Khi Lãnh Nguyệt cùng Thiên Đào về đến tiểu viện, nơi đó đã không còn bóng người. Có lẽ Lãnh Anh cùng Hỏa Diệm đã rời đi từ sớm.Thiên Đào thoáng thở dài, dọn dẹp sơ những thứ chai lọ còn vung vãi trên bàn.

_ Đã đi rồi… Cũng tốt… Có lẽ rời khỏi đây sẽ tốt hơn cho Lãnh Anh.

Lãnh Nguyệt yên lặng nghe báo cáo từ Ám, mi khẽ nhíu.

_ Là Phụ Hoàng đã đến đây, ban một đạo thánh chỉ cho Lãnh Anh và Hỏa Diệm.

Cả hai không nói gì thêm, nhanh chóng thu dọn dược vật, rời đi. Rốt cuộc chuyến đi lại chuyển hướng trở ra trung tâm của Minh Nguyệt đô thành. Mã xa lọc cọc chạy trên con đường cái sầm  uất, tuyệt sắc thiếu niên nhẹ nhàng vén màn xe, đôi mi thanh tú khẽ nhíu.

_ Nguyệt, chúng ta là đang đi đâu?

Hắc y nam nhân ngồi đối diện mỉm cười, phe phẩy quạt phiến trong tay một cách đắc ý.

_ Đào nhi vẫn chưa dùng ngọ thiện đã đòi về, bản Thái tử làm sao nỡ để ái nhân nhịn đói được chứ?

Thiên Đào lúc này mới giãn mi trung, tử mâu xinh đẹp mang chút ý cười.

_ Vậy không biết Thái tử điện hạ định đưa Bản quân thưởng thức món ngon vật lạ nào đây?

Lãnh Nguyệt vui vẻ gõ nhẹ quạt phiến, lại đối thiếu niên nói:

_ Minh Nguyệt đô thành, ở Vạn nhất lâu có một đầu bếp trù nghệ bất phàm. Món ăn hắn làm ra, mỹ vị khó gì sánh kịp, ăn một lần nhớ mãi không thôi. Phụ Hoàng ta đã nhiều lần muốn đưa hắn vào hoàng cung, nhưng hắn thà chết không chịu, nhất quyết chỉ trụ lại Vạn nhất lâu. Nên thỉnh thoảng đến cả Phụ hoàng và cả bản Thái tử ta đây, muốn ăn món ăn của hắn, cũng chỉ có thể cải trang xuất hành mà đi, hoặc sai xử cung nhân đến mua mang về.

Mắt hoa đào xinh đẹp mở to, không thể tin được mà nhìn nam nhân.

_ Lại có tên đầu bếp to gan như vậy sao? Hắn không sợ bị ghép tội khi quân, tru di cửu tộc?

Lãnh Nguyệt cười đầy hàm ý.

_ Đợi chút nữa Đào nhi dùng thử thức ăn hắn làm ra, sẽ hiểu vì sao hắn to gan như vậy. Nếu mà chém đầu hắn, chắc cả thành này sẽ oán thán lắm đây!

Thiếu niên bật cười, bắt đầu tò mò với tên đệ nhất trù nghệ kia. Khi họ bước chân đến Vạn nhất lâu, trước cửa đã có một hàng dài những khách nhân đang chờ. Hỏi ra mới biết, bên trong các bàn đều đã kín chỗ, những người này đến muộn, nên phải chờ có bàn trống mới có thể vào lâu thưởng thức mỹ thực.

Lãnh Nguyệt nắm lấy tay Thiên Đào, cứ thế hiên ngang bỏ qua hàng người, tiến thẳng vào Vạn nhất lâu. Khác với tưởng tượng của Thiên Đào, bài trí bên trong lâu vô cùng thanh nhã và thoáng đãng. Các bàn ăn được ngăn cách với nhau bằng mành trúc và bình phong lụa, tạo sự riêng tư nhưng vẫn thoáng đãng cho không gian. Hương thức ăn nồng nàn tỏa ra, khiến Thiên Đào cũng bắt đầu hiểu được vì sao nơi đây lại nổi tiếng như vậy.

_ Đại nhân, mời đi lối này.

Thiên Đào chọn bàn trên lầu hai, nơi vừa kín đáo vừa có thể nhìn tổng quát cả Vạn nhất lâu. Thức ăn mau chóng được dọn ra, đúng là không tệ. Thiên Đào vui vẻ dùng thử mỹ thực, vừa nghe ngóng câu chuyện đang được xướng lên bên lầu dưới.

_ Các ngươi đã nghe qua chưa? Câu chuyện về vị đại tiên đã cứu Minh Nguyệt quốc chúng ta!

Thiên Đào đang ăn, tò mò nhìn nhìn lão già đang vừa khua chén vừa nói lớn giữa lâu.

_ Ngươi đang nói đến mỹ thiếu niên phong thái như thiên tiên, đã dùng tiên thuật cứu mạng của hoàng đế và thái tử, lại dùng tiên khúc để thu phục chúng quỷ, bảo vệ triều thần Minh Nguyệt chúng ta à?

Một hán tử khác lớn tiếng trả lời, khởi xướng lên vô số tiếng bàn tán xôn xao. Về phần Thiên Đào, nó tròn xoe mắt nhìn mấy người bọn họ, ức, kia là đang nói đến nó phải không? Ngồi đối diện, Lãnh Nguyệt vui vẻ cười cười gấp thêm thức ăn cho Thiên Đào.

_ Ta nghe nói vị thần tiên này, bạch phát như mây, hình dáng như Thái thượng lão quân trong truyền thuyết a!

Thiên Đào ho sặc sụa, Lãnh Nguyệt rất biết thức thời đến vỗ lưng thông khí cho tiểu thiên hạ của hắn.

_ Sao ta lại nghe nói đó là một hán tử cao lớn mày rậm uy vũ như hùng sư a!

_ Còn ta lại nghe nói đó là một bạch y tiên nữ a!

Cứ thế mỗi người mỗi khác, còn “Đào quân” thật sự kia, nếu không có Lãnh Nguyệt cản lại, có lẽ đã không kiềm chế được cơn thịnh nộ.

_ Bản quân đường đường mỹ như thế, đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất quang minh chính đại, từ khi nào mà trở thành ông già, rồi thì là nữ nhi, cái gì gì…

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ vì tức giận mà ửng hồng cả lên, Lãnh Nguyệt buồn cười đưa qua một tách trà cho thiếu niên.

_ Là do Đào nhi không để cho chúng ta công khai danh tính tướng mạo, dân chúng có đồn đại thế nào, ắt cũng do ngươi mà ra~

Thiên Đào uống một hơi cạn tách trà, không nói gì.

_ Đào nhi, vì sao khi Phụ hoàng phong vương ban thưởng cho ngươi, ngươi lại từ chối?

Thiếu niên thoáng im lặng, sau lại cười vui vẻ đối nam nhân liếc nhìn khinh thường.

_ Bản quân không thích làm vương, phiền phức phiền phức a!

_ Vậy ra Đào nhi là chỉ muốn trở thành Thái tử phi của bản Thái tử? Đã hiểu đã hiểu a!

Thiếu niên đỏ mặt, túm lấy cổ áo nam nhân kéo lại hung hăng.

_ Ai làm Thái tử phi cho ngươi! Là do bản quân ghét phiền phức phiền phức a!

Nam nhân bất ngờ hôn lên má của thiếu niên, tranh thủ lợi dụng thời cơ mà ăn đậu hủ.

_ Nhưng ta đã cầu hôn ngươi trước mặt phụ hoàng cùng mẫu hậu rồi!

Thoáng im lặng.

_ Bản Thái tử đã thề trước thần linh,dù chuyện gì xảy ra, trong tâm của ta, cũng chỉ yêu mình Đào nhi mà thôi!

Nhìn ánh sáng vàng nhạt lóe lên dưới đáy mắt Lãnh Nguyệt, lại nhìn nụ cười ôn nhu của y dành cho mình, Thiên Đào thoáng nghe tim đập loạn.

_ Nè Nguyệt Nguyệt.

_ Ân?

_ Giang sơn và mỹ nhân, ngươi chọn ai?

Lãnh Nguyệt cười lớn.

_ Ta chọn cả hai.

Thiên Đào hừ lạnh.

_ Ngươi biết rõ không thể chọn cả hai mà. Trả lời thật lòng cho bản quân!

Nam nhân thoáng đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên gò má của thiếu niên, anh mắt kiên định uy nghi lại toát lên tia ấm áp sủng nịch phản chiếu bóng hình Thiên Đào.

_ Lãnh NGuyệt ta sinh ra đã mang trọng trách trông lo giang sơn xã tắc của Minh Nguyệt quốc, dù có thịt nát xương tan ta cũng quyết phải bảo vệ được giang sơn phồn hoa của ta. Nhưng con người sinh ra quan trọng nhất chẳng phải chính là linh hồn và trái tim hay sao? Đào nhi, ngươi biết rõ, ngươi chính là người quan trọng nhất của ta, là tâm can của ta, là một nửa linh hồn ta, là người mà ta yêu nhất. Ta sẽ bỏ ra công sức gấp bội để có thể nắm giữ được tất cả những điều ta quý trọng nhất! Đào nhi,hãy tin tưởng ta!

Nói rồi hắn hôn trụ lên môi của Thiên Đào, khiến thiếu niên dù muốn kháng cự cũng khó chu toàn. Xong trong tâm của nó lúc này lại vô cùng loạn.

NGuyệt ngươi đã nói như thế…nhưng sự thật vẫn luôn tàn nhẫn hơn những gì ngươi nghĩ. Khi ngươi đã thật sự đứng trước thử thách, liệu ngươi có còn đủ dũng khí để làm như ngươi nói?

Thôi thì, ta tin ngươi, tin ngươi một lần này vậy…

………………………………………………

Sáng hôm sau, một đạo thánh chỉ được ban bố trên cáo thị khắp thành. Trong đó, Thiên Đào vì đại công lập được trong trận chiến chống Hồng Khải Minh, được phong làm Tuệ vương, vang danh thiên hạ.

Câu chuyện về mỹ thiếu niên phong thái như thiên tiên, đã dùng tiên thuật mà cứu mạng của hoàng đế và thái tử, lại dùng tiên khúc để thu phục chúng quỷ, bảo vệ triều thần đã nhanh chóng lan truyền khắp dân gian Minh Nguyệt quốc. Chẳng mấy chốc, Tuệ vương đã vô cùng được dân chúng yêu mến, nhưng lạ thay không ai biết tên thật của vương gia, chỉ biết trước khi được phong vương, người đã tự xưng là “Đào Quân”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play