Tô Mạch không kịp tránh nên hoàn toàn bị đánh trúng một cú khiến cơ thể chao đảo nghiêng sang hẳn một bên.

Nào ngờ một nắm đấm khác của Diệp Thiếu Ninh lại vung tới, dừng ở bên miệng, chẳng mấy chốc anh ta đã cảm nhận được mùi tanh ngập tràn trong khoang miệng.
Anh ta nhanh chóng định thần lại, bước chân vững vàng, từ tốn lau sau khóe miệng rồi mỉm cười nhìn Diệp Thiếu Ninh đang tức nổ đom đóm mắt.

Dáng vẻ này càng khiêu khích Diệp Thiếu Ninh, anh sấn sổ bước tới, túm lấy cổ áo Tô Mạch.
"Tôi còn chưa chết anh đã không kịp đợi rồi hả?"
Tô Mạch chỉ cười không nói gì.
Đám đông bắt đầu xôn xao, hoảng hốt tỏa ra nhiều phía.
"Diệp Thiếu Ninh, anh điên rồi!" Đồng Duyệt đi về phía này, cố gắng gỡ tay Diệp Thiếu Ninh ra.
"Em nói đúng đấy, tôi điên rồi, tôi không còn tỉnh táo nữa.

Em có biết vì sao không?" Diệp Thiếu Ninh gào lên, vì cơn tức đã lên đến đỉnh điểm nên gương mặt điển trai lúc này đã trở nên méo mó, "Tôi lấy dây trói em hay chĩa súng dọa em? Tại sao em đi đâu không nói một tiếng, làm tôi gần như lật tung cả cái Thanh Đài này lên, cuối cùng phải dùng định vị trên điện thoại mới biết thì ra em không mất tích.

Em yêu à, em đi mua sắm vui vẻ không? Kỳ nghỉ vui chứ?"
"Diệp Thiếu Ninh, anh bỏ tay ra, chúng ta về nhà nói." Cô có tài đức gì mà lại khiến hai người đàn ông quyết chiến vì mình?
"Tôi ngồi chờ bao nhiêu chuyến bay tất nhiên là để đón em về.

Nhưng tôi cũng phải cảnh cáo cục trưởng Tô này một câu, sau này thế nào tôi không biết nhưng hiện tại chồng của Đồng Duyệt là Diệp Thiếu Ninh, anh phải nhớ cho kỹ.

Anh tính làm gì hả?"
"Diệp Thiếu Ninh, anh đừng nói bậy.

Bỏ tay ra!"
"Tiểu Duyệt, tôi không sao, cứ để Diệp tổng trút hết cơn giận." Mặc dù mồm miệng đang sưng vù, chảy máu nhưng Tô Mạch vẫn rất phong độ.
"Tiểu Duyệt? Anh có xứng được gọi cô ấy là Tiểu Duyệt không?" Nụ cười của Tô Mạch, ánh mắt trìu mến mỗi khi anh ta nhìn Đồng Duyệt đều như kim nhọn đâm vào trái tim anh, run rẩy bỏ tay ra khỏi cổ áo, lại vung tay lên.
Đồng Duyệt đã đứng chắn giữa anh và Tô Mạch.
Đồng Duyệt?
Nắm đấm không kịp thu về, anh đành đổi hướng, đấm vào cây cột nhà bên cạnh, anh thấy mu bàn tay mình liền sưng vù như chiếc bánh bao.

Anh không thấy đau mà cơ thể cứng đờ như đá.
Cô bảo vệ cho Tô Mạch, cô sợ anh ta bị thương, cô quan tâm anh ta.
"Cục trưởng Tô, có báo cảnh sát không ạ?" Tài xế đến đón thấy lãnh đạo bị bắt nạt liền len lỏi vào đám đông, lao vào hiện trường.
"Không cần, chỉ là hiểu lầm thôi." Tô Mạch lắc đầu.
Đồng Duyệt hít sâu một hơi, cúi đầu xin lỗi Tô Mạch, cô vô cùng xấu hổ, "Xin lỗi cục trưởng Tô."
"Em nói gì thế, vậy tôi đưa không em về nữa, đừng xách nhiều đồ như vậy.

Diệp tổng, tôi chờ điện thoại của anh." Tô Mạch chỉnh lại quần áo rồi khẽ gật đầu, nhanh chóng biến mất.
Vừa lên xe người tài xế đã lo lắng quay lại nhìn Tô Mạch: "Đến bệnh viện bôi thuốc nhé ạ?"
"Vết thương nhỏ thôi mà." Dường như tâm trạng Tô Mạch không bị ảnh hưởng chút nào, "Tôi không nhớ lần gần nhất đánh nhau là lúc nào nữa, cấp ba hay đại học nhỉ? Haha, đã bao nhiêu năm không hăng máu như thế này."
Dòng máu trong người sôi trào, tim đập mạnh, anh ta mừng rỡ vô cùng bởi đây là cục diện hoàn toàn bất ngờ.

Diệp Thiếu Ninh đã làm rõ mọi chuyện, đây là chuyện vui, nếu không Tiểu Duyệt cứ kín như bưng khiến anh ta không nhìn thấu trái tim cô.

Bây giờ anh ta đã có thể đường hoàng bảo vệ cô, yêu thương cô.
Trợ lý Phó lái xe không nhanh, không khí trên xe bí bách tới mức đến anh ta cũng không thể hít thở bình thường.
Diệp Thiếu Ninh và Đồng Duyệt ngồi hai bên của hàng ghế bên dưới, giữa họ là một ghế, rất giống hai người lạ đi cùng một chuyến xe.
Một bó hoa bách hợp giễu cợt nằm giữa cả hai.
Diệp Thiếu Ninh nắm lấy cổ tay mình, trái tim đau thắt, à không, hơn thế, anh thấy dùng một danh từ trái tim là chưa đủ.
Hôm đó vì quá nóng nảy nên anh đã nặng lời.

Ngay lúc cửa thang máy khép lại anh đã hối hận.

Âm thầm gọi cho Đồng Đại Binh, biết cô đã ăn cơm và ngủ lại bên đó.

Sáng hôm sau anh liền tới rất sớm đón cô nhưng vợ anh đã không còn ở đó nữa.

Khi anh kiểm tra và biết được cô đang ở Thượng Hải, anh cứ tưởng cô giận dỗi anh nên chạy đến chỗ Ngạn Kiệt than vãn.

Anh bèn không quấy rầy cô nữa, chỉ nhờ người kiểm tra chuyến bay về Thanh Đài, anh mua hoa, đợi sẵn ngoài sân bay, muốn cho cô một bất ngờ.

Lại một lần nữa Tô Mạch đi cùng cô, xuất hiện trước mắt anh.
Thế rồi bỗng chốc anh không giữ được tỉnh táo nữa.
Nhưng dù có đánh hay mắng người ta thì trong lòng vẫn đắng cay rất khó chịu, như người sắp chết vì ngạt khí.

Anh mở cửa xe, hôm nay Thanh Đài rất nóng, gió thổi vào trong xe hầm hập, anh chỉ biết nhắm mắt, thấy lòng phiền muộn ngổn ngang.
Đồng Duyệt nhìn ra ngoài, sắc mặt dửng dưng.
"Diệp tổng, còn việc gì không ạ?" Nhìn hai vợ chồng nhà này, trợ lý Phó không dám đi.
"Không, anh về đi, cảm ơn." Diệp Thiếu Ninh đáp.
Đồng Duyệt không nhìn anh, cô đi thẳng vào cửa thang máy.

Anh muốn xách giúp cô mấy chiếc túi to nhưng cổ tay đau đến mức không nhấc lên được.
Vào nhà, Đồng Duyệt bỏ đồ đạc xuống một góc rồi đi luôn vào phòng ngủ.
Anh theo vào, thấy cô đang thu dọn hành lý, bèn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: "Em định làm gì thế?"
Cô liếc nhìn anh, không muốn trả lời, bàn tay thoăn thoắt nhanh hơn.
"Đồng Duyệt, tóm lại em muốn làm gì?" Anh đóng chiếc valy đánh rầm một tiếng, nhìn cô không chớp mắt.
"Tôi muốn chuyển đi chỗ khác, anh không thấy sao?"
Thái độ bình thản của cô làm anh không chịu nổi.
"Tôi không nghĩ chúng ta còn phù hợp ở chung dưới một mái nhà nữa."
"Cho anh một lý do?"
Cô ngước lên và trông thấy những tơ máu đỏ trong mắt anh, "Chúng ta vội vã kết hôn, thật ra cũng chẳng yêu nhau.

Tôi cũng đã cố gắng nhưng vẫn không thể hòa thuận với gia đình anh.

Mẹ anh ghét tôi, thật lòng tôi cũng rất ghét bà ấy, trước đây chỉ cố nín nhịn mà thôi.

Bây giờ tôi thấy không nhịn được nữa."
"Chỉ vì thế thôi sao?" Anh cười khẩy.
Cô cắn môi, đứng im tại chỗ, "Hơn nữa, tôi đã gặp người tôi yêu thật lòng, vì thế, theo thỏa thuận của chúng tôi, tôi sẽ chuyển đi."

Nếu trái tim đã lạnh, đã chết thì có nói gì cũng là thừa thãi.
Anh từng là nguồn sáng ấm áp của cô, cô mong đợi anh cho cô một mái nhà.

Tiếc là người con gái của đời anh đã xuất hiện, năng lượng của con người là có hạn, ánh sáng của anh, sự ấm áp của anh không còn dư thừa để dành cho cô.
Vì vậy, từ bỏ thôi…
Thoát ra khỏi ân oán tình thù từ đời trước, không cần tranh giành, chiếm đoạt nữa.

Không cần phải chất vấn, trách móc, cô thành toàn giấc mộng giang sơn và mỹ nhân của anh.
Sau này cô có Ngạn Kiệt, cô cũng có được hạnh phúc của riêng mình.
"Em đang sốt à?" Diệp Thiếu Ninh chau mày.
"Diệp Thiếu Ninh, anh nên thấy vui chứ, như vậy anh không cần phải giấu giếm nữa, có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực của mình, không phải phân vân, không phải lưỡng lự, không phải oán trách, gặp đúng người đúng thời điểm là một điều vô cùng tuyệt vời!"
"Thì ra em đang nghĩ cho anh? Vậy em có biết thực sự trong lòng anh muốn gì không?"
Cô im lặng, không thèm nhắc đến cái tên đó.
"Đừng nói với anh em giận vì thấy Xa Hoan Hoan đi cùng anh.

Nếu vì điều này, anh có thể nói cho em mọi chuyện, chỉ cần em cho anh biết em tại sao em không vui?"
"Diệp Thiếu Ninh, tôi mệt lắm rồi, tôi phải đi thôi." Cô không có sức mà nghe, cũng không muốn nghe, tất cả đã là quá khứ, một quá khứ không liên quan tới cô.
Gương mặt anh bỗng chốc sa sầm lại, bất ngờ bế cô vào nhà tắm, mở vòi hoa sen khiến những dòng nước lạnh buốt chảy xuống ào ào: "Em tỉnh táo lại cho anh ngay, nghĩ cho kỹ mình đang làm gì! Em muốn anh đừng bao giờ rời bỏ em, em nói muốn mãi mãi ở bên anh, đây là những lời em nói lúc mê sảng ư? Nếu em thật lòng yêu cục trưởng Tô thì sao lúc đó lại chọn anh? Chẳng lẽ em buồn vì cục trưởng Tô đã kết hôn nên em coi anh là hòn đá lót đường, như thế hai người mới tương xứng? Lúc yêu nhau cũng như khi đã kết hôn, em luôn coi bản thân là người ngoài, đi hay ở đều tự quyết định.

Rốt cuộc với em, anh là gì?"
Tuy bây giờ đã là tháng năm nhưng nước vẫn rất lạnh, lại chảy xiết, cô chẳng còn mở mắt được nữa, trong mũi, trong tai toàn là nước.

Cô đẩy mạnh người anh, muốn lao ra ngoài.

"Diệp Thiếu Ninh anh là đồ tồi, thả tôi ra, bỏ tay ra!"
Người đang trong cơn giận thì rất khỏe.

"Em đã hiểu ra chưa? Em đã tỉnh táo chưa? Thế này có là gì, em có biết cảm giác như đang bị nướng trên than bỏng chưa?"
Cô vốn đã thấy hơi váng vất, bây giờ lại phải đứng dưới nước lạnh khiến đầu óc mụ mị, "Diệp Thiếu Ninh, đừng khiến tôi phải hận anh!" Cô bất lực nhìn anh trong làn nước, sao đằng trước lại có hai người?
"Dù sao em cũng chẳng yêu anh, thế thì cứ hận đi, chẳng sao cả.

Anh cho em biết, Đồng Duyệt, dù có chết anh cũng không thả em đi đâu!"
Anh đang nói gì? Cô rất lắng nghe, trời đã tối rồi sao? Cơ thể ngày càng nặng nề, cảm giác đầu óc mông muội, cô run rẩy, người rung lên rồi đổ rầm xuống.
Ý thức dần trở nên rõ ràng nhưng cô vẫn không mở mắt, không cảm nhận được ánh sáng trong phòng, xung quanh lặng phắc như tờ.

Hình như quần áo đã được thay, tóc vẫn hơi ẩm, da thịt và xương cốt nóng bỏng tay.

Cô chậm chạp đặt tay lên trán, hình như đang sốt.
Có người mở cửa, đèn sáng, cô bèn nhắm mắt theo bản năng.
Bên ngoài có tiếng loảng xoảng, hình như cốc nước được ngửa lên.

Sau đó có người đi vào, ngồi xuống mép giường, nâng người cô lên, cô chạm vào thân cốc mát lạnh.
Cô vừa thấy nóng ran vừa thấy khát nước, hé miệng theo phản xạ, nuốt một ngụm nước vào bụng.
Sao nước lại đắng thế?
Cô choàng mở mắt, trông thấy cặp mắt đầy lo âu của Diệp Thiếu Ninh.
"Đây là nước gì?" Cô chỉ vào cốc nước màu nâu.
"Thuốc cảm pha với nước." Giọng anh rất khẽ, gần như không nghe thấy.
Cô liền đẩy anh ra, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Nhét tay vào cuống họng, cố gắng ấn lưỡi xuống.

Cuối cùng ngụm nước đắng nghét kia cũng được cô nôn ra ngoài.
"Em làm gì thế, đang ốm mà." Anh la lên.
"Tôi ốm chết cũng không khiến anh phải lo." Cô ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm.
"Em hận anh đến thế kia à?" Ánh mắt anh chất đầy nỗi đau, "Thà để bệnh rề rề cũng không uống thuốc anh mua."
"Phải đó."
Anh chỉ lặng im nhìn cô rồi vơ lấy áo khoác.
Cô nhắm mắt, nghe tiếng cửa sập lại đánh rầm một tiếng.

Căn nhà yên ắng hẳn.
Cô mở vòi nước, đứng dậy rửa mặt rồi cố gắng vào bếp đun một ấm nước sôi rồi rót vào chén.

Cô thổi cho bớt nóng rồi từ tốn uống từng ngụm một.

Uống hết một ấm nước mới lên giường nằm nghỉ.
Đêm hôm đó cô toát mồ hôi khắp người, hôm sau dậy đo nhiệt độ, đã hạ sốt rồi.
Cô xách valy đi ra cửa, cô cắn môi, cố gắng không quay lại, quyết đoán đi ra.
(Tui dịch truyện ngôn mà tui mê đam mỹ Thái quá rồi, giờ sao đây các chế?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play