Lệ sư phụ vô cùng tự tin mà đến hiện đang ngơ ngác đứng tại chỗ. Ông ta trợn to hai mắt nhìn đỉnh đầu hai người cách đó không xa, cảm thấy học tu đạo bao nhiêu năm xem như lãng phí rồi.
Lúc này Linh Hiên đang hưng phấn đi theo phía sau sư phụ nhà hắn, chờ sư phụ dạy bảo hai phàm nhân không biết tốt xấu này. Nhưng hắn đợi nửa ngày cũng không thấy sư phụ nói gì.
“Sư phụ? Ngài sao vậy?”
Lệ sư phụ rất muốn nói với hắn có lẽ hôm nay ông mở mắt không đúng cách rồi, thế nên mới thấy trên đỉnh đầu hai người kia, một tên thì có công đức kim quang chói sáng muốn mù mắt, tên kia thì có một đám mây trắng nhỏ mềm mại “ngồi xổm” trên đầu.
Lệ sư phụ nghĩ ông ta nhìn nhầm bèn vội nhắm hai mắt rồi lại mở ra, công đức kim quang vẫn chói mù mắt như cũ, mây trắng nhỏ vẫn nằm yên không động đậy. Lệ sư phụ hít một ngụm khí lạnh.
“Sư phụ?!” Linh Hiên nhìn biểu hiện của ông ta, trong lòng cảm thấy không ổn.
“Rốt cuộc hai tên kia làm sao?”
Lệ sư phụ yên lặng quay đầu, nhìn thoáng cho gương mặt mang theo tử khí của học trò, cảm thấy có khả năng bản thân đi vào một nơi kỳ quái, tiến không được mà lùi cũng không xong, thật sự làm người ta nóng nảy.
“Con đi theo ta, nói rõ toàn bộ mọi chuyện xảy ra hai ngày nay lần nữa.”
Linh Hiên dừng một chút, sau đó gật đầu, đây là chuyện đương nhiên. Chờ sau khi hai người rời đi, Tư Không Dịch cũng đã quay xong cảnh “thiếu niên vô hại trong thôn”, cậu trở về chỗ ngồi, nghe được tin tức mới.
“Hẳn là sư phụ tên Linh Hiên đến đây, không chừng bọn chúng đang thương lượng làm thế nào để đối phó chúng ta.”
Yến Khôn gật gật đầu: “Minh Hoàng đã dùng vệ tinh theo dõi toàn bộ hòn đảo, xác định phía nam có vài chiếc thuyền cập bến, có ít nhất một trăm người mang theo súng. Mà còn khẳng định chúng là người của nhà họ Lâu.”
Tư Không Dịch nghĩ đến cái tên xui xẻo bị đánh nát trứng kia, nhịn không được cảm thán: “Thật ra hắn cũng rất thảm. Nhưng không quản được nửa người dưới, dù thảm thế nào cũng do bản thân hắn tự tạo lấy. À, nói đến không quản được nửa người dưới mà còn thích tự tìm chết, gần đây em trai anh thế nào rồi? Hắn có lại đào hố anh trai không?”
Yến Khôn nhớ đến thằng em đáng lo do bà mẹ kế sinh, gương mặt không có cảm xúc gì nói: “Ông bà nội anh đã bắt đầu tìm vợ cho nó, nguyên tắc là không cha không mẹ, xinh đẹp lại có lòng cầu tiến, kiên cường, biết võ để đánh lưu manh, vậy là được.”
Tư Không Dịch nghe miêu tả, vẻ mặt cậu trở nên vi diệu: “… Sao em thấy không giống tìm vợ mà giống hệt tìm quản gia vậy? Còn nữa, cô gái như vậy sẽ đồng ý cưới người như Yến nhị thiếu sao?”
Yến tổng xì cười một tiếng: “Người như Yến Chấn, nếu không tìm một người vợ như vậy thì không biết khi nào lại bị người khác gieo vạ. Còn về phần có tìm được một cô gái như vậy hay không?” Yến Khôn nheo hai mắt: “Trên đời này không chỉ có đàn ông muốn đi đường tắt. Trao đổi đồng giá mà thôi, sẽ có cô gái xinh đẹp biết võ, có mắt nhìn rồi lại ham muốn hưởng thụ muốn đi đường tắt đến, hơn nữa người như thế còn không ít.”
Tư Không Dịch im lặng suy nghĩ, cậu cẩn thận nhớ lại, ngoại hình của Yến Chấn cũng được, đối với người thường thì hắn được coi là rất giàu có, chỉ có hai điểm này đã đưa đến vô số ong bướm rồi, mà trong số ong bướm đó, không ít người có võ, luyện quyền anh, hoặc là Taekwondo. Mấy cô gái này chỉ cần nghe lời nhà họ Yến đi theo Yến Chấn, không để hắn đến mấy nơi bậy bạ gây rắc rối, sau đó sinh cho nhà họ Yến mấy đứa bé, yêu cầu này đúng là rất dễ.
“Được rồi, hôm nay quay xong rồi, bất tri bất giác đã ngây người trên đảo mười ngày. Kế tiếp em không có việc gì, phải về học bài. Còn anh?”
Yến Khôn nghĩ nghĩ: “Cùng quay về, em có thể để Đại Hoàng và Đại Hoa đi đến phía nam hòn đảo tụ hợp với bọn lão Hắc không? Một trăm người trên đảo đều là phần tử có vũ trang, nếu để chúng đến bên này gây thương tích cho người khác hoặc làm chuyện gì đó nguy hiểm thì không tốt, anh tính sớm tóm gọn bọn chúng. Nhưng lúc này phái người đến sẽ làm chúng chú ý, vậy nên chỉ có thể dựa vào mấy nhóc Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch.”
Yến Khôn cũng không nói đến Tiểu Văn, hắn nghĩ bé muỗi nên ở lại với Tư Không Dịch.
Cậu gật đầu nói: “Không vấn đề gì chứ? Tất cả bọn chúng sẽ ngất xỉu và bị cảm nặng, trên người Tiểu Bạch có virus mà.”
Yến Khôn ho khan một tiếng. Vũ khí sinh hóa cái gì thật khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lúc này, trong nhà gỗ của Linh Hiên.
Linh Hiên nói lại toàn bộ sự tình cho Lệ sư phụ nghe lần nữa, ông ta trầm mặc không lên tiếng. Ông ta đã chắc chắn học trò bị phản phệ, dẫn đến tử khí xuất hiện trên mặt, ông cũng không thể không làm gì mà ngốc ở đây. Dù sao ông nhận lệnh của Tôn Thượng, nếu không hoàn thành mệnh lệnh, có khả năng ông ta còn không có cơ hội xuất hiện tử khí trên mặt là đã bị Tôn Thượng – người có thể đoạt sinh mệnh của người khác, tà thuật hết cái này đến cái khác – giết chết.
Huống hồ, tuy rằng ông ta nhìn thấy công đức sáng chói mù mắt và *tường vân chỉ có trong truyền thuyết, nhưng ông không nghĩ có hai thứ này thì hai người kia sẽ bình an vô sự. Ông từng gặp người có công đức kim quang, dù người như thế số mệnh rất cường thịnh khó xuống tay, nhưng chỉ cần cho hắn nhiễm một vài bệnh, hoặc là bị hoảng sợ, thậm chí dụ dỗ hắn làm vài chuyện xấu, lúc người này suy yếu là có thể từng bước xâm chiếm, làm tiêu hao hết công đức kim quang, sau đó đưa hắn vào chỗ chết.
*Tường vân là mây cát tường, chữ này thuần việt lại k hay nên tui để luôn, xưng hô của Lệ sư phụ cũng vậy nha.
Còn về phần tường vân hư hư thực thực kia… Lệ sư phụ nghĩ một lúc lại cảm thấy không có việc gì, ông ta đã cẩn thận điều tra về Yến Khôn và Tư Không Dịch. Có thể nói Yến Khôn đã tạo phúc cho rất nhiều người trên phương diện kinh tế, đồng thời khả năng số mệnh hắn nhiễm thực lực quốc gia, thế nên công đức kim quang mới cực mạnh như vậy. Nhưng thằng nhãi Tư Không Dịch lại rất bình thường, bằng không sẽ không có chuyện bị cưỡng ép tìm người suốt mười hai tiếng trước kia.
Vậy nên, vẫn phải thăm dò một chút.
Vì thế, lúc Lý Thanh, Tống Tranh và lão Hắc dưới sự giúp đỡ của mấy nhóc dẹp gọn và trói gô đám phần tử vũ trang đầy đủ, Lệ sư phụ cũng bắt đầu tiến hành đủ kiểu thăm dò Yến Khôn và Tư Không Dịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT