Em trai tò mò hỏi: “Anh, ai cũng nói Đào ca và Lục đổng đã công khai bên nhau, chuyện này là thật sao?”
Tay Thẩm Hoa ngừng một lúc, “Ừm” một tiếng, không nhiều lời.
“Đào ca tốt như vậy, nếu là em em sẽ không buông tay.” Cậu ta nói xong, lại quay đầu hỏi, “Anh, chừng nào anh mới tìm chị dâu cho em?”
“Nói sau đi.” Tâm tình Thẩm Hoa không tốt nói.
“Anh không vui sao?” Cậu nhịn không được hỏi.
“Không có.” Thẩm Hoa tiện tay mở nhạc, bài hát mới của Đào Uyên chợt truyền ra, thanh âm của cậu vẫn trong suốt như thiếu niên, lập tức khiến cho thần trí Thẩm Hoa bay về nơi xa xôi.
Lần đầu tiên Thẩm Hoa nhìn thấy Đào Uyên, cậu vẫn đang dốc sức làm việc Ảnh thị, trên mặt luôn mang ý cười sáng lạn. Cho dù bị làm khó, quay chụp lại hơn mười lần cảnh quỳ, Đào Uyên vẫn lạc quan. Khi đó hắn cảm thấy Đào Uyên chắc chắn sẽ nổi tiếng, cho nên tìm mọi cách thu Đào Uyên vào tay.
Đào Uyên không phụ kì vọng của hắn, quả nhiên hồng trong một đêm.
Kết quả Đào Uyên vì hắn đánh nhau với người khác.
Thẩm Hoa cũng không biết nếu không có một trận đánh của Đào Uyên, bản thân mình có đồng ý làm chuyện đó đổi tài nguyên không.
Thẩm Hoa lựa chọn đóng băng Đào Uyên.
Tính cách Đào Uyên như vậy, cho dù có áp chuyện đánh nhau xuống, vẫn sẽ có chuyện khác.
Đào Uyên không thích hợp với giới giải trí.
Thẩm Hoa không ngờ rằng hai năm sau Đào Uyên sẽ bị Lục Đổng nhìn trúng.
Đó chính là chủ tịch Lục thị!
Thẩm Hoa khuyên Đào Uyên rất lâu, Đào Uyên mới ngoan ngoãn đáp ứng. Xe Thẩm Hoa đậu bên ngoài khách sạn cả đêm, một mình hắn ngồi ở trong xe, nghĩ đến ánh mắt sáng ngời của cậu. Hắn sợ Đào Uyên làm ầm ĩ, thậm chí sẽ đánh Lục Đổng.
Nhưng cái gì cũng không xảy ra.
Đào Uyên rất an phận.
An phận đến mức khiến Thẩm Hoa thấy sợ hãi.
Thẩm Hoa khuyên Đào Uyên đòi nhiều tài nguyên muốn chút. Hắn nhớ Đào Uyên thích đóng phim, cũng rất thích ca hát.
Thẩm Hoa hy vọng có thể nhìn thấy Đào Uyên trước kia, dẫu gặp chuyện gì cũng tràn đầy sức sống.
Đào Uyên bắt dầu diễn có chút lung tung rối loạn.
Đào Uyên bỗng nhiên hát tệ hẳn, lúc nào cũng đều đều.
Đào Uyên không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa.
Thẩm Hoa cảm nhận được rõ ràng tâm tư của Đào Uyên.
Trước khi ba hắn đi, hai anh em hắn chạy đến gặp ba lần cuối.
Ông sầm mặt hỏi: Tiểu Uyên đâu? Tiểu Uyên sao lại không tới?
Hắn và em trai đều không hiểu.
Sau đó cha hắn qua đời, Thẩm Hoa mới từ viện điều dưỡng nhận được một số ảnh chụp, mỗi cuối tuần Đào Uyên đều mang bạn bè đến để biểu diễn một số tiết mục cho các cụ già, ba hắn rất thích Đào Uyên, Đào Uyên cũng rất thích ông. Còn hắn và em trai của hắn, một người phải đi học, một người phải đi làm, đều không có thời gian đến viện điều dưỡng chăm sóc ông. Đào Uyên thì không thế, cậu nhớ ba, cho dù ba người khác cậu cũng vui vẻ.
Sau khi Đào Uyên quay phim xong mới biết được ông không còn nữa, khóc nức nở.
Ngày hôm sau liền không chịu đi diễn.
Đào Uyên khóc lóc nói: “Không đi, dù sao chú Thẩm cũng không thể nhìn.”
Một bài hát kết thúc.
Thẩm Hoa thấy đèn đỏ phía trước.
Hắn dừng xe lại.
Em trai nói: “ Đào ca hát hay ghê.”
Thẩm Hoa khó khăn nói: “Đúng.”
Hắn từng gặp được một người tốt nhất
Hắn đem người kia lên giường người khác.
PHIÊN NGOẠI HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT