*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giữa màn sương mù mờ ảo, dần hiện ra một khung ảnh vừa thân thuộc,vừa xa lạ. Lầu các tráng lệ, được trang trí bởi vô số dải hoa lụa đỏ rực tươi vui, pháo hoa rực rỡ xinh đẹp liên tục vẽ ra vô vàn sắc màu lung linh huyền ảo trên nền trời cao. Rõ ràng đây là một lễ hội lớn, xa xa vọng lại tiếng nói cười huyên náo của một yến tiệc linh đình- yến tiệc hoàng gia.
Thế nhưng ở một góc khuất trong ngự hoa viên, trên cành đào nở rộ tuyệt diễm, lại thấp thoáng một nhân ảnh bé xíu đang khóc thút thít. Nhìn kỹ thì đó là một cậu bé tầm mười một tuổi. Khuôn mặt non nớt phúng phính như chiếc bánh bao trắng mịn, má ưng ửng hồng, mắt hoa đào xinh đẹp ngập lệ, chiếc miệng nhỏ nhắn đo đỏ khẽ chu chu. Lại nhìn phục sức trên người cậu bé, vô cùng sang quý không hề giống với người hầu, cũng chẳng phải con cái quý tộc quan lại. Mà là trang phục dành cho hoàng tử. Bàn tay nho nhỏ cố gắng níu lấy cái thân cây đào to lớn xù xì.
_ Ân, không ngờ giữa nơi thanh vắng tĩnh mịch này, lại bắt gặp một tiên đồng xinh đẹp đang trốn giữa tán hoa đào.
Đứa bé giật mình, ánh mắt tò mò nhìn thiếu niên vừa xuất hiện. Thiếu niên kia cũng chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Tuy nhiên tuổi nhỏ vẫn không ảnh hưởng đến khí chất uy mãnh bất người của y toát ra, lại mang diện mạo anh tuấn hơn người, Cổn phục trên người hắn mang màu trắng tinh khôi, lại nhìn hoa văn Bàn Long thêu trên thân áo, người kia chính là, Thái tử điện hạ – chủ nhân của Đông cung.
_ Ta không phải đang trốn- Tiểu oa nhi khẽ rưng rức khóc- Là không ai nhìn thấy ta ở đây mà thôi.
Thiếu niên thoáng mỉm cười, tiến đến mở rộng vòng tay, đôi mắt đen thăm thẳm của y lấp loáng phản chiếu tinh tú trên trời.
_ Có Bản thái tử ở đây, cứ an tâm mà nhảy xuống, đừng sợ!
Tiểu oa nhi nghĩ nghĩ, sau lại nhắm nghiền mắt hít sâu một hơi, nhảy xuống. Thiếu niên nhanh chóng đỡ lấy thân ảnh nho nhỏ kia, khiến cả hai mất đà ngã nằm cả lên thảm cỏ êm bên dưới. Mùi hương hoa đào nhè nhẹ thoảng vào cánh mũi thiếu niên, cơ thể kia mềm mại lại nhẹ tựa sương mai, ôm vào lòng thật vừa vặn, cũng thật thích thú. Khuôn mặt xinh đẹp của đứa bé thoáng ửng hồng, đôi má trắng mịn phúng phính tỏ vẻ hối lỗi vô cùng đáng yêu mà nhìn thiếu niên.
_ Xin lỗi, đã khiến ngươi phải té ngã thay ta.
Thiếu niên phá ra cười, không kiềm được mà cắn một cái lên má của tiểu oa nhi. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ sửng sốt, mắt hoa đào xinh đẹp mở to nhìn nam nhân, xong lại giãy ra vòng tay kia, rồi bỏ chạy. Chẳng mấy chốc thân ảnh nho nhỏ đã biến mất sau những tán đào mờ ảo, thiếu niên vẫn ngẩn ngơ nhìn theo bóng ảnh kia.
_ Thái tử điện hạ, đã sắp tới giờ hành lễ. Thỉnh người khẩn trương.
Thiếu niên vẫn không rời mắt khỏi hướng thân ảnh vừa biến mất, đôi mắt lại đen thẳm phẳng lặng như mặt nước.
_ Đứa trẻ vừa nãy, là ai?
Lão Thái giám già khẽ hất phất trần, cung kính cuối người đối thiếu niên trả lời.
_ Bẩm thái tử điện hạ, Đứa trẻ kia chính là thế tử của Vệ vương, là đứa trẻ đang được Hoàng thượng vô cùng sủng ái.
Thiếu niên khẽ suy tính, rồi khoan thai hướng về đại điện tham dự thọ lễ của Đương kim Sở THiên Hoàng đế- Sở Kiệt.
………………………….
Khi Thiên Đào tỉnh dậy, trời đã vào xế chiều.
_ Đào nhi, ngưoi tỉnh?
Lãnh Nguyệt nằm cạnh nó, trên chiếc giừơng lớn giữa tẩm cung Thái tử. Thiếu niên ngẩng ngơ một chút, lại khẽ nhíu mi.
_ Ta ngủ quên sao?
_ Ân, ngủ rất say. Xem ra Đào nhi những ngày qua đã vất vả nhiều rồi.
Nói rồi hắn giúp cậu tém gọn lại chăn gấm cho ngay ngắn.
_ Nguyệt, ta còn phải đến xem tình hình của Lãnh Anh, không thể ở lâu với ngưoi đựơc.
Thiếu niên vừa nói, vừa nhẹ nhàng bứơc xuống giừong, vội vàng mang hài và chỉnh trang lại y phục
_ Đào nhi, ngưoi sẽ trở thành Thái tử phi của ta, chỉ ngủ trưa một giấc chẳng là gì cả, đừng lo lắng.
Thiếu niên trợn to mắt hoa đào, thoáng cái cưòi khúc khích đối Lãnh Nguyệt trêu ghẹo.
_ Ta đã nói gì đâu? Bản Quân chỉ là cần trở về kiểm tra tình hình của Lãnh Anh thôi!
Lãnh Nguyệt ngẩn ngơ một chút, cũng thoáng cười.
_ Dù sao sự vụ ngày hôm nay cũng ổn thỏa rồi. Đào nhi chờ ta chốc lát, ta sẽ đi cùng ngươi.
Nói rồi nam nhân chẳng chờ Thiên Đào có đồng ý hay không, cứ thế gọi cung nhân đến hầu hạ thay thừơng phục rồi cùng Thiên Đào xuất cung. Thiên Đào ngắm nhìn nam nhân đang đựơc cung nữ gấp rút hầu hạ thay đổi y phục, lại thoáng nhớ đến giấc mộng ban trưa. Giấc mộng kia, có lẽ là một mảnh ký ức đã dần mờ nhạt trong tâm trí của nó. Trong mơ, lại xuất hiện bóng ảnh một người, tuy dung mạo vẫn chỉ mơ hồ không tài nào nhìn rõ, xong cảm giác khi gặp ngưòi kia, lại khiến tâm trí thiếu niên cảm thấy nức nở, có chút ngọt ngào ấm áp, lại có chút nhói đau chạnh lòng. Lại nói, hình dáng ngừoi kia, sao lại quen thuộc đến lạ. Khi ngắm nhìn Lãnh Nguyệt, nó mới hiểu vì sao mình lại có cảm giác kia. Lãnh Nguyệt và ngưòi xuất hiện trong giấc mơ của nó, có một vài nét tưong đồng.
_ Đào nhi, ta xong rồi, chúng ta đi thôi!
_ Ân.
……………………………………….
Sở Thiên hoàng cung,
_ Hoàng Nhi thỉnh an Phụ Hoàng!
Thái thượng hoàng Sở Thiên quốc- Sở Kiệt khẽ nhìn đứa con của mình, ra hiệu bình thân, rồi đưa một tấm thiếp mời cho Sở Hoàng.
_ Hoàng thựơng, ngưoi xem, tình hình tại Minh Nguyệt quốc đã ổn cả. Lãnh Nguyệt vẫn còn sống, thậm chí còn gửi thiếp mời chúng ta đến dự lễ Sinh thần của y vào tháng tới này!
Sở Hoàng thoáng sửng sốt, thâm trầm đọc kỹ thiếp mời, xong lại nở một nụ cưòi hiếm hoi. Ánh mắt đen thẳm thoáng lấp loáng chút ánh sáng.
_ Thật thú vị, xem ra chúng ra đã tốn công lo lắng cho y rồi. Phụ Hoàng, Trẫm nghĩ lần này, đích thân Trẫm sẽ đi một chuyến.
Thái thựơng hoàng khẽ gõ nhịp trên bàn, thở dài.
_ Cũng tốt, Quả nhân cũng muốn đi lắm, nhưng tuổi tác đã có hạng. Hơn nữa lão già này đi thì Lãnh Nguyệt y sẽ không vui đâu, y ghi rõ mời Sở Thiên Hoàng Đế là ngươi đi mà!
Sở Hoàng lại cười to, đã lâu mới có một tin tức tốt lành như vậy truỳên đến. Lãnh Nguyệt kẻ kia, tuy chỉ là biểu đệ ở nơi xa xôi, nhưng cũng là kẻ duy nhất khiến Sở Hoàng hắn cảm thấy một chút tình thân. Lần này y tai qua nạn khỏi, Hoàng đế biểu ca như hắn, làm sao có thể làm ngơ mà không đích thân đến chúc mừng đựơc?
Chuyến đi này, sẽ thú vị, thú vị đây.
………………………………..
Hết Chương 44Sở Hoàng- Hinh ảnh mang tính chất minh họa
Vậy là đã 2/3 chặng đường. Thui xách mông đi lo học thi giữa kỳ và làm tiểu luận. TT^TT