Lệ sư phụ bảo Linh Hiên lợi dụng lúc đóng phim dán bùa nguyền rủa lên người Tư Không Dịch và Yến Khôn. Lá bùa kia dán lên người sẽ tự động biến mất, sau đó mang lại đủ loại xui xẻo cho người bị dán.

Linh Hiên vừa mới mất sức chín trâu hai hổ, nhân lúc hai người không chú ý dán bùa, chưa kịp cao hứng chạy về báo tin tức tốt cho sư phụ nhà hắn, chiều tối đó Tư Không Dịch và Yến Khôn về nhà đã bị Đại Hoàng và Đại Hoa bổ nhào vào, ăn luôn lá bùa sau lưng hai người như là thức ăn, sau đó chúng còn không vừa lòng tỏ vẻ, đây là vị cay, chúng nó không thích lắm.

Tư Không Dịch khiếp sợ vì trên người bị dán bùa bèn tìm hỏi Tiểu Văn, kết quả bé muỗi đặc biệt cao lãnh tỏ vẻ: Loại này chỉ như thức ăn, chúng nó đã ăn hơn một ngàn lá bùa rồi, không cần cảnh giới chút nào.

Tiểu Bạch còn đặc biệt hoài niệm chít chít hai tiếng: [Tiểu chủ nhân, lúc anh còn nhỏ, hai vị chủ nhân còn chưa rời đi, mỗi ngày họ đều vẽ mấy tấm cho tụi em ăn, đủ các loại năng lượng khác nhau, ăn vào có thể gia tăng khí lực. Thế nhưng chủng loại khác nhau, hiệu quả và hương vị cũng không giống, vị cay hả… Nói thế nào nhỉ, gia tăng khí lực nhưng làm giảm IQ, vậy nên em không thể ăn. Em thích vị táo hơn, haiz, đáng tiếc hiện tại rất khó có được lá bùa vị táo chính tông.]

Tư Không Dịch hung hăng nhéo đùi một cái mới không cười ra tiếng. Đến lúc này Tiểu Bạch mới chịu thừa nhận nó bị thiếu IQ nha. Khụ khụ, hy vọng Đại Hoa không bỏ đá xuống giếng, phải nhắc nhở nó điểm này. Nhưng bùa vị quả táo ra sao nhỉ, nghe như là bùa tốt?

Đại Hoa liếm liếm móng vuốt, meo một tiếng: [Bùa vị táo là bùa bình an, khi còn bé anh đeo nó mỗi ngày. Em thì thích vị dưa hấu, là bùa may mắn, Đại Hoàng lại thích bùa tĩnh khí vị đào. Chỉ có Tiểu Văn là khẩu vị kỳ quái nhất, nó thích vị hạt tiêu.]

Tư Không Dịch quay đầu nhìn Tiểu Văn, rất muốn biết vị tiêu là loại bùa gì. Tiểu Văn vốn không muốn nói, nhưng bị tiểu chủ nhân nhìn trắng trợn như vậy, nó chỉ có thể vo ve một tiếng. [Là bùa phá vận. Một mình em có thể hút mười lá. Đáng tiếc đại chủ nhân không vẽ, mà người vẽ loại bùa này nhiều nhất lại chính là tên phản đồ kia.]

Cậu hơi sửng sốt, sau đó cau mày: “Vậy là, tên phản đồ kia biết sự tồn tại của nhóc hả Tiểu Văn?”

Bốn nhóc đồng loạt gật đầu. Gâu meo chít vo ve.

[Đương nhiên hắn biết. Chúng em đồng thời được đại chủ nhân kiểm tra mà, nhưng phải cộng bốn đứa tụi em lại mới có khả năng đánh thắng được tên phản đồ kia. Hiện tại đã qua mười mấy năm, tên kia lại có Nguyệt Thạch ma hóa thành Minh Thạch, có lẽ hắn đã trở nên lợi hại hơn tụi em…]

[Nói thật, trước kia em còn lo lắng, nếu hắn quá lợi hại chúng em không đánh thắng được thì phải làm sao đây? Có nên trốn về thôn Hồ Lô không? Nhưng…]

[Nhưng bây giờ không cần trốn nữa! Chúng ta có thêm không ít đồng bọn, quan trọng nhất chính là…]

[Có phiếu cơm!]

Tư Không Dịch ho khan một tiếng.

Yến đại phiếu cơm ngẩng đầu hỏi: “Bị cảm à?”

Cậu nhanh chóng lắc đầu: “Không có không có, cổ họng hơi nghẹn mà thôi. Em uống nước dừa là được.”

Yến đại phiếu cơm gật đầu, sau đó hắn nhìn nhìn ba nhóc bên cạnh: “… Nơi này có rất nhiều hải sản, tao đã cho người vận chuyển xương sườn và quả hạch đến bằng đường hàng không, tụi bây nhìn tao làm gì? Nhìn nữa tao cũng sẽ không cho tụi bây nhiều hơn đâu.”

Gâu meo chít chít vo ve~

Tư Không Dịch gọi chúng nó đến bên cạnh: “Tại sao có phiếu cơm, ầy, A Khôn là không có việc gì?”

Gâu! [Ảnh có tiền!]

Meo~ [Có tiền là có người.]

Chít chít ~ [Có tiền là có vũ khí.]

Vo ve. [Có tiền có người có vũ khí, anh ta còn có công đức kim quang. Đi khắp thiên hạ cũng không sợ.]

Tư Không Dịch yên lặng ăn một miếng dưa, cảm thấy buổi tối nào đó cậu thành công bị kéo lên giường giao phối tuyệt đối có công lao của bốn tên này.

“Có phải tụi bây đã sớm coi trọng hắn không? Tao có cảm giác như bị bán thân.”

Đại Hoa đặc biệt ngạo kiều lườm một cái: [Chúng em đã nghiêm khắc kiểm tra tính toán và khảo nghiệm, ngàn năm mới có được người như Yến phiếu cơm, anh phải biết quý trọng.]

Tư Không Dịch bĩu môi.

Bên kia, Lệ sư phụ nhìn lá bùa bị thiêu đốt, im lặng không lên tiếng. Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt ngày càng khó coi của Linh Hiên vì tính kế Tư Không Dịch và Yến Khôn, trong lòng phát lạnh. Một lúc sau ông ta cắn răng, móc một cái hộp nhỏ bằng ngọc màu vàng trong ngực ra.

Linh Hiên nhìn thấy cái hộp, lập tức mở to hai mắt: “Sư phụ! Ngài định dùng Nhiếp Hồn Cổ?! Không phải ngài nói muốn nuôi nó thành Phệ Hồn Cổ sao?!”

Lệ sư phụ không trả lời mà lấy cổ trùng màu trắng trong hộp ra, ông ta vừa lòng nhìn cổ trùng ngọ nguậy trong lòng bàn tay, sau đó mới từ từ mở miệng nói: “Dù sao đây cũng là mệnh lệnh của sư tổ Tôn Thượng của con, chỉ cần sư phụ có thể làm tốt chuyện này, đừng nói là Nhiếp Hồn Cổ, dù ta muốn Phệ Hồn Cổ thì Tôn Thượng đại nhân cũng sẽ thưởng cho ta.”

Linh Hiên nghĩ đến sư tổ Tôn Thượng quỷ thần khó lường kia, ông ta muốn ai chết người đó nhất định sẽ chết, muốn ai sống thì cũng có đủ thủ đoạn để người đó sống thật lâu, hai mắt hắn từ từ hiện lên vẻ tham lam: “Đúng vậy, đại nhân lợi hại như vậy, chỉ cần chúng ta hoàn thành yêu cầu của đại nhân, cái gì mà không có được! Sư phụ, để con đưa cổ trùng này cho Tư Không Dịch ăn!”

Lệ sư phụ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Cho Yến Khôn ăn trước đi. Chúng ta nhận tiền của Lâu Phóng mà. Một khi Yến Khôn ăn phải Nhiếp Hồn Cổ phải nghe theo lệnh ta, muốn làm Tư Không Dịch bị thương hay giết nó luôn là chuyện rất dễ dàng.”

Linh Hiên ngẫm lại cũng thấy sư phụ nói rất đúng, vì thế hắn liền xung phong nhận việc, cầm cổ trùng chuẩn bị ngày mai hạ cổ Yến Khôn.

Muốn hạ cổ cũng không dễ, cũng may Nhiếp Hồn Cổ có thể thu nhỏ chỉ bằng một hạt gạo, vậy nên chỉ cần bỏ vào đồ uống hoặc thức ăn của Yến Khôn là được. Thế nhưng chuyện này không thể tự mình làm, hiện tại chắc chắn Tư Không Dịch đã xem hắn là kẻ lừa đảo hoặc người không có ý tốt, phải để người khác đưa.

Ngày hôm sau, Linh Hiên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách. Hắn cố tình mua rất nhiều hoa quả từ thôn dân, sau đó dùng chút thủ đoạn, thậm chí còn mượn tà thuật của sư phụ biến hoa quả này thành ly kem hoa quả xinh đẹp.

Linh Hiên bưng hơn mười ly kem qua, ngoại trừ đạo diễn Ngụy và Địch Nam Trúc cùng vài diễn viên chính quan trọng, Linh Hiên còn cố ý nhờ Ngô Thuật bưng một ly kem xoài màu vàng, một ly màu bạc rất đẹp mắt đưa cho Yến tổng.

Ngô Thuật không rõ vì sao Linh Hiên muốn hắn tặng đồ, nhưng có cơ hộ lấy lòng thần tượng, hắn vẫn vui vẻ đồng ý.

Thế là xế chiều ngày thứ mười hai, Tư Không Dịch và Yến Khôn an vị trên ghế, nhìn một ly kem màu vàng và một ly màu bạc.

Gâu! [Tui ăn!]

Méo! [Sao là ông mà không phải là tui!]

Chít chít! [Loại này không làm giảm IQ, để tui ăn cho! Mấy người đều ăn rồi mà!]

Vo ve. [Gia có thể hút khô nó, thi thể cho mấy người ăn.]

Xào xạc!!! Tư Không Dịch nhìn Cỏ Nhỏ dứt khoát triệu tập đồng đội tới quấn lấy ly kem.

Gâu meo chít chít vo ve! [Thực vật ăn chay mà giành cái gì hả!]

Cỏ Nhỏ rất uất ức lắc lắc lá nhỏ, thực vật là không thể ăn thịt hả? Nó biết rất nhiều đồng đội ăn thịt đó biết không! Trên đảo này cũng có một cây ăn thịt đó!

Yến Khôn nhìn bốn nhóc gắt gao vây quanh ly kem như sắp đánh trận mà ngạc nhiên, hắn nhớ lại chuyện lá bùa trước đó, bỗng nhiên hiểu ra: “Hai ly kem này có vấn đề hả?”

Tư Không Dịch lắc lắc đầu: “Không phải hai ly, mà là ly kem xoài có vấn đề, kem dừa thì không.”

Yến Khôn vươn tay cầm ly kem xoài màu vàng quơ quơ, sau đó phát hiện trong kem có thứ gì đó màu trắng.

“Ồ, có cơm dừa lẫn vào à? Thứ màu trắng này là cái gì?”

Lúc Yến Khôn giơ ngón tay chỉ vào thứ màu trắng cho Tư Không Dịch nhìn, Nhiếp Hồn Cổ màu trắng đột nhiên bạo động, nó va chạm lung tung vào ly thủy tinh, sức lực lớn đến nỗi Yến Khôn phải cố hết sức mới cầm được. Bỗng nhiên thành ly thủy tinh xuất hiện vết nứt như mạng nhện, Tư Không Dịch kinh hô một tiếng, Nhiếp Hồn Cổ đã phá thủng cái ly nhào thẳng vào Yến Khôn.

Hắn theo bản năng ngửa ra sau, nhưng một bóng dáng còn nhanh hơn hắn lao tới. Lúc Yến tổng kéo bàn tay Tư Không Dịch đang che mũi và miệng hắn ra, liền thấy một con muỗi màu đen đang chích một con sâu màu trắng có răng nanh và hai mắt, dường như đang hút thứ gì đó.

Hừm, cảnh tượng này thật khiến người ta chán ghét, nhất là khi cổ trùng kia đang giãy dụa điên cuồng và rít the thé.

Meo méo! [Cậu để thi thể lại cho Tiểu Bạch, thứ này nhỏ quá, tôi và Đại Hoàng không ăn đâu.]

Gâu gâu. [Ừ, hy vọng chúng sẽ phái thứ gì lớn hơn đến, con này không đủ nhét kẽ răng.]

Chít chít chít chít. [Hút xong chưa? Hút xong chưa? Cho tui ăn cho tui ăn!]

Thế là Yến Khôn và Tư Không Dịch thấy Tiểu Văn hút khô con sâu màu trắng, sau đó thi trùng bị Tiểu Bạch măm sạch. Cho đến lúc này, Tư Không Dịch mới bật cười, cậu hi hi ha ha nhích lại gần, chỉ vào quần Yến Khôn: “Ha ha ha! Tè ra quần!”

Trên tay hắn vẫn còn cầm cái ly nứt thành mạng nhện, chất lượng cái ly không tồi, cổ trùng rất nhỏ lại có sức lực lớn, lúc nó lao ra tạo thành một cái lỗ nhỏ trên thành ly, kem tươi theo đó mà chảy xuống quần của đại tổng tài. Mặc dù giá trị cái quần này đến vài vạn nhưng Yến tổng tỏ vẻ hắn tuyệt đối không mặc lại lần thứ hai.

“Đừng cười.”

“Ha ha ha ha!”

“… Anh cảnh cáo em lần cuối, không được cười.”

“Ha ha ha ha ha ha!”

“Á! Anh anh anh anh!”

Tư Không Dịch nhìn Yến Khôn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đổ kem xoài lên quần cậu, lập tức ôm lấy “cậu em” nhảy dựng. Cậu tức đến khó thở, mặt đỏ tai hồng nói: “Anh anh anh! Sao anh có thể là vậy? Anh muốn đông chết “em trai” của em hả!”

Yến tổng cao lãnh nở nụ cười, vui sướng khi người gặp họa mà cười nhạo: “Ha hả.”

Hắn cười xong liền lôi kéo Tư Không Dịch đi tắm uyên ương, thuận tiện làm ấm “em trai” cho cậu. Mặt Đại Hoàng. jpg.

Mà lúc này, Lệ sư phụ đang chờ kết quả trong nhà gỗ của Linh Hiên, bỗng nhiên ông ta cảm thấy trái tim đau nhói, gương mặt trở nên trắng bệnh rồi phun ra một ngụm máu đầu tim.

“Sư phụ?!” Linh Hiên sợ hãi kêu lên.

Lệ sư phụ cũng chấn kinh: “Không có khả năng! Sao chúng có thể dễ dàng hủy Nhiếp Hồn Cổ của tao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play