Oss ngẩng đầu nhìn, ở phía trên có treo một chiếc chuông gió làm bằng vỏ sò, tiếng vang rất dễ nghe.
Oss cố ý mở ra mở vô, làm cho chiếc chuông gió không ngừng kêu ‘đinh đinh đang đang…’
Ace đang nằm trên ghế sô pha, nó với Oss quá quen rồi, khi thấy Oss nó vẫy vẫy đuôi, bên tai lại vang lên tiếng chuông gió, nó có vẻ rất vui, ngẩng mặt lên hú vài tiếng, chọc cho Oss càng ra sức mở ra mở vô.
“Ồn quá!”
Ở trên lầu vọng xuống một tiếng nói bất mãn.
Oss và Ace ngừng tạo ra tạp âm, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên… là An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vẫn đang mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài xuống cầu thang.
“An Cách Nhĩ!” Oss lấy lại tinh thần nhanh chân chạy tới, “Sao có mình cậu vậy? Mọi người đâu?”
Mới vừa hỏi xong thì nhìn thấy Mạc Phi bước ra từ nhà bếp, “Emma và Mạc Tiếu đưa ba đứa nhỏ đi ăn sáng.”
“Cái chuông gió ở đâu ra vậy?” Oss bước tới bên sô pha ngồi xuống, đặt đống tài liệu lên bàn.
“Hôm qua Emma với mấy đứa nhỏ đi biển chơi, mang một đống vỏ sò về, tối hôm qua mới xâu.” Mạc Phi đặt dĩa sandwich lên bàn, quay vào bếp pha trà.
An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha ngáp, Ace lập tức nhảy lên gác đầu lên đùi An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ vuốt đầu Ace, nhìn chiếc chuông gió với ánh mắt vô cùng oán hận. Tối hôm qua ba đứa nhóc quấn lấy Emma và Mạc Phi, rần rần tới nửa đêm. Bản thân là con nít mà dám không ngủ đúng giờ đúng giấc, quả là không thểtha thứ! Nhưng mà con nít thì rất khỏe, mới sáng sớm chưa ai dậy thì ở dưới lầu đã nghe tiếng chuông gió ‘đinh đang’ ầm ĩ, còn có tiếng con nít hoan hô, “Emma, chúng ta đi ăn bánh bao đi! Bữa sáng bình dân! Bữa sáng bình dân!”
An Cách Nhĩ vừa mới ngủ lại được chưa bao lâu thì đã bị Oss và Ace đánh thức, trong người cực kì khó chịu.
“Tư liệu mà cậu cần nè An Cách Nhĩ.” Oss đẩy xấp tài liệu tới trước mặt An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nâng cằm, “Oss, sao anh lại mang tài liệu bằng giấy tới đây, chẳng phải cảnh cục bây giờ có mấy cái máy quẹt quẹt rồi sao?”
Oss nhìn trời, An Cách Nhĩ chưa tỉnh ngủ cho nên vô cùng khó hầu hạ, “Cậu ghét máy tính lắm mà?”
“Cho nên tôi rõ ràng là đang khen anh.” An Cách Nhĩ cầm tư liệu lên lật xem.
Mạc Phi bưng ly hồng trà ra, còn pha cho Oss một tách cà phê, cầm cái đĩa đặt lên thành cửa sổ.
Trong đĩa có bánh hạnh nhân, Eliza chui ra từ trong ổ, cầm bánh lên ăn. Đám sóc con vẫn còn phải bú sữa mẹ mở to mắt tò mò nhìn ra ngoài. Bởi vì được Mạc Phi chăm sóc cẩn thận nên đứa nào đứa đó đều mập ú.
“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ kêu Mạc Phi một tiếng, vươn tay vỗ vỗ lên sô pha.
Mạc Phi bước tới ngồi xuống bên cạnh, cầm tách cà phê, An Cách Nhĩ thuận thế dựa vào bả vai hắn, tiếp tục xem tư liệu.
“Đây chính là tư liệu về mấy bà lão bị lừa?” Mạc Phi nhìn số lượng thống kê, khẽ nhíu mày, “Không ít.”
Oss gật đầu, “Tổng cộng có chín người, phân bốở khắp nơi trong thành phố S, rất phô trương! Có mấy bà lão bị lừa rất đáng thương. Trong đó có một người tuổi rất cao, bởi vì kích động quá mức mà đã trúng gió qua đời.”
“Cảnh sát không có điều tra gì sao?” An Cách Nhĩ nhíu mày.
Oss nhún vai, “Có điều tra, nhưng đối phương rất giảo hoạt! Không có manh mối.”
“Xác định là do một người gây ra?” Mạc Phi hỏi.
Oss gật đầu, “Tất cả đều nhắc tới một thanh niên tóc vàng đeo mắt kính, đặc trưng là rất nhã nhặn. Bên tôi cũng đã liên hệ với bọn họ phác họa lại, cậu xem đi.”
Oss cầm mấy bản phác thảo đã đóng mộc, còn có phê duyệt của họa sĩ, đưa cho An Cách Nhĩ, “Mỗi bản đều khác nhau, không biết bọn họ có tả chính xác không nữa.”
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Mắt của bọn họ không tốt?”
“Đều bị bệnh đục tinh thể nhẹ.” Oss nhún vai, “Đối phương khẳng định là nhìn người để lừa.”
Mạc Phi nhíu mày, “Sao lại xấu xa như vậy!”
“Bệnh đục tinh thể…” An Cách Nhĩ sờ cằm, “Vậy tại sao lại khẳng định người nọ có mái tóc vàng và đeo kính?”
“Tình huống cũng giống như vợ của lão Vương, hôm đó thanh niên kia rất nhiệt tình giúp đỡ chuyển đồ, sau đó lỡ đụng phải đầu làm kính rơi xuống, còn bị bể, bà lão mới nhặt lên giùm. Bọn họ đều chú ý tới màu tóc vàng, nhìn rất khác biệt, lớp kính cũng dày, cảm giác bị cận nặng.”
An Cách Nhĩ cởi dép lê ra, co chân lên chọt vào bụng Ace, ngón chân cọ cọ, đầu dựa vào cánh tay Mạc Phi, tiếp tục sờ cằm.
Trước đó, mọi người tới nhà của lão Vương, hỏi về chuyện của vợ ông bị lừa.
Chuyện là vầy.
Vương bá thích đi câu, thứ bảy chủ nhật tuần nào cũng sẽ cùng con rể đi câu cá. Mà cháu ngoại của ông thì cuối tuần nào cũng đến chơi, khoảng ba giờ chiều thứ bảy chủ nhật, con gái của ông sẽ đưa tụi nhỏ đi học đàn. Nói cách khác, mỗi chiều thứ bảy và chủ nhật, vợ của Vương bá đều ở nhà.
Vợ của Vương bá cũng không quá lớn tuổi, chừng sáu mươi mấy, mắt bị bệnh đục tinh thể cũng đang chuẩn bị đi làm giải phẫu, trước mắt thì đang điều chỉnh thân thể, bởi vậy bình thường bà không có ra ngoài.
Chiều thứ bảy hôm đó, lúc bà ngồi ở nhà ôm mèo nghe radio, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Bà đứng trong nhà, hỏi là ai, chợt nghe có tiếng một thanh niên vang lên, là chuyển phát nhanh, hơn nữa còn báo tên của cháu ngoại bà.
Bà rất thương cháu, bình thường cho không ít tiền tiêu vặt, ba má của mấy đứa nhỏ rất nghiêm, không cho chơi đồ chơi, không cho xem truyện tranh đủ thứ, bình thường mấy đứa nhỏ đều lén mua truyện tranh trên mạng, ký gửi tới nhà bà ngoại, bà phụ trách việc cất giấu, lúc tới chơi sẽ lấy ra xem.
Bình thường thì đúng là có chuyển phát nhanh tới, nhưng gần đây không có nghe mấy đứa nhỏ nói có mua cái gì, vì thế bà bảo chuyển phát nhanh đưa lên lầu. Nhưng đối phương nói đồ rất nhiều, kêu bà tự xuống lấy, hắn để dưới lầu! Nói xong liền đi.
Bà bất đắc dĩ, đành phải tự xuống lấy. Xuống tới nơi mới thấy cái thùng rất nặng, không có cách bưng lên. Đang đứng xoay sở không biết làm sao, bên cạnh đột nhiên có một chiếc xe dừng lại, một thanh niên trông có vẻ nhã nhặn bước xuống, bước qua người bà, thấy bà trông có vẻ khó xử liền hỏi có phải cái thùng nặng quá không, còn hỏi bà ở lầu mấy, hắn giúp bà mang lên.
Bà vô cùng cảm kích, thanh niên đó liền giúp bà mang thùng lên lầu.
Bà vừa đi vừa hỏi có phải hắn không sống ở đây phải không, bình thường không có gặp, thanh niên đó nói không, chỉ tới thăm bạn thôi.
Bà nghe tên thì đã biết, chính là cô con gái của gia đình ở lầu trên, hai mươi mấy tuổi, rất xinh đẹp. Vì thế liền tưởng đây là bạn trai của cô gái đó, trông hắn cũng rất ngại ngùng, nói còn chưa thành, ba mẹ của người ta không đồng ý.
Người già thì thường nhiều chuyện, đặc biệt là những bà lão rảnh rỗi, vì thế liền hỏi hắn, sao người lớn trong nhà không đồng ý?
Đang nói chuyện thì đã lên lầu hai, thanh niên đặt thùng xuống đất, còn rất nhiệt tình nói bà đừng bưng vào, để người nhà ra mang giùm cho, cẩn thận lại đau lưng, bản thân không nên vào, mắc công lại hiểu lầm này nọ. Bà cũng thấy người này rất chững chạc, thanh niên xoay người lại, “Rầm” một cái đập đầu vào cửa, kính rớt xuống đất, trên trán còn chảy máu.
Bà vội vàng nhặt kính lên xem có sao không, thấy kính rất dày, ghê thật, ít nhất cũng phải mười độ, nứt hết rồi. Thanh niên lấy tay che trán bảo phải đi, mắt trông như mở hết lên, bà vội vàng kéo vào nhà, lấy hòm thuốc giúp hắn xử lý vết thương.
Thanh niên bị thương không nặng, chỉ bị sưng lên với chảy ít máu thôi, nhìn có vẻ rất đau, bà lấy thuốc đỏ xử lý vết thương cho hắn, trong lòng rất áy náy.
Hai người ngồi trong nhà nói chuyện tán gẫu, phần lớn đều là về vấn đề tình cảm của chàng thanh niên.
Bà cảm thấy người này rất thành thật lại ngại ngùng, bèn giúp cho hắn vài chiêu cua cô gái trên lầu, còn nói sẽ giúp hắn làm công tác tư tưởng cho bậc phụ huynh. Cuối cùng lại bàn tới công việc của hắn, thì ra hắn làm về quản lý tài vụ và đầu tư, sau đó bị lừa mất hết tiền.
Theo lời của bà, bà giống như bị bỏ thuốc mê, lúc đó cũng không nghi ngờ gì, mơ hồ lấy tiền ra đưa, chờ tới khi người nhà về mới thấy có gì đó không đúng. Sau đó bà có lên hỏi cô gái ở tầng trên, cô nói không có ai giống như vậy theo đuổi cô, cháu ngoại cũng nói không có mua truyện. Nhưng khi mở thùng ra, bên trong đúng thật là có truyện, còn đều là truyện tranh mà cháu bà hay xem… Vì thế, lão Vương liền gọi cho Oss.
Mặt khác, làm cho người ta thấy khó hiểu chính là bà lấy luôn sổ tiết kiệm linh tinh đưa cho đối phương, nhưng đối phương không hề hỏi mật mã, tới ngân hàng kiểm tra thì lại phát hiện tiền không cánh mà bay.
Theo camera thì có chuyện càng quỷ dị hơn. Người rút tiền là một bà lão, theo băng ghi hình thì ăn mặc trông cực kì giống vợ của lão Vương.
Nhân viên của ngân hàng đều dựa theo thủ tục mà làm, giấy căn cước này nọ đều tra, nhân viên có hỏi riêng bà tại sao lại rút nhiều tiền như vậy, bà chỉ ra ngoài xe, nói con dâu vừa sinh được một thằng nhóc mập mạp, bà lấy tiền lì xì cho hai vợ chồng. Bà còn bảo nhân viên ngân hàng đừng nói ra, lý do là vì con trai bà không chịu lấy, bà đành phải lặng lẽ đưa cho con dâu. Nhân viên ngân hàng cũng không nghi ngờ nữa, lúc bảo vệ đỡ bà ra khỏi ngân hàng, trong xe có một chàng trai thò đầu ra gọi ‘mẹ’, hỏi bà sao gửi tiền lâu quá vậy.
“Mấy vụ án khác cũng tương tự như thế, chỉ có chi tiết thì không giống, điểm giống nhau chính là đối phương có vẻ rất hiểu rõ nạn nhân, hiển nhiên là vì đã theo dõi rất lâu. Ngoài ra, chuyển phát nhanh, người rút tiền đều không giống nhau, cộng thêm thanh niên tóc vàng đeo kính mắt… Tóm lại, nhóm lừa đảo này có ít nhất mười người.” Oss căm giận, “Cậu nói đi, năm nay là năm gì vậy? Mấy người thông minh toàn đi làm chuyện xấu, còn đi gạt mấy bà lão!”
“An Cách Nhĩ, cậu có thể bắt cái nhóm lừa đảo đó không?” Oss rất sốt ruột, “Cục trưởng nói, chuyện lần này phải làm thành một bản tin tức nói về mánh khóe lừa gạt của bọn họ rồi phát lên TV, tránh để người khác mắc mưu.”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Oss, anh và cục trưởng quá ngây thơ.”
Oss giật giật khóe miệng — Quả nhiên.
“Muốn ngăn cản đám lừa đảo này chỉ có một cách, chính là bắt bọn họ.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Đây cùng lắm chỉ là phương án A, nếu bị lộ thì đổi sang phương án B. Đối phương hiển nhiên đã đi lừa gạt từ lâu còn rất chuyên nghiệp.”
“Vậy cậu có chắc là bắt được không?” Oss nhíu mày, “Không có manh mối gì hết.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Ai nói không có? Còn là manh mối lớn.”
Oss mở to mắt, nhét hết miếng sandwich vào miệng, chạy lại gần, “An Cách Nhĩ! Đại vương! Nhờ hết vào cậu! Chúng tôi mãi mãi đi theo cậu!”
An Cách Nhĩ đẩy cái mặt vô cùng muốn đánh của Oss ra, đổi tư thế dựa vào Mạc Phi, ôm cánh tay suy nghĩ chừng năm phút. Sau đó quay sang, ngoắc ngoắc Oss.
Oss lại gần.
An Cách Nhĩ nói, “Giúp tôi chuẩn bị vài thứ.”
Oss cầm giấy bút, An Cách Nhĩ đọc ra vài thứ, tuy rằng Oss rất hoang mang, nhưng An Cách Nhĩ nói gì cũng đúng, hắn liền theo đó mà đi chuẩn bị.
Mạc Phi tò mò hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, em định làm thế nào?”
An Cách Nhĩ hiển nhiên đã lên tinh thần chút ít, ngồi dậy, “Chơi chút trò chơi giải sầu.” Nói xong, vươn tay lấy hộp đựng danh thiếp, mở nắp ra lục lục, cuối cùng cầm ra một cái.
An Cách Nhĩ tủm tỉm bấm số điện thoại, “Dì Mary, con có trò này vui lắm, chúng ta chơi mừng cá tháng tư nha?”
Mạc Phi lắc đầu mỉm cười — Dì Mary này hắn đã từng gặp, có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Bây giờ hắn có chút mong chờ, An Cách Nhĩ chuẩn bị hợp tác với dì Mary dạy cho đám lừa đảo kia một bài học, mà hai người định làm gì đây? Rất đáng để mong chờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT