Editor: Đường Thất Công Tử

(*) Tam Quan: Nó mang nghĩ là ba cách nhìn của Phật giáo gồm có "hữu quan", "không quan" d d l q d và "trung quan", thể hiện cái sắc (giả), cái không (Vô thường) và trung dung của cả hai. Giải thích thứ hai là tam quan là cửa của Tam bảo.

Chẳng qua cho dù Nghiêm Hải An là người nguyên tác, anh cũng không có biện pháp cứu vãn một bức tranh như vậy. Tôn Ngôn nên lời bày tỏ không việc gì, anh sẽ khác tìm người chuyên ngành để làm sửa chữa khôi phục.

Nghiêm Hải An cười nói: "Anh có thể là người thứ nhất vì hàng vỉa hè cố ý đi tìm người sửa chữa."

Tôn Ngôn chỉ cười cười, không nhiều lời. Về bức tranh này nói nhiều ở trước mặt Nghiêm Hải An, là anh có chút xin lỗi.

Anh đường đường cậu hai Tôn gia, lúc nào sẽ xấu hổ?

Anh không nói nhiều, Nghiêm Hải An thì càng không nhiều lời.

Hai người cứ như vậy lúng túng cũng không phải là một chuyện trẻ con, Tôn Ngôn nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm nhân tiện nói: "Đưa em trở về đi thôi."

Anh này còn là lần đầu buổi sáng chủ động đưa Nghiêm Hải An về nhà, Nghiêm Hải An cũng chỉ là một lần, cũng không từ chối. Một quá trình như vậy, không khí giữa hai người luôn có chút kì lạ, ẩn nấp một chút khó xử không nói được.

Lặng im mà mở lên đường, Nghiêm Hải An đang vẽ vòng dưới tầng xuống xe.

Đột nhiên Tôn Ngôn nói với anh: "Em thật không tính toán kéo dài bức tranh?"

"Tôi thực sự không có thiên phú." Thừa nhận mình không có thiên phú chuyện rất khó khăn như vậy, nhưng Nghiêm Hải An sớm đã vượt qua cái thời kì rối rắm đó, anh cười nhạt một tiếng, "Chuyện vẽ tranh như vậy không phải là quen tay hay việc, không có thiên phú chính là không có thiên phú, không thể miễn cưỡng."

Anh cũng có thể giống như không ít người như vậy, ép buộc ăn chén cơm nghề nghiệp hoạ sĩ này, chỉ cần sẽ dựa dẫm, lẫn vào nói lắp cũng là phải lẫn vào xuống phía dưới. Nhưng kia có ý gì? Nghiêm Hải An khinh thường làm như vậy.

Nghiêm Hải An nhìn Tôn Ngôn: "Cảm ơn."

Tôn Ngôn được anh cảm ơn một cái dấu hỏi chấm ở trán.

Nghiêm Hải An cười nói: "Phụ vẽ kia, cám ơn anh cất giữ lâu như vậy. Cho dù nói thế nào, kia cũng coi là tôi tâm đắc mà làm, lúc ban đầu tôi đã đánh mất nó còn rất đau lòng, không nghĩ tới cuối cùng nó sẽ gặp phải một người chủ quý trọng nó như vậy.”

Tác phẩm của mình có thể được người khen ngợi, bị người cất kỹ, đúng là khẳng định lớn của tác giả. Nghiêm Hải An buông tha cho bút vẽ lâu như vậy, không nghĩ tới một ngày kia còn có thể nhận được hạnh phúc như vậy.

Cho nên câu cám ơn này là rất thật lòng.

Nghĩ đến có lẽ bức tranh này coi như được đưa cho anh vốn là muốn tặng người, cũng không chiếm được quý trọng như vậy, Nghiêm Hải An thì càng thêm xúc động.

Tôn Ngôn híp mắt quan sát anh một chút, ngay sau đó quay đầu trở lại nhìn tay lái. Ngón tay anh thon dài gõ ở trên tay lái: "Anh cũng muốn... Cám ơn em."

Anh có rất ít lúc nghiêm chỉnh, một khi nghiêm chỉnh lại, sẽ thật giống như biến thành một người khác.

Anh chưa nói cám ơn cái gì, Nghiêm Hải An lại có thể lập tức hiểu. Đây nói đến có chút buồn cười, ở giữa hai người bọn họ luôn luôn có loại quan hệ vượt qua bình thường ăn ý trong lúc đó.

Nghiêm Hải An không biết phụ vẽ kia thích thú với Tôn Ngôn cái gì, đúng như Tôn Ngôn không hiểu phụ vẽ kia đối với mình đại diện qua cái gì. Thế nhưng không sao, dien dan lq quy don bọn họ cũng đều biết với bức tranh này là quan trọng lẫn nhau.

Này tổng cộng và nhận thức giống như một loại hiệp ước đồng minh, cho phép bị chôn cất ở sâu trong nội tâm nhộn nhịp trước đây mặc dù vẫn là không thể nói, không đáng nói, cái loại lẻ loi cô đơn đó lại vào giờ khắc này được bí mật an ủi.

Hai người có cách lòng khôn ngoan lanh lợi mà nhìn nhau một cái, cũng không khỏi nở nụ cười.

Tôn Ngôn gục trên tay lái, lúc nghiêng đầu nhìn Nghiêm Hải An chỉ lộ ra một con mắt: "Thật sự một tuần có thể nhiều hơn hai lần không?"

"Nhìn thời gian sắp xếp đi." Nghiêm Hải An thình lình bị anh hỏi lên như vậy, giống như buồn cười mà lắc đầu một cái, đẩy cửa xuống xe, "Có rãnh rỗi liên lạc."

Sau khi anh xuống xe qua phố, đi về phía lối vào cao ốc, lúc lên cầu thang tâm niệm vừa động, quay đầu lại.

Chiếc xe Tôn Ngôn kia xe thể thao dễ coi còn dừng ở tại chỗ, thấy anh quay đầu lại, đưa tay vẫy vẫy, sau đó cúi đầu không biết đi làm cái gì.

Điện thoại di động trong túi Nghiêm hải An hơi rung, có một cái tin nhỏ không đọc.

Anh Tôn: Em thật giống như cho tới bây giờ không có quay đầu lại nhìn anh qua.

Lông mà Nghiêm Hải An một điều, trả lời: Anh thật giống như  cho tới bây giờ cũng không đợi em qua.

Anh Tôn: Ngày mai hẹn sao?

Nghiêm Hải An ngẩng đầu lên nhìn phố đối diện một cái: Không hẹn, đau thắt lưng, tạm biệt.

Nói xong quả quyết xoay người, lần này là đi thật.

*

"Gần đây có chuyện gì tốt sao?"

Nghiêm Hải An chậm chạp mà từ trên điện thoại di động ngẩng  đầu lên: "Hả?"

Mạc Dịch Sinh cầm trong tay Palette(1), ngồi ở trên ghế gỗ nghiêng đầu quan sát anh: "Thật khó được, anh cũng có lúc không yên lòng như vậy.”

(1)Paltte: Danh từ (hội họa) bảng màu pálet (như) pallet

Màu sắc riêng (một hoạ sĩ ưa dùng); màu sắc riêng (để vẽ một cảnh vật nào đó)

Chuyên ngành: Xây dựng/tấm pha/Kỹ thuật chung/bảng màu

Nghiêm Hải An bình tĩnh mà thu điện thoại di động: "Có chuyện gì?"

"Chờ một lát hãy nói." Mạc Dịch Sinh rất cảm thấy hứng thú mà cười truy đến cùng, "Gần đây dien dan lq quy don thường nhìn thấy anh quay về phía điện thoại di động, là liên lạc cùng người nào đây? Đúng rồi, gần đây buổi tối anh còn thường thường không trở lại, làm cái gì đấy?"

Làm cái gì, đó đương nhiên là làm chuyện yêu đương.

Tần suất anh và Tôn Ngôn từ không dám một lần mỗi tuần, biến thành ngày nghỉ chủ nhật, đến bây giờ nếu như cũng không chuyện một tuần có thể bốn, năm lần. Nghiêm Hải An cũng cảm thấy mình có chút thận hư, cũng không biết Tôn Ngôn này có phải gia súc hay không len lén ở ăn viên thuốc nhỏ gì, mỗi lần cũng như lang như hổ vậy.

Lần trước bọn họ còn đang tới một phen sân phơi đêm khuya, Nghiêm Hải An mồ hôi đầy người mà bị gió đêm lạnh thấu vừa thổi, cũng có chút bị cảm. Anh cũng không ngại chơi tình thú, nhưng Tôn Ngôn không biết khống chế như vậy thì không tốt lắm.

Thì vì cái này hai người bọn họ cãi nhau, suy nghĩ một chút cũng là say.

Chuyện Nghiêm Hải An không mở miệng được với Mạc Dịch Sinh như vậy, hãy tựa như với một học sinh tiểu học mở lời đồi trụy: "Chuyện công tác."

Công việc - hai chữ này giống như là một chốt mở, vừa nói ra khí chất cả người Nghiêm Hải An cũng hơi bị biến đổi, "Lần trước cái S thị kia nhiều một cửa hiệu mĩ thuật hội họa cậu còn nhớ rõ không?"

Vẻ mặt Mạc Dịch Sinh sáng ngời viết mà không biết.

Nghiêm Hải An cổ họng có chút không thoải mái, ho khan hai tiếng nói: "Tuần tra mở ra vừa đúng trong lúc đó, từ trước đến nay tôi có liên lạc anh ta. Anh ta rất yêu thích cậu, tôi muốn để cho cậu vẽ vào cửa hiệu cho anh ta.”

Mạc Dịch Sinh nói kỳ quái: "Em vẫn luôn bán tranh trong phong tranh của Lí Khanh sao?"

Nghiêm Hải An thật là đối với đứa nhỏ này hết ý kiến, mình đắc tội với Lí Khanh cũng không biết, trong khoảng thời gian này bên Lí Khanh kia một liên lạc cũng không có, nhưng không phải là muốn lạnh nhạt bọn họ sao?

Bên Vương Dư Hử kia cũng không biết Lý Khanh có hay không đâu, cũng có sao? Lý Khanh công nhận là Mạc Dịch Sinh giá trị cao, sẽ không bởi vì chút ít chuyện này thì cùng bọn họ hoàn toàn đánh mất bài, người phụ nữ này mang trong lòng còn không có nhỏ như vậy.

Nghiêm Hải An nói: "Cũng không phải là bán. Chẳng qua là là bày ra. Nếu như có người muốn nhận giữ, vậy thì sẽ nói khác. Cậu không phải là đang vẽ cái dẫy thành phố sao? Trong đó có S thị, tôi cảm thấy rất thích hợp, có thể để cho anh ta đến xem. Dù sao anh ta sẽ phải đến B thị một chuyến. Cậu mới vừa rồi muốn nói cái chuyện gì?"

Bị anh lượn quanh như vậy, Mạc Dịch Sinh hoàn toàn quên mất vấn đề mới vừa rồi hỏi tới Nghiêm Hải An, ngược lại nói đến: "A, đúng, anh cảm thấy, em đi tham gia giải thưởng cuộc thi so tài hiệp hội chân dung lớn nước A, như thế nào?"

"Được... Tốt! Đương nhiên được!" Nghiêm Hải An rất khiếp sợ Mạc Dịch Sinh sẽ chủ động đề cập đợt này, từ trước đến nay anh là không thích chuyện hiệp hội, tranh tài, triển lãm như vậy, bản lĩnh không hơn thích cùng người trèo ra. Dĩ nhiên giải thưởng cuộc thi so tài hiệp hội chân dung lớn nước A là bất kì quốc hội tranh tài nào không thể so, là cuộc so tài trong ba thế giới tranh chân dung giải thưởng lớn, số lượng tiền có thể chua nghĩ, không ít nghệ thuật gia hiện đại là thông qua cuộc thi đấu này đi về phía thế giới.

Đột nhiên Mạc Dịch Sinh có loại "Lòng cầu tiến" này, Nghiêm Hải An thật là anh cả vui mừng: "Tôi đi điều tra một chút sang năm lúc nào thì ghi danh nộp bản thảo."

Mạc Dịch Sinh nói: "Có lẽ là tháng 3."

Nghiêm Hải An lại thêm giật mình, người này lúc nào thì tính vòng vo, ngay cả thời gian cũng làm rõ ràng?

Mạc Dịch Sinh giải thích: "Gì Linh nói. Anh nói muốn thử một chút, thì mời em cùng nhau nữa. Em xem tác phẩm năm trước đoạt giải, quả thật rất lợi hại. Tôi cảm thấy cùng một nhóm bạn mà đi chơi một chút cũng thật có ý tứ."

Cũng chính là anh này không biết trời cao đất rộng có thể nói được nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng Nghiêm Hải An nghe được tên Gì Linh sẽ không thích thú như vậy, gì Linh ở trong tiêu chuẩn của anh cũng không đủ trình độ hoạ sĩ, chỉ có thể gọi là vẽ tranh. Thì nước này ngang bằng còn muốn đi tham gia giải thưởng cuộc thi so tài hiệp hội chân dung lớn nước A? Có lẽ đến lúc đó vừa muốn kéo hé ra " Tác phẩm giải thưởng cuộc thi so tài hiệp hội chân dung lớn nước A" danh tiếng bán tranh đi.

Dường như Nghiêm Hải Ancha mẹ khắp thế giới, sợ học sinh xuất sắc nhà mình bị đái phá hủy ở cuối xe, dặn dò: "Tôi cảm thấy cậu và Gì Linh ít lui tới thì tốt."

Mạc Dịch Sinh trừng hai mắt, bây giờ không nghĩ tới Nghiêm Hải An sẽ nói ra những lời này: "Tại sao?"

Nghiêm Hải An nói cộc cằn đơn giản: "Cô ấy vẽ không được tốt."

Điểm này ngược lại, Mạc Dịch Sinh không cách nào phản bác, anh đang vẽ tranh một mặt là tuyệt đối sẽ không nói láo: "Anh cảm thấy đối với thái độ vẽ là quan trọng nhất. Anh so với người kia làm bộ chút phải tốt hơn nhiều."

Nghiêm Hải An không muốn cùng anh ở phương diện này tốn nhiều miệng lưỡi, khoát tay áo một cái ý bảo nói chuyện phiếm kết thúc. Điện thoại di động trong túi rung mấy lần, anh nhìn có chút không vui, dù sao vừa hẹn Tôn Ngôn.. Sao chép tin nhắn.

Mạc Dịch Sinh lại không chịu thu nhỏ miệng lại, anh thả Palette, từ trên cái băng ngồi chuyển qua trên ghế sa lon, lại còn có chút ngữ trọng tâm trường(Trịnh trọng và nghiêm túc, chân thành!): "Hải An, em đã muốn nói sớm, anh có phải đối với người ta rất có thành kiến hay không?"

Nghiêm Hải An không muốn cùng Mạc Dịch Sinh thảo luận xem bất luận người nào sinh ra vấn đề, điện thoại di động lại rung hai cái.

Mạc Dịch Sinh bên kia thở dài nói: "Em biết anh là vì tốt cho em, nhưng anh nghĩ mọi người đều rất xấu rồi, nếu như anh cảm thấy bọn họ không tốt, tại sao lại muốn cùng bọn họ qua lại chứ?"

Mặc dù đã sớm biết mình và Mạc Dịch Sinh tam quan(*) là có chút không nhất trí qua, nhưng mỗi lần qua lại va chạm thật cũng làm cho Nghiêm Hải An não lòng phát đau. Không biết có phải bởi vì liên quan cảm cúm nhức đầu hay không, tối nay anh đối với lần này đặc biệt không có sự nhẫn nại.

Điện thoại di động kéo dài rung lên, lần này không phải là tin nhắn, là điện thoại.

"Anh nhận điện thoại." Nghiêm Hải An đứng dậy trực tiếp đi ra cửa hàng, mới móc điện thoại ra ngoài, ở tự động bắt máy nhận trước, "Alo?"

Tôn Ngôn: "Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?"

Nghiêm Hải An nói: "Không thấy."

Dường như Tôn Ngôn cũng không có ý định xoắn xuýt điểm này, thẳng vào chủ đề nói: "Tối nay tới sao? Vừa lúc anh mới từ bên kia trở lại."

Tôn Ngôn nói bên kia chính là chỉ lần trước bọn họ vô tình gặp gỡ thị trấn xa xưa, Tôn gia làm mở rộng ở bên kia, Tôn Lăng cũng không thế nào trông nom, để cho cậu hai anh ở nơi đó nhìn chằm chằm.

Nghiêm Hải An hơi có chút bực bội mà vuốt vuốt cái trán, muốn nói không hẹn, nhưng thực sự lại muốn tìm người hàn huyên một chút. Dĩ nhiên, ở chung một chỗ với Tôn Ngôn, thì không thể chẳng qua là hàn huyên một chút.

Anh nói: "Hay là đi em chỗ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play