Edit: Shiba Đẹp Trai

Beta: Phong Nguyệt

Có một buổi sáng thức dậy, Đào Uyên tò mò hỏi: “Lục tiên sinh, năm đó anh nhìn trúng em thế nào vậy?”

Lục Đổng suy nghĩ một chút, không nhớ ra. Anh nói: “Anh không nhớ rõ nữa.”

Đào Uyên nói: “Trí nhớ của anh cũng quá kém rồi! Hồi ba em bằng tuổi anh đâu có lú như anh” Đào Uyên nhịn không được so sánh Lục đổng với ba mình.

“Anh chỉ lớn hơn em có sáu tuổi.” Lục Đổng muốn sửa tật xấu của Đào Uyên.

“Anh lớn hơn em tới sáu tuổi.” Đào Uyên cười hì hì.

Lục Đổng: “…”

Lục Đổng hung ác đè Đào Uyên dưới thân hòng giáo huấn tiểu hỗn đản càng ngày càng lớn mật này, đối với đôi mắt đen láy đang không ngừng lên án mình, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng hôn lên môi Đào Uyên một cái.

Lục Đổng mang theo Đào Uyên đi làm, hến giờ làm việc mới bắt đầu hồi tưởng lại thời điểm lần đầu tiên gặp Đào Uyên là lúc nào. Lúc đó anh tham gia một buổi triển lãm xe, nhìn thấy Đào Uyên làm người chủ trì ở trên đài, lúc ấy anh liền cảm thấy khuôn mặt kia, mày kia, eo kia, đôi chân kia, so với người mẫu xe hơi chung quanh đều hấp dẫn hơn.

Anh tựa như bị thần sai quỷ khiến sốt sắng hỏi người phụ trách xem cậu là ai, không nghĩ tới tối hôm đó người phụ trách lại mang Đào Uyên tới giường của anh.

Lục Đổng nghiêm túc ngừng việc trong tay lại.

Lý do này đương nhiên không thể nói cho Đào Uyên được.

Luc Đổng bảo trợ lý đi điều tra kĩ càng về Đào Uyên.

Đào Uyên là tiểu tình nhân duy nhất của Lục Đổng, bây giờ còn lên chức thành người yêu, trợ lý đương nhiên không có khả năng không chú ý. Hắn nhanh chóng đem tư liệu sửa sang cẩn thận rồi đưa lên bàn Lục Đổng.

Lục Đổng nghiêm túc nhìn

Đào Uyên còn nhỏ.

Đào Uyên học tiểu học.

Đào Uyên học sơ trung.

Đào Uyên học cao trung.

Đào Uyên học đại học.

Đào Uyên sau khi thôi học.

Đào Uyên sau này.

Lục Đổng tận mắt trông thấy dương quang trong đôi mắt trong veo kia từng chút từng chút biến mất, thay vào ngoan ngoãn và yên tĩnh.

Trước đó cho dù bôn ba ở triển lãm xe hay hôn lễ, tia sáng ấy cũng chưa từng biến mất.

Buổi tối ngủ khi Lục Đổng ôm Đào Uyên, phá lệ không làm gì. Cho đến khi Đào Uyên dần chìm trong cơn buồn ngủ, chợt nghe thấy Lục Đổng ghé vào lỗ tai cậu, nói: “Đào Uyên, anh yêu em.”

Đào Uyên vui vẻ, nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Ngày hôm sau Đào Uyên thần thanh khí sảng, sung sướng  up lên weibo: Người nào đó chỉ dám nhân lúc tôi ngủ nói yêu tôi, mọi người nói xem anh ta có phải rất ngốc không ~

Các fan lập tức ào ào tới ——

“Sáng sớm đã phát cẩu lương!!!”

“Đúng là không có lương tâm, mất nhân tính!!!”

“Không làm fan nữa, không làm fan nữa, thần tượng thế này là không được!!!”

Lúc này, chỉ một post mới đã làm toàn bộ weibo nhanh chóng nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play