Đầu thu, Ngạn Kiệt đến Thượng Hải cùng chiếc CD có tên "Biển" do chính tay Duyệt Duyệt khắc cho anh.
Bắt đầu từ cấp thấp nhất, công việc không có khởi sắc, thời gian được trả lương lại dài, công ty cũng quá xa nơi ở.
Phần lớn thời gian bỏ vào việc đi lại, lúc về đến nhà chẳng còn sức đi tắm, đổ ập xuống giường là ngủ.
Nhưng trong lòng vẫn hết sức vui vẻ.
Anh biết Tiền Yến không thích Tiểu Duyệt, chẳng qua là vì cuộc sống cơ cực, lại có vết xe đổ ngoại tình của Giang Băng Khiết… Tiền Yến mong anh tìm được một người con gái gia đình cơ bản, như vậy cũng đỡ được vài năm phấn đấu.
Nếu anh có thể làm việc tốt ở Thượng Hải thì bà sẽ không còn quá nhiều lý do để soi mói trong trường hợp anh tìm được một ai đó.
Phải, anh muốn ở bên Tiểu Duyệt, rất muốn, rất muốn.
Thậm chí anh đã tưởng tượng ra dáng vẻ cô lúc bạc đầu, răng rụng.
Đến lúc đó anh phải dìu cô thật cẩn thận, đi thật chậm rãi.
Nếu cô lãng tai, anh sẽ nói thật to.
Vào buổi đêm "rụng dâu" lần đầu của Tiểu Duyệt, anh dịu dàng ôm lấy cô suốt đêm, như lời bài hát "Lần đầu" của Quang Lương, hô hấp khó khăn, lồng ngực không ngừng run rẩy, lần đầu nắm tay em, nhẹ nhàng buông tay không biết đi về phía nào.
Lần đầu em ôm anh, hai mươi bốn giờ không xa rời, đó là lần đầu biết tới hai chữ vĩnh hằng…
Chủ nhật, ngồi trên chuyến xe bus đường dài đến ngắm tàu biển.
Làn gió thu hanh heo thổi vạt áo anh bay phần phật, Ngạn Kiệt thấy se lạnh nhưng dòng máu trong người lại trở nên sôi nổi, anh muốn lần sau đưa Tiểu Duyệt tới đây, khi đó anh sẽ chắn gió cho cô, nắm lấy tay cô rồi dũng cảm hôn lên má lúm đồng tiền của cô.
Thật sự rất nghèo, nhận lương tháng về chỉ vài ngày sau đã cạn túi, anh thầm nghĩ sẽ đi làm thêm gì đó.
Trong buổi tụ tập với các bạn cũ ở Thượng Hải, Ngạn Kiệt gặp Chu Trần - con trai một quan chức - là bạn học ngày trước của anh.
Bố Chu Trần là quan lớn ở quân khu Lan Châu, mặc dù hắn không phải người tử tế nhưng những người khác lại không dám coi thường.
Hình như hắn quen biết rất rộng, lại ra tay hào phóng, bạn bè nhờ vả hắn không có việc nào là không thành.
Ngạn Kiệt nhờ hắn giới thiệu một công việc làm thêm vào thứ bảy, chủ nhật.
Hắn nhìn Ngạn Kiệt rồi nói: "Dạo này tôi đang có vụ làm ăn, ông đến giúp tôi một tay nhé!"
"Làm ăn gì?"
"Trước tiên ông giúp tôi đi công tác một chuyến, đến Nam Kinh."
Từ Thượng Hải đến Nam Kinh rất tiện, Chu Trần tiễn anh lên xe rồi cho anh một bao thuốc lá Trung Hoa, hắn dặn Ngạn Kiệt mang gói đồ tới cho một người bạn của bố mình, người đó sẽ đợi Ngạn Kiệt ở ga tàu.
Người bạn đó không già lắm, chỉ tầm bốn mươi, gã này có đôi mắt sắc như chim ưng.
Gã cảm ơn Ngạn Kiệt rồi mời anh đi ăn, quà đáp lễ Chu Trần là một bộ trang sức nhập khẩu của Nhật Bản.
Chập tối cùng ngày Ngạn Kiệt về Thượng Hải, Chu Trần đã đợi ở nhà ga.
Đây là toàn bộ công việc của chuyến đi công tác của anh, anh cũng thắc mắc nhưng không hỏi nhiều, muốn đỡ đần việc riêng cho Chu Trần.
Sau đó anh trở nên bận rộn, cũng giúp Chu Trần đi xa mấy chuyến.
Không biết từ lúc nào, Thượng Hải bước vào giữa thu.
Chu Trần gọi anh ra ngoài nhậu nhẹt, hắn đưa cho anh một tấm thẻ nói đây là tiền công của anh.
Anh không nhận bởi đâu phải làm gì.
Chu Trần cười bí hiểm, luôn miệng nói đây là số tiền anh xứng đáng nhận được.
Hôm sau anh ra ngân hàng xem số tiền trong tấm thẻ, con số đó khiến anh sợ hết hồn.
Anh bèn tìm đến Chu Trần.
Chu Trần thong thả nói: "Vậy không tốt sao? Ông giúp tôi, tôi cũng giúp lại ông."
"Tôi đã làm những gì?"
"Lợi nhuận lớn đến thế, ông thử nói xem đó là gì?"
Anh hồn bay phách lạc.
Anh lập tức ném tấm thẻ lại cho Chu Trần.
"Ông nói không lấy mà được sao? Ông đã dấn thân vào con đường này thì làm sao thoát ra được? Nếu hội này gặp chuyện không may, ông cũng không thoát được đâu.
Lượng hàng mấy chuyến ông vận chuyển đủ để ông bị xử bắn vài lần đó.
Nhưng nếu ông ngoan ngoãn đi theo tôi thì sau này chắc chắn sẽ được ở biệt thự, đi xe sang, ra nước ngoài lấy vợ Tây.
Sao nào?" Chu Trần vỗ vai anh.
Đêm hôm đó nằm trong nhà trọ, anh thức chong chong đến tận sáng.
Đến khi bầu trời phía Đông trắng xóa, anh đã bật khóc.
Đã không còn lựa chọn nào khác, quay đầu là ngõ cụt, phía trước cũng là ngõ cụt.
Cả đời này anh đã không còn tư cách in dấu môi mình lên má lúm đồng tiền xinh xắn của Tiểu Duyệt nữa.
Tình yêu vĩnh cửu của anh!
Điều duy nhất anh là được cho cô là bảo vệ cô, đây là tình yêu của những con người si tình nhất trên đời.
Quasimodo trong "Thằng gù nhà thờ Đức Bà" bảo vệ người con gái trong lòng mình đến chết.
Tên ngốc trong "Nhà ga của Thiên Đường" đuổi theo kiệu hoa của người con gái hắn yêu trong tuyết rồi sau đó đã giết chết người đàn ông ngược đãi cô ấy.
Bảo vệ là một sự dày vò dài lâu, anh không xứng được yêu, không thể nói ra lời yêu, không thể đáp lại, chỉ có thể nấp trong góc khuất, dùng đau khổ đổi lấy sự vui vẻ.
Chu Trần nói anh không cần đi làm nữa, hắn kiếm cho anh công việc làm nhân viên kinh doanh rượu vang.
Như vậy anh sẽ có lý do để bay tới khắp mọi nơi trong nước.
Có lẽ Tiểu Duyệt thích anh nên cô mới đuổi theo đến tận Thượng Hải.
Sợ bị cô nghi ngờ, anh chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian đáng quý này.
Anh cố tình sống thật kham khổ nhưng Tiểu Duyệt lại rất vui.
Nghe tiếng nước xối xả trong nhà tắm, nhìn bóng dáng xinh đẹp của Tiểu Duyệt đi qua đi lại, ánh mắt nồng nàn cô không giấu giếm mỗi khi nhìn anh, chất giọng dịu dàng, thậm chí trong giấc mơ Tiểu Duyệt còn gọi tên anh.
Anh đóng cửa đi xuống dưới sân.
Nếu còn ở trong nhà thêm nữa, anh sẽ không kiềm được bản thân mà ôm lấy cô mất.
Nhưng sau cái ôm đó, Tiểu Duyệt phải làm thế nào khi ngày ấy ập tới?
"Em gái ông được đấy, giới thiệu cho tôi đi." Trong một lần Chu Trần vô tình gặp anh và Tiểu Duyệt trên phố.
"Nếu mày dám động vào cô ấy, tao sẽ quyết sống mái với mày ngay bây giờ!" Anh khẽ đáp.
Chu Trần cười phá lên, "Trông ông hoảng sợ kìa, tôi biết mức độ mà.
Tôi sẽ không động đến con bé đó, nhưng nếu nó thích tôi, tôi cũng bó tay."
Thực ra có vài ngôi trường có ý muốn nhận Tiểu Duyệt.
Nhưng Tiểu Duyệt vừa nộp hồ sơ, anh đã lập tức lén lút rút về.
Tiểu Duyệt ở lại bên anh sẽ không an toàn.
Cô phải rời khỏi Thượng Hải.
Tiểu Duyệt rất ngoan, nghe lời anh quay về Thanh Đài học nghiên cứu sinh, cô hy vọng sau khi học xong sẽ dễ dàng tìm được một công việc ở Thượng Hải để có thể ở bên anh.
Việc làm ăn của anh và Chu Trần ngày càng lớn, anh thường đi Vân Nam, Thái Lan.
Tiền anh kiếm được có thể khiến Tiểu Duyệt sống đầy đủ suốt mấy đời nhưng anh lại không dám cho cô đồng nào, anh sợ làm bẩn tay Tiểu Duyệt.
Khi Tiểu Duyệt tốt nghiệp, anh sợ cô lại đến Thượng Hải bèn nhờ Tô Mạch tìm cho Tiểu Duyệt một công việc giữ chân cô.
Sau đó anh để áo ngủ phụ nữ trong nhà, cố tình để Tiểu Duyệt trông thấy.
Tiểu Duyệt là người kiêu ngạo và tinh tế, và sau đó cô thật sự không đến Thượng Hải nữa, càng ngày cô càng ít liên lạc với anh, cũng càng ngày càng ít cười.
Vieệc qua lại với Kiều Khả Hân là sự buông bỏ chính mình, cũng là một kiểu ký thác.
Cô ấy và Tiểu Duyệt là bạn học, giờ lại là đồng nghiệp, cô ấy biết rất nhiều chuyện của Tiểu Duyệt nên anh thích nghe cô ấy kể về Tiểu Duyệt.
Những khi ôm Kiều Khả Hân cũng như đang ôm Tiểu Duyệt, thời khắc đó, anh có thể tự thôi miên là bản thân đã có được Tiểu Duyệt.
Tiểu Duyệt quen Diệp Thiếu Ninh, trong cách nói chuyện của Kiều Khả Hân không phải không hâm mộ.
Người đàn ông đó tử tế, lịch thiệp, công việc cũng rất tốt.
Trái tim đau đớn nhưng anh lại thấy rất vui.
Tiểu Duyệt của anh xứng đáng có được người đàn ông vĩ đại.
Từ đó anh không che giấu nữa, anh muốn dành cho Tiểu Duyệt mọi thứ tốt nhất trên đời.
Nhưng anh lại lo người kia không biết trân trọng cô.
Anh dùng tiền kiếm được nhờ công việc kinh doanh rượu vang mua căn nhà trọ trước đây sau đó tiến hành sửa sang, bài trí nó rồi làm sổ tiết kiệm cho Tiểu Duyệt.
Tiểu Duyệt làm việc rất tốt, cô luôn là niềm kiêu hãnh của anh.
Anh thầm nghĩ, vậy là từ nay về sau Tiểu Duyệt sẽ không còn gì đáng phải lo lắng nữa.
Chu Trần lại nhận được vụ làm ăn lớn, hắn đi Vân Nam.
Sau khi trở lại, Chu Trần nói có một người cảnh sát nằm vùng tên Lãnh Hàn, hắn kêu anh ra nước ngoài trốn một thời gian.
Anh trở lại Thanh Đài vì không muốn bỏ lỡ lễ cưới của Tiểu Duyệt.
Anh muốn nắm tay cô, anh muốn nhờ người đàn ông kia đối xử tốt với cô.
Trong quán bar trên đường số 5, một người tới ngồi cạnh anh, anh quay sang nhếch môi đầy châm biếm.
Người đó là Lãnh Hàn.
Đến rồi, ngày này cuối cùng đã đến.
Anh vô cùng bình tĩnh.
Như vậy cũng tốt, thôi không nhìn ánh mặt trời xuyên qua áng mây, thôi không tìm thiên đường đã ước hẹn, thôi ca thán về nhân gian thế sự vô thường người đã nói, không vay được ba tấc ánh sáng.
Thiên đường là nơi anh có thể mở rộng trái tim này mà yêu em.
Anh nói: "Xin anh cho tôi một ngày nữa.
Sau khi lễ cưới của em gái tôi xong xuôi, tôi sẽ đi theo anh.".