Lớp vỏ bọc bị lột trần ngay sau khi cánh cửa sắt kia khép lại, cảm giác thật đến mức khiến bản thân không thể đứng vững, Thiên Phàm phải nắm chặt cửa, mới ngăn mình té ngã.
Toàn thân còn hơi hơi run, cánh tay phải nơi bị người kia chạm đến nóng cháy như thiêu đốt, bỏng rát lan tràn khắp cõi lòng cậu.
Mỗi lần nhìn thấy người kia, không cần phải nói, chỉ cần là ánh mắt vô tình lướt qua cũng khiến bão tình dậy sóng.
Một mặt châm chọc, không phải ghi hận; Một mặt bài xích, không phải cho hả giận; Một mặt lạnh lùng, cũng không cự tuyệt; Kỳ thật cậu sợ hãi, vô cùng sợ hãi, sợ đến chết! Sợ đến mức không có lúc nào là không muốn chạy trốn, sợ đến mỗi ngày đi làm đều đau bao tử, chỉ cần nghĩ đến ở công ty dù trốn tránh như thế nào cũng có thể vô tình chạm mặt người kia, trái tim liền sợ hãi đến như bị nghiền nát thành phấn, lại làm ra vẻ lạnh lùng, bình tĩnh nghiêm trang.
Trên đời này, không có chuyện gì sợ hãi hơn gặp mối tình đầu!
Trong mấy năm trung học, anh ta là trụ cột tâm hồn duy nhất, là sức mạnh vững vàng chống đỡ cho mình đi tiếp, là nơi bao dung duy nhất cho tuổi thanh xuân rối loạn bất an, không nơi để đi của mình.
Cần kể ra nhiều từ “duy nhất” chứng minh tầm quan trọng sao? Người bạn duy nhất, người duy nhất nói chuyện với cậu, người duy nhất nguyện ý ở bên cạnh cậu, là mối liên hệ duy nhất với thế giới.
Anh ta từng là toàn bộ thế giới!
Sau khi ba mẹ ly hôn, nay ở nhà người đàn ông này mai ở nhà người đàn ông khác, phân phân hợp hợp, đến rồi lại đi. Toàn bộ thời thiếu niên của Thiên Phàm, hầu như thay đổi chỗ ở liên tục, thường thường còn chưa quen nơi này đã phải dọn đi nơi kế tiếp.
Đây là khoảng thời gian cậu không muốn nhắc đến, cảm giác mình là chiếc thuyền nhỏ giao dộng giữa đại dương mênh mông, bốn phía tối tăm không nhìn thấy được tay mình, không có lúc nào là không bị nỗi sợ vây ám.
Ánh mặt trời duy nhất – là Mục Thiên Thành xuất hiện.
Nhớ rõ đó là năm lớp 11, vừa khai giảng không bao lâu, mẹ lại cãi nhau với người ba thứ mười mấy, bỏ nhà ra đi mấy ngày liền bặt vô âm tín. Lưu lại Thiên Phàm một mình, không khỏi bị ánh mắt ghẻ lạnh của gia đình mới.
Thật vất vả lết đến trường, nhưng lại mưa tí tách nặng hạt, bụng đói cồn cào lại không mang dù, cậu như con chó nhỏ bị vứt bỏ, không biết nên đi về đâu…… cho đến khi có người che mình.
Ngẩng đầu, dưới tán dù là khuôn mặt tươi cười ấm áp của thiếu niên.
-Cậu ướt hết rồi. Chúng ta hẳn là cùng trường, cùng nhau đi nhé?
Đối với đề nghị ngu ngốc đó, Thiên Phàm một bên lạnh run, một bên dùng sức gật đầu.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ này, mở màn ‘tình hữu nghị’ của hai người.
Con người là loài động vật vô cùng tham lam, một khi có được, liền được một tấc lại muốn tiến một thước.
Từ đó về sau, cậu như bắt được phao cứu sinh giữa đại dương, bắt đầu tùy thích làm bậy ra lệnh anh ta, sai biểu anh ta, chiếm lấy anh ta, dán chặt bên người anh ta, thậm chí yêu cầu anh ta cùng đi đến trường với mình… Nhưng mà vô luận yêu cầu vô lý thế nào, Mục Thiên Thành chỉ cười khổ, chưa hề từ chối.
Thái độ dung túng dịu dàng làm cho mình bị ảo giác, lầm tưởng có người thật sự để ý mình, thậm chí còn nghĩ đối phương cũng thích mình như mình thích anh ta, bằng không sao chịu đựng cậu?
Chỉ cần nghĩ tới người này, mặc kệ cuộc sống tệ bạc như thế nào, Thiên Phàm đều tràn đầy cảm kích, không hề câu oán hận.
Nhưng mà tất cả chỉ là lầm tưởng.
Dùng phương thức tệ hại nhất bắt đối phương tỏ tình cũng thất bại, ngược lại còn chấm dứt luôn tình bạn của hai người. Đến cuối cùng, Thiên Phàm mới nhận ra rằng, đối phương chưa bao giờ xem cậu là bạn, thậm chí còn ghét cậu; Ngày tốt nghiệp trung học là ngày khắc cốt ghi tâm của mình nhưng đối với Mục Thiên Thành lại là ngày giải thoát?
Kỳ thật Thiên Phàm không phải là không hiểu mình, cậu biết mình lạnh lùng, không hòa đồng, cơ hồ không có người nào thích mình, chỉ có Mục Thiên Thành làm bạn với mình, vì thế liền giống chim non ỷ lại đối phương.
Sự tồn tại của người con trai đó, là động lực duy nhất để cậu đến trường mỗi ngày; Nhưng mà ngày thường là bạn bè, cho đến cuối cùng mới thổ lộ chân tình, làm cho cậu thấy tình cảm của mình là thứ nực cười nhất vũ trụ – thế giới ngay tại lúc đó sụp đổ.
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, ngực Thiên Phàm tràn ngập giá băng tuyệt vọng.
Đã như vậy tại sao tạo hóa lại trớ trêu cho hai người gặp lại?
Lần đầu tiên nhìn thấy người đó, Thiên Phàm suýt nữa chạy trối chết; Không ai biết, cậu cơ hồ dùng hết sức lực của cuộc đời này, dũng cảm bình tĩnh đứng ở trước mặt anh ta, đón nhận ánh mắt kia.
Chỉ là một ánh mắt bình thường… cũng đủ để bóp nát con tim đang run rẩy.
Hung hăng đánh mạnh vào tường, mặc cho đau nhức tràn vào. Thiên Phàm nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cảm xúc lắng xuống mới tập tễnh đi trở về văn phòng.
Bạn bè cũng tốt, tình yêu cũng không sao, dù thế nào cũng chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Đột nhiên muốn chạy đến nơi xa xôi nao đó, nơi chân trời không ai biết đến, vùi mình thật sâu trong cát, mãi mãi không dậy nữa.
Mục Thiên Thành ngồi ghế da, xoa thái dương ẩn ẩn đau. Cả ngày đều không tập trung được, mí mắt phải hay giật, như muốn báo hiệu chuyện gì.
-Lão đại, hôm nay thời tiết nóng quá nha ~~ nè, uống nước lạnh.
Minh Huy đưa anh ly cà phê đá.
-Cảm ơn.
Mục Thiên Thành thản nhiên nói.
-Gần đây quan hệ của anh với Thiên Phàm không tệ nha.
Minh Huy cười hì hì nói.
-Sao nói vậy?
Mục Thiên Thành nhìn cậu ta.
-Hiện tại họp không cãi nhau nữa, không phải đã có chuyển biến tốt đẹp sao?
-Là không cãi nhưng cũng không nói chuyện.
Mục Thiên Thành đem ly cà phê áp vào trán, cảm thụ cảm giác mát lạnh.
-Ế… Dù sao cũng hơn cãi nhau đến mặt đỏ tía tai chứ?
Minh Huy ngượng ngùng nói.
Mục Thiên Thành mỉm cười, không nói nữa.
-Mà nói – Lão đại, sao dạo này không thấy chị dâu?
Minh Huy lại hỏi.
-Sao cậu như ruồi bọ, phiền không ngừng vậy?
Mục Thiên Thành đứng dậy, lấy văn kiện vỗ nhẹ lên đầu Minh Huy. Chuyện chia tay Nhã Thi, anh chỉ kể với ba và Thịnh Tĩnh Nghiêm, cũng không muốn nói cho ai khác.
-Quá đáng quá à, còn nói em là ruồi bọ!
Minh Huy tức giận kháng nghị.
-Được rồi, đã đói bụng chưa? Đi ăn nhé?
Nhìn đồng hồ sắp 12 giờ, Mục Thiên Thành đề nghị.
-Được.
Hai người sóng vai đi đến thang máy, vừa lúc nhìn thấy Thiên Phàm đứng ngoài cửa phòng ban nói chuyện phiếm cùng An Ny, hai người đứng khá gần nhau không biết đang nói cái gì – chỉ thấy An Ny ẩn tình đưa đẩy liếc đối phương, thỉnh thoảng cười duyên lanh lảnh.
Phụ nữ thực dụng quá… Minh Huy âm thầm cảm thán.
Từ khi Thiên Phàm vào làm, An Ny chuyển đối tượng tiếp cận sang cậu. Dù sao Mục Thiên Thành đã đính hôn, Thiên Phàm vẫn còn là người đàn ông độc thân hoàng kim, thái độ lạnh lùng của Thiên Phàm không những không làm cho cô ta sợ mà còn thu hút sự chú ý của đại đa số phụ nữ trong công ty, cảm thấy anh ta càng ‘tàn bạo’ càng đẹp trai.
Khi đi lướt qua, Mục Thiên Thành nhìn thẳng bước tới, không giống trước chủ động chào hỏi Thiên Phàm; Mà Thiên Phàm thì liếc cũng không chừa cho anh một cái.
Sau sự kiện trên tầng thượng hôm đó, giữa hai người như có thỏa thuận ngầm. Thiếu đi ngày xưa đối chọi gay gắt, châm chọc khiêu khích, mà giữa hai người có một chút… xa lạ.
Mục Thiên Thành cùng Minh Huy đi vào canteen ở đại sảnh. Có khi không muốn ra ngoài, bọn họ tùy tiện ăn một chút gì trong này, tuy rằng thực phẩm không phong phú, nhưng có sushi, sandwich và cơm hộp, hương vị tạm được, không gian cũng sạch sẽ.
Hôm nay trời trong nắng ấm, dòng người di chuyển từ từ, nhân viên trật tự vừa thưởng thức âm nhạc vừa dùng cơm — đó là một ngày như bao ngày bình thường khác, cho nên khi tai nạn đột nhiên giáng xuống, không ai chuẩn bị tâm lý.
Mục Thiên Thành bưng khay, gắp sushi tự chọn, TV treo giữa nhà ăn báo tin tức khẩn:
Hiện tại tin tức truyền đi rất nhanh, hôm nay giữa trưa, kho hàng của nhà máy hóa chất Quảng Duy nằm ở vùng ngoại ô xảy ra vụ nổ mạnh, gian kho hàng cơ hồ san thành bình địa, tổn thất nghiêm trọng, lan đến phân xưởng gần đó. Trước mắt đã có nhiều nhân viên bị thương, trong đó không ít người thương thế nghiêm trọng, đang đưa tới bệnh viện cấp cứu. Hiện trường đã có đội cứu hỏa tới, nguyên nhân sự cố cùng số lượng người thương vong còn đang được điều tra, hiện nay vẫn chưa có tin chính xác, tiếp theo mời quí vị theo dõi phỏng vấn…
-Nhà máy hóa chất Nghiễm Duy… Nghe quen quá…
Minh Huy lẩm bẩm, không biết mình nghe qua khi nào.
Đột nhiên ‘bang’ một tiếng, khay cơm của Mục Thiên Thành rơi mạnh xuống mặt đất, sushi bừa bãi bốn phía.
-Lão đại, làm sao vậy?
Minh Huy hoảng sợ, đồng thời trong đầu linh quang chợt lóe, kêu ầm lên:
-A… Hình như đó là công ty bố anh?
Mục Thiên Thành bước dài đến TV, vẻ mặt nghiêm trọng nói lên tất cả.
Minh Huy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới công ty không may ấy lại là của bố Mục Thiên Thành!
-Tôi đi ra ngoài một chút!
Vài giây sau, Mục Thiên Thành sắc mặt xanh mét chạy ra ngoài.
-Anh muốn đi đâu?
-Hiện trường.
-Nhà máy hóa chất Quảng Duy? Lão đại, chờ một chút, em cũng đi!
Minh Huy vội vàng đuổi theo anh.
Chạy đến cửa, Mục Thiên Thành cơ hồ sắp đập mặt vào Thiên Phàm đang đi vào, không kịp giải thích, Mục Thiên Thành liền đẩy cậu ra, chạy như điên.
-Xảy ra chuyện gì?
Chưa từng gặp Mục Thiên Thành như thế, Thiên Phàm cau mày, túm lấy Minh Huy lẽo đẽo phía sau.
-Xảy ra chuyện lớn rồi!
Nếu bình thường, Minh Huy sẽ không nói cho cậu; Nhưng mà giờ phút căng thẳng này, Minh Huy nhất thời cũng hoảng, vội vàng giải thích:
-Nhà máy hóa chất của bố trưởng phòng xảy ra việc lớn, nổ bụi hóa chất! Trưởng phòng gấp sắp điên rồi, muốn đến đó xem. Nhưng tôi nghĩ hiện trường rất nguy hiểm, không yên tâm chút nào, cho nên cũng muốn đi theo. Nhờ phó tổng Thiên Phàm nói cho tổng giám đốc biết!
Dứt lời, Minh Huy vội vàng đuổi theo.
Nhìn chằm chằm bóng dáng hai người Thiên Phàm nhíu mi, chần chờ vài giây đuổi theo.
Nhà máy hóa chất Quảng Duy là nhà máy hóa chất lớn nhất thành phố, hiện có hơn ba ngàn công nhân, tổng tài sản gần năm tỷ, trong ngành sản xuất hóa chất rất có tiếng tăm, kinh doanh phát đạt và đứng đầu về mặt lợi nhuận.
Quảng là [Thịnh Tĩnh Quảng]; Duy ngụ ý là [Mục Tử Duy].
Đây là công ty của bố và Thịnh Tĩnh Quảng, cũng là khách hàng của Mục Thiên Thành, bảo hiểm của công ty Quảng Duy đều là của Tân Á, là đối Mục Thiên Thành mà nói là khách hàng vô cùng đặc biệt. Chỉ là anh vạn lần không ngờ Quảng Duy có ngày gặp chuyện không may, lại còn là sự cố cháy nổ vô cùng nghiêm trọng thế này!
Chạy nhanh tới nhà máy hóa chất, cảnh tượng trước mắt làm Mục Thiên Thành phải hít một hơi khí lạnh.
Tại hiện trường khói đặc cuồn cuộn, âm u cả một vùng trời, tựa như tận thế.
Ngọn lửa hừng hực không thể dập tắt liếm qua mái nhà, cắn nuốt kho hàng rộng lớn cùng tòa nhà bảy tầng bên cạnh. Bốn chiếc xe cứu hỏa đang không ngừng phun nước chiến đấu với sức lửa, mới hơi đến gần một chút thôi cũng cảm thấy sóng nhiệt đập vào mặt bỏng rát, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ tan.
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn – tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi, nhân viên y tế tất bật chạy qua chạy lại đưa những công nhân viên chức bị thương được nhân viên chữa cháy cứu ra vào xe. Mục Thiên Thành lo lắng dáo dác tìm kiếm bóng dáng Thịnh Tĩnh Quảng và ba mình trong đám công nhân đang thoát hiểm, đồng thời không ngừng ấn số điện thoại của hai người, nhưng gọi thế nào cũng không gọi được.
Không chừng hai người vẫn đang bị nhốt trong văn phong, hơn nữa có thể còn đang bị thương nặng?
Quay đầu nhìn tòa nhà đang bốc khói mù mịt, Mục Thiên Thành lòng nóng như lửa đốt máu toàn thân như bị chảy ngược, nếu vẫn cứ khoanh tay đứng nhìn thấy này anh sẽ phát điên mất! Mục Thiên Thành nhanh chóng lưu loát cởi âu phục, cầm khăn ướt mà nhân viên y tế phát cho người thoát hiểm che miệng mũi, cũng thuận tay lấy bình nước khoáng dội ướt toàn thân, lập tức chạy về phía cầu thang…
-Anh không vào được đâu, nguy hiểm lắm!
Mục Thiên Thành đẩy nhân viên chữa cháy đang bước đến ngăn cản mình, bất chấp tất cả nhảy vào đám khói dày đặc.
-Trở lại ngay nguy hiểm lắm, rất có thể sẽ nổ một lần nữa đấy!
Anh hoàn toàn không còn nghe thấy nhân viên chữa cháy đang kêu lên cái gì ở phía sau nữa.
Trong đám cháy khói bốc lên cuồn cuộn, không khác gì địa ngục.
Dưới chân bừa bãi lộn xộn, những mảnh nhỏ thủy tinh vỡ khi nổ rơi vãi đầy trên mặt đất. Mục Thiên Thành gian nan bước qua những bức tường đổ nát, khí độc sinh ra sau vụ nổ ngập đầy bên trong, nếu không có khăn ướt che mũi có lẽ sẽ lập tức ngạt thở.
Vất vả mãi mới tìm được văn phòng tổng giám đốc thì bên trong lại không có một bóng người. Mặc dù không thể xác định bố có bình yên vô sự không, nhưng ít ra thì ông cũng không ở bên trong, không chừng hai người họ đã được đưa đến nơi an toàn.
Đang lúc Mục Thiên Thành tiếp tục đến những văn phòng khác kiểm tra thì bỗng phát hiện sức lửa trở nên mạnh mẽ hơn vừa rồi, khắp nơi mù khói căn bản không thể thấy rõ đường ra, cả người nóng như đang ở trong lò luyện; khăn mặt nhúng ướt đã sớm khô cong, không thể ngăn được khói đặc cùng khí độc xộc vào mũi, anh dần dần thấy đầu váng mắt hoa, tay chân mệt mỏi…
Cả người lảo đảo suýt ngã mấy lần, cổ họng đau rát như bị kim đâm, dưỡng khí xung quanh càng ngày càng loãng, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ…
[Chết tiệt… Chẳng lẽ mình phải chết ở đây ư?]
Ý nghĩ tiêu cực vừa mới sinh ra trong đầu thì bên tai lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:
-Đồ ngu, muốn chết à!
Cùng với câu mắng tức giận này một chiếc khăn ướt vẫn đang nhỏ nước đột nhiên bịt vào miệng mũi mình, cuối cùng cũng được giúp đỡ Mục Thiên Thành hít vào một hơi thật sau.
Đến lúc nhìn rõ người giúp đỡ mình là ai thì Mục Thiên Thành lại sợ tới mức gần như không thể tin vào hai mắt mình:
-Thiên Phàm? Sao anh lại ở đây?
Không phải mơ, cũng không phải ảo giác, người đàn ông ngày thường hay trừng mắt lườm mình giờ đang ở ngay trước mắt.
-Để ý nhiều thế làm gì? Đi theo tôi!
Thiên Phàm lập tức túm lấy tay Mục Thiên Thành dứt khoát lôi anh đi. Cho dù ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, tay Thiên Phàm vẫn lạnh ghê người giống như băng tuyết vậy.
Thật là khó hiểu.
Càng không thể hiểu được – là bản thân đang đứng trước sống chết lại để ý tới chi tiết nhỏ này.
Mục Thiên Thành nhìn người đàn ông bên cạnh, trong khói bụi mù mịt hình dáng mơ hồ vẻ mặt cũng không thấy rõ, nhưng bàn tay đang giữ chặt tay mình lại dùng sức rất mạnh, giống như đang nắm một cây rơm cứu mạng cuối cùng trên đời mà nếu buông lỏng sẽ biến mất.
-Nhanh lên! Vào lúc này thì đừng có mộng du!
Thiên Phàm thấp giọng quát, Mục Thiên Thành nắm chặt tay cậu ấy vung tay xua khói độc, chạy về phía có ánh sáng…
Ngọn lửa càng cháy càng mạnh đã dần dần tới điểm cuối của cuộc đời, từng khối gạch xi măng lung lay sắp đổ không ngừng rơi xuống cùng với những đốm lửa bắn tung ra… Nếu không phải cảnh tượng trước mắt chân thật quá đỗi thì Mục Thiên Thành suýt nữa nghĩ rằng đây là kiếp nạn tận thế trong những bộ phim hành động, nhưng điều kỳ quái là trong lòng anh lại không hề sợ hãi – bởi vì bên cạnh có người làm bạn ư?
Cửa ra ở ngay trước mắt.
Còn chưa kịp sung sướng thì bỗng nghe thấy lại một tiếng nổ kinh thiên động địa nữa truyền đến, mặt đất dưới chân rung lắc dữ dội – dường như đã xảy ra nổ mạnh lần thứ hai. Mục Thiên Thành chưa kịp hiểu rõ tình huống thì đã bị đè mạnh xuống, chỉ thấy Thiên Phàm dùng thân thể của mình ngăn một khối gạch đang lao xuống đầu hai người…
-Thiên Phàm!
Tiếng thét hoảng loạn vang lên trong làn khói đặc mù mịt, lần đầu tiên trong đời Mục Thiên Thành sinh ra cảm giác khủng hoảng cực độ, sợ hãi bản thân có thể sẽ mất đi thứ gì đó, dù cho đến lúc này anh vẫn không thể hiểu được tầm quan trọng của người đàn ông này trong lòng mình.
Chết tiệt!
Rõ ràng đã sắp tới cửa rồi, chỉ còn một bước nữa thôi là có thể an toàn thoát khỏi nguy hiểm…
-Thiên Phàm?
Bỗng nhiên Mục Thiên Thành mở choàng mắt nhảy dựng lên, nhưng đầu truyền đến cơn đau nhói làm anh lại nằm vật xuống giường.
-Cẩn thận, con hút vào không ít khói độc, hiện giờ thân thể vẫn còn rất yếu nên nằm nhiều một chút.
Mục Tử Duy ngồi trông ở bên cạnh vội vàng bước đến giữ con mình lại.
-Bố?Bố không sao chứ?
Mục Thiên Thành ôm cổ bố mình; mặc cho đau đớn truyền đến từ cánh tay trái đang truyền dịch, anh vẫn không rảnh để ý đến chuyện đó.
-Bố không sao, bố với Thịnh Tĩnh Quảng vẫn rất khỏe, người có sao chính là con đấy.
Mục Tử Duy ôm lại con, hốc mắt đỏ ửng cả người hơi run rẩy:
-Thằng con ngốc này, suýt nữa thì bố mất con rồi… Nếu con xảy ra chuyện gì thì bố cũng không muốn sống nữa.
Mục Thiên Thành im lặng ôm chặt bố mình, sau khi sống sót từ tai nạn mới biết mình may mắn đến thế nào.
-Con nghĩ bố với Thịnh Tĩnh Quảng còn ở văn phòng, cho nên mới…
-Chúng ta đã ra ngoài từ trước rồi, sau đó vẫn luôn ở bên nhà xưởng phía tây giúp đỡ cứu hỏa cho nên con mới có thể không nhìn thấy chúng ta. Lần này may mà có đồng sự của con giúp đỡ, nếu không hậu quả thật sự không thể lường được…
-Thiên Phàm… Cậu ấy có khỏe không bố?
Mục Thiên Thành cuống quít hỏi.
-Tuy là tình huống không tốt lắm, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Mục Tử Duy nhíu mày nói:
-Chân cậu ấy bị khối gạch rơi trúng, nghe bác sĩ nói 1/3 xương đùi trái bị gãy nát, cẳng chân trái gãy xương, sau lưng cũng có nhiều chỗ bị bỏng, lúc được đưa đến bệnh viện thì lập tức tiến hành phẫu thuật.
-Xương gãy nát? Nghiêm trọng như vậy ư? Cậu ấy còn có thể đi được không?
Mục Thiên Thành lo lắng hỏi.
-Điều này còn phải xem tình huống sau khi phẫu thuật cùng ý chí của chính bản thân cậu ta. Nếu miệng vết thương liền lại nhanh chóng thì có lẽ không có di chứng, nhưng nếu không may quá trình khép lại không trôi chảy… Thì rất khó nói.
Mục Tử Duy thở dài:
-Hai đứa có thể sống sót thoát ra trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, cũng là cực kỳ may mắn rồi! May mà có cậu ấy con mới có thể gần như bình yên thoát khỏi.
-Con biết.
Mục Thiên Thành cố nén cảm giác chóng mặt cắn răng ngồi dậy:
-Cậu ấy nằm ở phòng nào vậy? Con muốn đi thăm cậu ấy.
Mục Thiên Thành được bố dìu bước chầm chậm đến phòng bệnh bên cạnh – nơi Thiên Phàm nằm.
Chần chừ ngoài cửa một lúc tay anh mới run rẩy đặt lên tay nắm, trái tim lại đột nhiên kinh hoàng không thể ức chế; Mục Thiên Thành ổn định tinh thần, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào.
Thiên Phàm nhắm mắt nằm trên giường bệnh trắng toát.
Đôi mi dày tạo nên một cái bóng nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn tú có không ít vết thương, đôi môi trắng bệch yếu ớt, toàn bộ chân trái bó một lớp thạch cao rất dày, chỗ bị bỏng nơi bả vai được quấn đầy băng vải gần như bịt kín một nửa lồng ngực…
Mục Thiên Thành ngừng thở, nhớ tới cảnh chấn động lòng người lúc ấy nội tâm bỗng nổi sóng dữ dội.
Cứu mình có thể là bất cứ người nào, duy nhất không nên là Thiên Phàm!
Mình với cậu ta ngày từ đầu đã không hợp nhau như nước với lửa, cả ngày bị đối phương châm chọc khiêu khích, không có chuyện gì tốt. Đang lúc Mục Thiên Thành đau đầu vì địch ý của đối phương, thậm chí suýt nữa còn có ý định từ chức trong đầu thì Thiên Phàm lại trước sự sống chết quên mình che cho anh, còn bởi vậy mà bị thương nặng.
Sau đó nghe Minh Huy dùng vẻ mặt cầu xin nói, lúc ấy Thiên Phàm theo đến sau khi xác nhận Mục Thiên Thành chạy vào đám cháy thì cũng không hề do dự lao vào, Minh Huy ngăn thế nào cũng không được.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ được Thiên Phàm lại có thể làm đến mức này!
Vì sao? Không phải cậu ấy vẫn luôn ghét mình ư?
– tôi không hề có hứng thú làm bạn với người như anh.
Lời cậu ta nói mấy ngày trước còn văng vẳng bên tai, hành vi lại tương phản mãnh liệt như vậy. Nhìn người đàn ông hô hấp mỏng manh trước mắt, Mục Thiên Thành mãi vẫn không thể nhúc nhích.
-Anh Mục đừng quá lo lắng, đồng sự của anh mới vừa làm xong phẫu thuật cố định thanh thép trong, có lẽ phải ngày mai mới có thể tỉnh lại. Anh ta còn trẻ như vậy, thân thể cũng rất khỏe mạnh, có lẽ sẽ bình phục nhanh chóng thôi.
Một y tá trưởng tuổi trung niên đi đến nhanh nhẹn thay bình truyền dịch – bà là hộ lý chuyên phụ trách tất cả người bị thương trong sự cố lần này.
-Có thể có di chứng không?
Mục Thiên Thành lo lắng nhìn từng động tác của bà.
-Chỉ cần tình trạng xương liền tốt, thì hồi phục lại tình trạng như trước lúc bị thương cũng không thành vấn đề.
Người hộ sĩ dày dạn kinh nghiệm cười an ủi anh, nhưng thế nào thì Mục Thiên Thành cũng không thể an tâm.
Xương đùi trái gãy nát hơn nữa cẳng chân gãy cũng không phải vết thương nhẹ gì cho cam; cho dù có thể khỏi hẳn thì chỉ sợ sau này cũng rất khó trở lại như trước kia, có thể vận động mạnh không cần để ý. Nhỡ đâu xuất hiện sơ xuất gì làm Thiên Phàm sau này không tiện hành động, như vậy không phải mình chịu tội cả đời ư?
-Tôi có thể ngồi trông cậu ấy không?
-Anh Mục, vừa rồi anh hít vào không ít khói độc trong vụ nổ, bây giờ thân thể vẫn còn rất yếu, tốt nhất anh nên quay về phòng bệnh nghỉ ngơi nhiều hơn đi.
-Không, tôi muốn ở lại cạnh cậu ấy.
Mục Thiên Thành ngồi xuống cạnh giường, dù miệng nói rất ôn hòa nhưng vẻ mặt lại kiên định không cho người ta cự tuyệt.
Y tá trưởng thở dài cũng không nói gì nữa, sau đó cầm bình truyền dịch đã hết đi khỏi phòng bệnh.
[Mục Thiên Thành này, cho dù có một ngày tôi biến mất, thế giới này vẫn không có gì biến hóa đúng không? Không có bất kỳ ai thương xót cho tôi.]
Thiếu niên thanh tú mặc đồng phục trung học miệng nhai kẹo cao su, lạnh lùng dựa lên lan can bảo vệ trên mái trường học nhìn xuống vườn trường. Một nam sinh đẹp trai cũng mặc đồng phục ngồi khoanh chân phía sau cậu ta, dựa lưng vào vỏ tháp nước ở trên cao, dùng vẻ mặt điềm tĩnh lật xem sách giáo khoa.
-Mẹ cậu sẽ đau khổ.
Nam sinh đẹp trai lật sách thản nhiên nói.
-Mẹ tôi vừa mới cưới, đúng là lúc vui vẻ nhất, sao lại đau khổ vì tôi chứ?
Trong mắt thiếu niên thanh tú hiện lên vẻ lo lắng, lại càng bộc lộ vẻ cao ngạo phản nghịch:
-Cho dù đau khổ cũng chỉ là nhất thời, không lâu sau bà ấy cũng sẽ quên béng tôi thôi, cũng như bà ấy đã quên bố tôi cùng vô số người bố sau nữa.
-Cậu là con ruột của bà.
-Trên thực tế cũng chỉ là con chồng trước thôi, chỉ là cái đinh trong mắt! Nếu tôi thật sự biến mất, khẳng định sẽ không có ai…
-Có tôi.
Thiếu niên đẹp trai bất đắc dĩ gấp quyển sách giáo khoa trong tay, giận dữ nói:
-Ít nhất có tôi đau khổ.
-Cậu thật sự sẽ vậy ư? Mục Thiên Thành?
Thiếu niên bỗng dưng nhìn cậu ta, hai tròng mắt sáng bừng lên tỏa ra hào quang chói mắt gần như muốn làm người nhìn bị thương.
-Thật.
Cái nhìn lâu như một thế kỷ vậy. Chỉ thấy khuôn mặt vốn tăm tối của thiếu niên thanh tú bỗng nhiên hiện lên một lúm đồng tiền đơn thuần.
-Được rồi, nếu như sẽ làm cậu đau khổ, vậy tôi sẽ không biến mất nữa!
Giống như một lời hứa hẹn, thiếu niên nắm chặt lan can hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cảm thấy ngực mình ấm áp rồi lại trướng trướng, mang theo vui mừng không nói nên lời.
Nội tâm trống rỗng của thiếu niên tựa như cánh diều rách nát đang đong đưa sắp rơi, chuẩn bị theo gió ngã xuống đất tan xương nát thịt, nhưng sau khi nghe thấy lời khẳng định của đối phương lại lập tức trở nên yên bình.
Giống như được một sợi dây vô hình giữ lại, bắt đầu từ giờ phút này tồn tại của mình đã có nơi thuộc về.
Một đầu khác, là cậu ta.
Thiếu niên cười vui vẻ, cười giống như chim chóc chao cánh bay lượn trong làn gió ấm áp.
Từ từ mở mắt, Thiên Phàm nhìn người đàn ông đang nằm ngủ sấp bên cạnh.
Cậu giật mình, nội tâm trào lên như ngọn sóng xô bờ; tầng tầng lớp lớp ký ức giống như thủy triều đánh sâu vào suy nghĩ của bản thân – chỉ cần cảm nhận hô hấp của đối phương đã lập tức hiện lên từng cơn đau khổ như bị bỏng!
Đau khổ này hơn rất nhiều vết thương mà thân thể đang gánh chịu.
Nếu không phải mới tỉnh lại khỏi cơn mơ, cũng biết rõ cảnh trong mơ khác với hiện thực, thì Thiên Phàm sẽ nghĩ rằng mình vẫn đang còn ở mười năm trước, hai người khi đó vẫn là thiếu niên đơn thuần – nhưng dù sao cũng đã trưởng thành, biệt ly, rồi lại nực cười khi gặp lại.
Đầu lưỡi cảm thấy rát đặc, Thiên Phàm im lặng cười khổ, nhìn người đàn ông đang say ngủ, hai tròng mắt lặng im khẽ chớp che đi hơi nước rất mỏng.
Người đàn ông nằm úp mặt bên giường không hề đề phòng, tóc mái hơi rủ xuống trên trán che khuất đôi mắt lại càng làm tôn lên đường cong góc cạnh từ mũi đến cằm. Khi còn thiếu niên cậu ta đã có khuôn mặt đẹp trai phong độ, đến giờ lại càng thêm thành thục, tràn ngập sức quyến rũ nam tính trưởng thành.
Nhìn chằm chằm người đàn ông không hề chớp mắt, Thiên Phàm gần như đã biến thành tảng đá. Trái tim cậu bỗng trở nên nhẹ bẫng, rồi lại nặng nề; mềm mại rồi lại lạnh băng; yếu ớt rồi lại cứng rắn.
Quá nhiều cảm xúc trong ngực làm cậu vui buồn lẫn lộn, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể liên tục nhìn chăm chú vào đối phương – giống như làm vậy có thể khắc khuôn mặt say ngủ của người đàn ông vào đáy lòng.
Dù cho mình chưa có lúc nào quên đi gương mặt cậu ta.
Trước kia trên mái trường học, lúc người đàn ông thường xuyên ngủ gật dựa vào người cậu, Thiên Phàm luôn sẽ trở thành một thằng dâm dê biến thái, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ mơ màng của đối phương không biết chán. Nếu người đàn ông muốn ngủ cả ngày, có lẽ cậu cũng sẽ nhìn cả ngày nhỉ? Ngày đó cậu chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không chán, dù có nhìn cả đời cũng cảm thấy vui sướng. Nhưng vật đổi sao dời, cậu khi còn trẻ chưa từng nghĩ rằng bản thân mình bây giờ chỉ cần liếc nhìn người đàn ông ấy một cái thôi cũng sẽ cảm thấy đau khổ khó thở.
Vươn tay ra theo bản năng nhưng làm thế nào đầu ngón tay cũng không dám chạm vào mái tóc của cậu ta. Chỉ còn một chút thôi – khuôn mặt mang theo cô đơn vô hạn, Thiên Phàm chậm rãi thu ngón tay lại.
Đột nhiên, Mục Thiên Thành giật giật rồi mở mắt…
Hai người bất ngờ bốn mắt nhìn nhau, đồng tử Thiên Phàm đột nhiên co rút lại như bị kim châm!
May mà đối phương vừa mới tỉnh, ánh mắt vẫn còn mơ màng chưa rõ tiêu cự nên không nhìn thấy cảm tình ngập đầy trong mắt mình; thừa dịp lúc Mục Thiên Thành dụi mắt, Thiên Phàm nhanh chóng lấy lại bộ dáng lãnh đạm bình thường.
-Thiên Phàm, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Mục Thiên Thành ngồi bật dậy hỏi han, trên mặt đầy vẻ thân thiết.
-Còn sống, vẫn chưa bị anh hại chết.
Mục Thiên Thành ngẩn ra, không nhịn được bật cười – thái độ đầy mùi thuốc súng của đối phương vẫn trước sau như một, nhưng dù sao Thiên Phàm độc mồm độc miệng vẫn tốt hơn một Thiên Phàm im lìm nằm trên giường bệnh.
-Xin lỗi.
-Bớt nói nhảm đi, nhìn qua anh cũng không tệ lắm đâu.
Quét mắt nhìn cậu ta từ đầu đến chân, đến lúc này Thiên Phàm mới thấy nhẹ nhõm.
Người tốt không dài mệnh, tai họa lưu ngàn năm, người này hẳn không có việc gì.
-Tôi tốt lắm, chỉ có hít phải ít khói với trên người trầy da vài chỗ thôi… Anh vì cứu tôi mới bị thương nặng. Xin lỗi, đều vì tôi mới làm anh bị thế này, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm! Chi phí nằm viện của anh, còn có chi phí trị liệu, tất cả cứ để tôi lo…
-Có chuyện tôi phải nói rõ trước.
Thiên Phàm lạnh lùng cắt ngang lời anh:
-Tôi cứu anh cùng đối tượng là ai không hề liên quan. Vào tình huống lúc ấy, cho dù là một con chó tôi cũng sẽ cứu, hiểu chưa?
[một con chó…]
Vẻ mặt Mục Thiên Thành rõ ràng trở nên lúng túng.
-Cho nên anh hãy giữ lại vẻ mặt cảm động rơi nước mắt ghê tởm này cho mình dùng đi, đừng coi tôi là ân nhân cứu mạng của anh, tôi không nhận nổi đâu.
Thiên Phàm nghiêm mặt nói tiếp:
-Trên thực tế, nếu sớm biết người bên trong là anh thì tôi sẽ không ngu mà lao vào như vậy, mặc cho anh có bị đốt thành một đống cháy sém hay là mấy mẩu xương vỡ cũng không liên quan đến tôi!
Tất cả cảm kích đều bị mấy lời này chắn ở cổ họng, Mục Thiên Thành không khỏi mím chặt môi lại.
-Khó trách tôi vừa thấy anh đã không thuận mắt, anh quả nhiên là sao chổi lớn nhất đời tôi!
Mục Thiên Thành tốt tính nên không rên một tiếng mặc cho Thiên Phàm trút giận, chờ cậu ta nói xong mới dịu dàng hỏi:
-Vậy… Trên người có đau không? Đã đói bụng chưa? Chân trái của anh đang bó bột không thể cử động linh tinh được, có gì cần cứ nói với tôi là được rồi.
-Chẳng lẽ muốn tôi nói thẳng ra hả? Anh đi đi, tôi không muốn lại nhìn thấy anh nữa. Nhìn thêm một cái thì lại xui thêm một lần!
Thiên Phàm dứt khoát nhắm mắt lại.
-Được, vậy tôi sẽ trông ở bên ngoài, nếu có gì cần thì bất cứ lúc nào anh đều có thể gọi tôi.
Mục Thiên Thành đứng lên, thân hình cao lớn hơi chao đảo. Thương tổn mà khói đọc gây ra cho cơ thể còn chưa biến mất, hơn nữa lại ngồi bên giường Thiên Phàm trông một đêm, thân thể khó tránh khỏi sẽ suy yếu.
Thiên Phàm nhíu mày nhìn sắc mặt tiều tụy của anh ta:
-Tôi căn bản không cần anh, có bác sĩ y tá là đủ rồi, anh mau về nhà đi!
-Anh lo lắng cho tôi?
Mục Thiên Thành hỏi theo bản năng, lập tức lại cảm thấy mình hỏi quá buồn cười.
Quả nhiên nghe thấy Thiên Phàm cười lớn vẻ chế giễu:
-Anh đề cao bản thân quá rồi đấy, cho dù tôi có lo lắng cho một con chó cũng sẽ không lo lắng cho anh.
[xem ra… trong mắt anh tôi còn không bằng một con chó… đúng không?]
Mục Thiên Thành cười khổ, nhìn người đàn ông lần thứ hai nhắm mắt lại – sắc mặt tái nhợt gần như hòa vào tấm ga giường, nội tâm lại cảm thấy khó chịu không khỏi nắm lấy đầu ngón tay lạnh như bằng của cậu ta:
-Thiên Phàm, chúng ta còn có thể làm bạn không?
-Buông ra!
Thiên Phàm hoảng sợ hất mạnh tay anh ta ra, lại vô ý tác động đến vết thương trên chân trái, lập tức đau tái cả mặt.
-Xin lỗi.
Không nghĩ rằng đối phương lại phản ứng mạnh như vậy, Mục Thiên Thành vội vàng buông tay sợ lại làm đau cậu ta.
-Uây – mới sáng sớm đã kịch liệt như vậy sẽ không tốt cho vết thương ở chân đâu.
Cùng với giọng nói trêu tức truyền đến từ ngoài cửa, một bác sĩ mặc áo trắng dài đẩy cửa bước vào. Hắn nhìn qua cũng tầm tuổi Mục Thiên Thành, diện mạo nho nhã, khóe môi hơi cong cười như không cười, toát lên mị lực đầy lười biếng.
-Anh là…
Mục Thiên Thành đánh giá đối phương. Bác sĩ trước mắt nhìn rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
-Thật là quý nhân hay quên chuyện nha, Mục Thiên Thành, ngay cả bạn học cũ cũng không nhớ ư? Còn có Thiên Phàm, nói thế nào thì chúng ta cũng đã cùng trường nhiều năm há?
Vị bác sĩ cười ha ha.
-Việt Trạch Viễn?
Mục Thiên Thành vui mừng bước đến, cẩn thận ngắm nghía đối phương:
-Thật không ngờ anh lại trở thành bác sĩ!
Mặc dù không ít bạn học trung học đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ, nhưng Việt Trạch Viễn là một trong số ít người anh vẫn giữ ấn tượng. Cậu ta là học sinh ưu tú trong lớp, thành tích cũng đuổi sát Mục Thiên Thành, tuy không được hâm mộ nhiều như Mục Thiên Thành nhưng cũng có một đống fan nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.
Quan hệ của Mục Thiên Thành với cậu ta cũng không thân mật, nhưng cũng không tính là lạnh nhạt – hai người từng cùng nhau tổ chức vài hoạt động xã đoàn. Trong ấn tượng, cậu ta luôn có thể vừa lơ đãng vừa chú ý chi tiết, giỏi về đùa giỡn nhưng cũng không quá lố, khôn ngoan mưu mẹo nhưng cũng không khắt nghiệt, là một người rất dễ ở chung.
-Lại không nhận ra tôi sẽ đá mông anh.
Việt Trạch Viễn cười lớn sang sảng, nhiệt tình ôm chặt Mục Thiên Thành, vỗ bôm bốp lên vai đối phương:
-Thấy hai người bị song song đưa vào phòng cấp cứu tôi cũng rất giật mình, không nghĩ rằng lại sẽ gặp được bạn cũ.
-Anh là bác sĩ điều trị của Thiên Phàm à? Tốt quá, sau này còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều hơn.
-Còn phải nói sao?
Việt Trạch Viễn hơi nhướn mày, nhìn về phía người bệnh trên giường:
-Này Thiên Phàm, phẫu thuật của anh là tôi làm, nếu còn dùng cái bản mặt như bị táo bón hồi trung học nhìn tôi thì cẩn thận tôi kê thuốc lung tung cho anh đấy.
-Ồn muốn chết.
Thiên Phàm hừ một tiếng quay mặt đi.
-Thật sự là không thể hiểu nổi, không nghĩ tới anh vẫn làm người ta ghét giống trước đây, tôi thấy cũng chỉ có Mục Thiên Thành mới có thể chịu được anh.
Việt Trạch Viễn đang chậc lưỡi khó hiểu, khi nhìn thấy Thiên Phàm giận tái mặt thì vội vàng giơ hai tay lên:
-Nói đùa, nói đùa thôi.
Đang nói chuyện thì y tá đưa bữa sáng đến, cũng đổi thuốc cho người bệnh. Thấy mình ở lại sẽ chỉ làm Thiên Phàm khó chịu, Mục Thiên Thành liền cùng Việt Trạch Viễn rời khỏi phòng bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT