Giữa trưa, An Cách Nhĩ không được ngủ đủ giấc, ngồi trên cái ghế, một tay cầm giấy, một tay cầm cọ vẽ ngáp lên ngáp xuống.
Đứng vây xung quanh là ba đứa nhóc, Mạc Dịch và hai đứa song sinh đang thảo luận xem nên vẽ con heo ở bên trái hay bên phải.
Cửu Dật bước vào cửa, nhìn thấy An Cách Nhĩ đang vẽ các nhân vật hoạt hình.
Cửu Dật kinh ngạc, “An Cách Nhĩ, cậu đang vẽ cái gì vậy?”
An Cách Nhĩ xoay đầu lại, vẻ mặt oán hận, “Hoàn toàn không phù hợp với thuyết tiến hóa của sinh vật dị chủng!”
Cửu Dật giật giật khóe miệng — Thì ra nhân vật hoạt hình trong mắt An Cách Nhĩ là như vậy.
“An Cách Nhĩ đang giúp tụi nhỏ làm bài tập hè.” Mạc Tiếu ngồi trên ghế sô pha vuốt lông Ace, nói với Cửu Dật, “Mạc thị mới mở công viên trò chơi, mấy đứa nhóc trong nhà mỗi đứa phụ trách một hoạt động tuyên truyền, làm bài tập mỹ thuật. Hai đứa song sinh bốc trúng chủ đề thiết kế vé vào cổng, còn Mạc Dịch thì thiết kế áo thun. Tác phẩm của bọn nhỏ sẽ được bình xét công khai, dựa theo điểm cổ phần mà quyết định.”
Cửu Dật giật giật, “Nghe có vẻ hoành tráng…”
“Thêm con mèo ở chỗ này được không?” Mạc Dịch chỉ vào bức tranh.
An Cách Nhĩ liếc nó, “Chắc chưa?”
“… Không đẹp hả anh?” Mạc Dịch ngẩng mặt nhìn An Cách Nhĩ.
Cặp song sinh nhao nhao lên, “Thêm con Kitty màu xanh đi?”
“Màu xanh đâu có đẹp! Màu hồng đẹp hơn!”
An Cách Nhĩ nhìn trời — Cái bọn nhóc này!
Cửu Dật tò mò hỏi Mạc Tiếu, “Bài tập hè của bọn nhỏ mà để An Cách Nhĩ giúp, chẳng phải sẽ không công bằng với mấy đứa khác sao? Có tính là dối trá không?”
Mạc Tiếu nhướn mày, học ngữ khí của Mạc Tần, “Dối trá? Cái này gọi là sử dụng nguồn tài nguyên! Tất cả đều phải tự làm là không khôn ngoan, thứ gia tộc bồi dưỡng chính là nhân tài biết chỉ huy và quản lý, biết giá trị của người khác và lợi dụng vào đó mới đúng là người quản lý giỏi, đây cơ bản đã được rèn luyện mỗi ngày.”
Cửu Dật giật giật khóe miệng, “An Cách Nhĩ còn chịu phối hợp mới ghê.”
“Hình như hai bên có trao đổi thỏa thuận.” Mạc Tiếu chớp mắt.
“Thỏa thuận gì?” Cửu Dật tò mò, mấy đứa nhóc này có thể giúp gì cho An Cách Nhĩ?
Mạc Tiếu làm động tác kéo khóa miệng, “Hai bên đưa thỏa thuận bí mật, cả tôi cũng không tiết lộ.”
“Cả anh ruột cũng không nói?” Cửu Dật giật mình.
Mạc Tiếu lấy kính lão của Emma để trên bàn, đeo vào, tiếp tục giả làm Mạc Tần, “Học được cách bảo vệ bí mật và nhẫn nại chính là bước đầu tiên hướng tới thành công.”
Cửu Dật bó tay.
Đang nói chuyện thì ngoài cửa có một chiếc taxi dừng lại.
Tài xế mở cửa bước xuống xe, chạy ra sau mở cốp lấy ra hai cái vali to, cửa xe ở phía sau mở ra, một người phụ nữ mặc một chiếc đầm nhung màu xám bạc bước xuống, đứng trước vali, ngẩng đầu đánh giá xung quanh. Khoảng chừng bốn mươi tuổi thì phải? Vừa xinh đẹp lại có khí chất.
“Người mua tranh?” Mạc Tiếu hỏi, “Hay là có án cần phá?”
Đang nghi ngờ thì thấy An Cách Nhĩ buông cọ vẽ, chạy ra mở cửa, “Dì!”
Người phụ nữ kia xoay đầu nhìn, mở rộng hai tay, “An Cách Nhĩ! Cháu yêu! Cháu vẫn xinh đẹp như xưa!”
An Cách Nhĩ chạy xuống bậc thang, ôm lấy người phụ nữ, tất cả mọi người đều tò mò — Dì của An Cách Nhĩ?
Nhìn kỹ dung mạo của người phụ nữ kia, mọi người lập tức xác định — Đây chắc chắn là dì của An Cách Nhĩ! Khuôn mặt xinh đẹp này chắc chắn là được di truyền từ Emma!
Emma trong nhà bếp cũng chạy ra, vô cùng kinh ngạc, “Maria?”
“Emma!” Dì của An Cách Nhĩ lập tức chạy tới ôm Emma.
Mạc Phi cũng từ trong bước ra ngoài.
Sau khi ôm Emma, Maria liền đánh giá Mạc Phi, sau đó cười cười ngoắc lại, “Tới đây, chàng trai trẻ!”
Mạc Phi mỉm cười bước tới ôm cô.
Mạc Tiếu vuốt cằm — Trông có vẻ là quen nhau, mà sao người thân của An Cách Nhĩ lại đột nhiên tới đây?
Ba đứa nhỏ chạy ra ngoài giúp Maria xách vali vào trong, mọi người cùng vào phòng tranh, Emma giới thiệu — Vị này là Maria, cũng chính là dì Mary mà An Cách Nhĩ hay gọi, là con gái của anh trai Emma, cũng chính là cháu gái của Emma, là dì của An Cách Nhĩ.
Maria ngồi xuống, nhận ly trà Mạc Phi đưa tới, uống một ngụm, cảm thấy hứng thú hỏi An Cách Nhĩ, “Chừng nào thì bắt đầu?”
An Cách Nhĩ bảo cô chờ một lát, đạo cụ vẫn còn chưa tới.
Mọi người bắt chuyện, giờ mới biết, Maria là một doanh nhân kinh doanh vềmở rạp hát, lúc trước từng là diễn viên sân khấu, sau đó tự thành lập đoàn kịch cho riêng mình rồi bắt đầu mở rạp hát, là một người say mê sân khấu, đam mê nghệ thuật.
Emma nói, “Từ nhỏ Maria đã thích diễn kịch, nó sẽ mặc giống như những nhân vật mà nó suy diễn ra, rồi dần dà phát triển thành người thích đóng kịch, nó thường xuyên giả trang thành người khác đi đùa giỡn, khiến cho trong nhà gà bay chó sủa. Chỉ tới khi An Cách Nhĩ vạch trần được kỹ xảo của nó thì nó mới yên, có điều sau đó hai đứa lại nhận ra hai bên có chung nhận thức, rồi bắt đầu hợp tác với nhau đi chọc phá, quả thật là tai họa!”
Tất cả mọi người kinh ngạc — Á? Thì ra trước đây An Cách Nhĩ rất bướng bỉnh.
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ — Em cũng từng là con nít ha?
An Cách Nhĩ uống một ngụm trà — Rõ ràng tôi cao cấp hơn nhiều.
“An Cách Nhĩ!”
Ở ngoài cửa vang lên giọng nói vui vẻ của Oss.
Mọi người xoay đầu nhìn, thấy Oss và Tôn Kỳ tay xách bao lớn bao nhỏ vào, “Tất cả đều đã chuẩn bị xong.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Chúng ta bắt đầu đi!”
An Cách Nhĩ bảo Mạc Phi lấy tấm bản đồ ra, bên trên khoanh tròn mấy vùng.
“Đây là những nơi xảy ra mấy vụ lừa gạt, đầu là khu dân cư nhỏ, mỗi một khu đều khác nhau. Đám lừa đảo kia chỉ tìm duy nhất một đối tượng trong khu dân cư đó để ra tay, không hề lặp lại.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Oss nói, “Chẳng phải mấy vụ án lừa gạt đều giống vậy sao, mấy khu dân cư đó truyền tin rất nhanh, nếu có một nhà bị trộm thì mấy nhà khác đều sẽ biết rồi tăng mạnh đề phòng, mà một nhà bị lừa thì những nhà khác sẽ đề cao cảnh giác.”
“Không tệ.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Những vụ án lừa gạt này xảy ra một cách dày đặc trong một thời gian ngắn, đối phương chắc chắn đã điều tra trước về nạn nhân, nhưng ngoại trừ thành phố S, những nơi khác cũng không xảy ra vụ án nào tương tự.”
Tôn Kỳ cũng hiếu kì, “Tại sao không làm ở chỗ khác mà nhất quyết là thành phố S?”
“Là kẻ lừa đảo thì phải dung nhập vào xã hội.” Dì Mary hơi mỉm cười, vừa uống trà vừa nói, “Là người địa phương thì đi lừa gạt là dễ nhất vì sẽ không khiến cho bất kì ai nghi ngờ, ra nơi khác lại nói giọng địa phương sẽ khiến cho người ngoài đề phòng. Mặt khác, tại sao bọn họ lại muốn làm rõ thói quen của nạn nhân hoặc gia đình của nạn nhân? Đây không phải chuyện muốn điều tra là điều tra được liền, kẻ lừa đảo nhất định có nguồn tin, có thể có người làm việc tiếp xúc với người bị hại.”
“Nhưng bọn họ không có liên hệ tới một người hay một nhóm nào, thậm chí con trai con gái, bạn bè hàng xóm.” Tôn Kỳ bất đắc dĩ, “Chúng tôi đã điều tra hết rồi.”
“Trong điều tra có lỗ hổng.” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi, “Mấy người già bình thường cần nhất là cái gì?”
Mọi người nhìn nhau.
Thật lâu sau, Mạc Tiếu giơ tay, “Ăn cơm?”
Mọi người đỡ trán.
Tôn Kỳ giơ tay, “Tập thể dục buổi sáng?”
An Cách Nhĩ nhắc nhở, “Mắt của bọn họ không tốt.”
“Người giúp đỡ? Hay là bác sĩ?” Emma hỏi.
“Tiếp xúc.” An Cách Nhĩ nói, “Mấy bà lão hành động bất tiện mỗi ngày đều phải cần trợ giúp, nói ví dụ như đi kiểm tra thân thể, làm bạn, săn sóc vân vân. Nhưng những việc này phần lớn đều do con cái lo, hoặc là theo chương trình cố định, nhưng có vài người cần phải nhờ tới nhân viên chuyên nghiệp tạm thời.”
“Nhân viên chuyên nghiệp tạm thời?” Mọi người cảm thấy hoang mang.
“Nói ví dụ như thợ may, thợ cắt tóc gì đó…” An Cách Nhĩ nói.
Tất cả mọi người sờ cằm.
“Đúng vậy.” Mạc Phi gật đầu, “Muốn có cơ hội bắt chuyện với mấy bà lão thật sự không dễ, vì quanh năm suốt tháng bọn họ luôn ở trong nhà, nhưng đối phương hình như có một sự hiểu biết nhất định về tính cách của bọn họ, đặc biệt là thói quen trong gia đình.”
“Tôi phái người đi thăm dò…” Oss định gọi điện thoại.
An Cách Nhĩ phất tay, “Tôi đã tìm người đi điều tra rồi.”
Mọi người sửng sốt.
Oss kinh ngạc, “Cậu tìm ai?”
An Cách Nĩ nhướn mày, “Tự tôi có cách của mình.”
Mọi người lại xoay mặt nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi bất đắc dĩ — Nãy giờ hắn ở trong bếp phụ Emma, chỉ nhìn thấy An Cách Nhĩ gọi mấy cú điện thoại thôi.
“Bọn họ đều từng mời thợ cắt tóc về nhuộm tóc cho mấy bà lão.” An Cách Nhĩ nói, “Bình thường tóc bạc sẽ làm bọn họ trông già nua, người châu Á sau khi qua tuổi sáu mươi thì đầu tóc sẽ bạc, với lại cả đầu bạc trắng cũng không đẹp, cho nên ở tuổi này, thậm chí cao hơn, đều sẽ thường xuyên nhuộm tóc đen, vậy sẽ giúp trông trẻ hơn mười tuổi.”
Tất cả mọi người gật đầu — Đúng là vậy.
“Nhưng mà An Cách Nhĩ.” Cửu Dật khó hiểu, “Những khu dân cư khác nhau thì tất nhiên những tiệm cắt tóc cũng sẽ khác, mỗi người mời một thợ tới thì chắc hẳn sẽ không cùng một người, chẳng lẽ bên trong có quan hệ?”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Cũng giống như trang mạng thôi, có bao nhiêu mạng xã hội nhưng chỉ cần nắm được một người trong tay, tất cả tin tức đều sẽ tập hợp về đó.” An Cách Nhĩ nói xong, bảo Mạc Phi mở máy kiểm tra email.
Mạc Phi mở mail ra xem, giật mình, bên trong có một danh sách số điện thoại dài.
“Cái này là gì?” Oss tò mò.
An Cách Nhĩ nói, “Tôi nhờ mấy người bạn điều tra giúp những cuộc gọi của mấy tiệm cắt tóc đó, như vậy sẽ có cái nhìn trực quan hơn, đem ra so sánh có thể tìm được một dãy số liên quan.”
An Cách Nhĩ nói xong, Mạc Phi đã tìm thấy một dãy số, “Mấy tiệm cắt tóc đó thật sự có gọi tới một số điện thoại, mà còn gọi rất thường xuyên.”
Tất cả mọi người kinh ngạc.
“Một nhóm lừa đảo với quy mô lớn thì sẽ dễ dàng làm việc, nhưng mà nhiều người quá thì cũng không tốt, vậy thì làm sao có thể giả mạo nạn nhân tới ngân hàng rút tiền? Đó là nhờ vào trang bị hóa trang.” An Cách Nhĩ chậm rãi phân tích, “Trang bị hóa trang phân ra ba cấp bậc, thấp, trung, cao. Ở cấp cao thì tất nhiên có hiệu quả đặc biệt, cái loại này ở ngoài rất ít, phí cũng cao. Cấp trung thì giống như trong đoàn kịch, chủ yếu là cho diễn viên hành động, phải có kỹ năng chuyên nghiệp. Còn cấp thấp lại được sử dụng rộng rãi, chính là kỹ năng hóa trang bình thường, chủ yếu là kiểu tóc và trang điểm. Mà đối với những bà lão hiền lành, dễ gần, không thường xuyên ra khỏi nhà thì sẽ tán gẫu vài câu với người xa lạ mình rất ít có cơ hội tiếp xúc… Vì thế, tôi suy đoán thợ cắt tóc là có khả năng nhất. Vậy mấy cửa tiệm cắt tóc đó thường sẽ gọi cho ai?”
“Nơi bán sỉ thuốc nhuộm hoặc bên cung cấp.” Mạc Phi hiển nhiên biết vì trước đây đã từng làm việc ở tiệm cắt tóc, “Những cửa tiệm đó đều có một nơi cung cấp chung, có thể bên kia tới thỏa thuận, nếu có khách hàng nhờ phục vụ tận nhà thì có thể gọi cho bọn họ, bọn họ sẽ đưa người tới, sau đó chia phần trăm cho bên tiệm. Mấy cửa tiệm cắt tóc ở khu dân cư làm ăn không tệ, với lại phần lớn thợ cắt tóc đều là thanh niên trẻ tuổi, đi nhuộm tóc cho mấy bà lão tiền lời ít còn tốn thời gian, cho nên chủ tiệm đều làm theo cách kia để kiếm thêm tiền.”
“Cái gọi là đưa hàng thì nhất định phải có phiếu nhận hàng, mà kẻ lừa đảo thì tất nhiên không thể để lộ đại bản doanh, cho nên đưa hàng tới cửa luôn là lựa chọn hàng đầu.” An Cách Nhĩ viết lại dãy số kia ra giấy, “Cho nên, chúng ta bắt đầu chơi thôi, mỗi một người đều có vị trí và cương vị riêng, phải nhớ cho kỹ vai diễn của chính mình.”
Mọi người đứng trong phòng tranh nhìn nhau — Vai diễn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT