sách vở, bút ký đều thu hồi." Quan viên Lại Bộ vẫn khách khách khí khí như cũ nhưng biểu tình rất nghiêm túc.

Có một nửa thí sinh chỉ là đi ngang qua sân khấu nên tư liệu gì cũng không có mang, một nửa còn lại khi nghe thông báo đều đem tư liệu, thư tịch, đồ vật này kia mang lên.

Bách Thần cũng có mang theo tư liệu nhưng không có thời gian để xem. Chung quy việc này đều là bệnh chung của mỗi thí sinh, thời điểm trước mười phút kiểm tra, xem sơ một chút không chừng dính được một câu nào đó trong đề thi thì sao.

Lúc quan viên giám thị chuẩn bị phát đề thi, một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y chạy tới cửa, diện mạo cậu văn nhã tuấn lãng, hiện tại mặt đang đỏ bừng, thở hồng hộc.

"Trương đại nhân, ta đến muộn, thật sự xin lỗi."

Quan viên giám thị họ Trương biết cậu, buông bài thi xuống đi qua quan tâm hỏi, "Khương công tử, ngươi chạy vội đến đây, thân thể có sao không?"

Khương công tử? Chính là tiểu nhi tử của Hộ Bộ Thượng Thư phi thường có tài hoa nhưng thân thể không tốt mà Lạc Lan Dạ từng nhắc tới sao? Bộ dáng nhìn qua thực giống là một nhân tài đầy bụng kinh luân, tuy nhiên thân thể không tốt thì thật mắt có thể nhìn ra được.

"Ta không sao." Khương công tử dùng tay áo xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, quy quy củ củ hành lễ hỏi, "Trương đại nhân, hiện tại ta còn có thể đi vào trường thi được không?"

"Vào đi." Trương đại nhân nói, "Đang chuẩn bị phát đề, may là đến kịp chứ trễ một nửa thôi thì không cách nào tham gia khảo thí được."

Khương công tử khom người: "Vâng."

Nhìn qua trường thi một lượt chỉ còn chỗ bên cạnh Bách Thần còn trống, Khương công tử không cần tìm nữa mà đi thẳng tới chỗ ngồi.

Có lẽ là do đi qua gấp nên thân thể vị Khương công tử này đột nhiên lảo đảo mất cân bằng. Mắt thấy phải té ngã thì Bách Thần đứng dậy chạy nhanh tới đỡ lấy cậu, lúc này cậu mới miễn cưỡng đứng vững.

"Cảm ơn vị huynh đài này." Khương công tử vội vàng nói lời cảm ơn, giơ tay nhấc chân nghiêm trang, mang theo một chút khí của mọt sách, "Xin hỏi huynh đài họ gì?"

"Kẻ hèn họ Bách, không cần cảm tạ." Bách Thần cười cười, "Mau ngồi đi, bắt đầu khảo thí rồi."

Bách Thần ngồi xuống rồi mới phát hiện vừa nãy hắn đã vô tình trở thành tiêu điểm của toàn trường thi, cả Trương đại nhân cũng nhìn hắn.

Chẳng qua ánh mắt Trương đại nhân là ánh mắt tán dương còn của những người khác là phức tạp.

Đặc biệt là Hà Văn Quang, ánh mắt của gã giống như không tin Bách Thần là loại người sẽ làm ra việc đó.

Bách Thần mắng thầm, trong lòng có x, thấy cái gì cũng đều là x.

.............. truyện được edit bởi Khổ qua hầm

Đoạn nhạc đệm này qua đi, giám thị Trương đại nhân bắt đầu phát đề thi.

Vừa nhận được đề Bách Thần liền nhìn một lượt. Nửa phần đầu đề là kiến thức căn bản, nửa phần sau là tự do trình bày cái nhìn cá nhân về việc quan hệ tân triều và Đột Kiệt trở nên căng thẳng.

- ------- Gia hỏa Tiêu Lẫm này cư nhiên đoán trúng đề rồi!

Y nói năm nay không chừng sẽ có thêm một mục cho thí sinh viết một đoạn văn ngắn trình bày quan điểm cá nhân, chủ đề có khả năng ra nhất là quan hệ đối ngoại.

Lúc đó Bách Thần không quá tin tưởng suy đoán của Tiêu Lẫm. Vì vốn dĩ nhiều năm trôi qua như vậy rồi nhưng lúc nào khảo thí cũng chỉ là đề tổng hợp kiến thức mang tính khách quan, độ khó cực kỳ thấp. Không ngờ năm nay lại có đại biến.

Nhìn các thí sinh xung quanh, cả một đám cầm bài thi đều có vẻ mặt mày ủ ê, chỉ có Khương công tử ngồi kế bên vẫn thật bình tĩnh, nghiêm túc xem đề.

"Bắt đầu quá trình làm bài, thỉnh chư vị yên lặng, không nên làm trái quy định trường thi." Trương đại nhân nghiêm túc cường điệu, "Người vi phạm lập tức hủy bỏ tư cách khảo thí, bất luận ai cũng không ngoại lệ."

Hắn ta vừa ra cảnh cáo, phần nhỏ nhóm người cũng thu hồi tâm tư, thành thành thật thật làm bài.

Bách Thần đã lâu rồi không được cảm thụ không thí làm kiểm tra, thật có chút hoài niệm.

Hắn hít sâu hai hơi, nhanh chóng tập trung tinh lực bắt đầu làm đề.

........... truyện được edit bởi Khổ qua hầm

Đến khi viết xong chữ cuối cùng, lòng bàn tay Bách Thần đã đầy mồ hôi, mặt cũng hơi hơi nóng, biểu tình có chút hoảng hốt.

Hồi đó thi đại học cũng là cảm giác này, không ngờ còn có thể cảm nhận lại lần nữa.

Phun ra một ngụm trọc khí, Bách Thần giương mắt nhìn, trường thi thế mà chỉ còn lại một phần ba người, Hà Văn Quang cũng không thấy bóng dáng đâu.

Hơi hơi sửng sốt sau đó suy nghĩ cẩn thận lại, khảo thí khác với khoa cử, có thể nộp bài trước.

Xem ra những người đó một câu cũng chẳng nghĩ ra nên đơn giản trực tiếp nộp bài lên là được.

Bách Thần cũng không có quyền quản bọn họ nên cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn xem lại bài làm một lượt, xem xong vừa lúc giờ khảo thí kết thúc.

Nhà ăn Lại Bộ sẽ cung cấp cơm trưa cho các thí sinh, Bách Thần ra khỏi trường thi dự định hỏi thăm vị trí cụ thể của nhà ăn thì nghe thấy có người gọi hắn.

"Bách công tử, xin dừng bước."

Bách Thần quay đầu, là Khương công tử.

"Khương công tử?"

Khương công tử bước nhanh, hướng Bách Thần chắp tay, "Bách công tử, vừa rồi đa tạ."

Bách Thần đáp lễ, "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Khương công tử không cần khách khí."

"Nếu không nhờ ngươi, lần thí này chỉ sợ ta không thể khảo." Khương công tử nói, "Ta thật sự cần phải cảm ơn ngươi."

"Vì sao lại không thể khảo khí?" Bách Thần không hiểu rõ ý tứ của cậu.

Khương công tử cười khổ nói, "Ta ngã một cái liền ngất, không biết nguyên nhân vì sao."

......... Truyện được edit bởi Khổ qua hầm

Bách Thần ngạc nhiên, còn có bệnh như vậy sao?

Tác giả có lời muốn nói: Nói một chút để khỏi hiểu lầm, lựa chọn đề này cũng không phải abcd linh tinh nha, là liệt ra mấy cái đáp án sau đó lựa đáp án đúng vòng ra..........

17/07/2020

Khổ qua hầm: Sau một đợt đấu tranh tư tưởng, kham khảo nhiều truyện khác, nhà quyết định giữ nguyên cách xưng hô để dễ phân biệt được các nhân vật trong truyện. Cảm ơn đóng góp ý kiến của mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play