Màn đêm bao phủ, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.

Người đàn ông chậm rãi đi trên con đường buôn bán phồn hoa, bên cạnh được sáu cô gái trẻ tuổi vây quanh – Việt Trạch Viễn, giống như ông hoàng bóng tối phong độ ngời ngời, hưởng thụ ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người.

Duy nhất không được hoàn mỹ là ‘fanclub y tá’ của hắn ồn ào quá mức, giống hệt một đám chim sẻ đông đúc vĩnh – viễn vì tranh đoạt một miếng mồi nhỏ mà làm trời đất tối tăm.

-Không được! Bác sĩ Việt sẽ không muốn xem mớ phim tình cảm ba xu sướt mướt kiểu này đâu. Tin tôi đi, không có một người đàn ông nào lại thích bộ phim thương tâm đến cũ rích như vậy.

-Hừ, bác sĩ Việt cho dù không thích phim tình cảm, chẳng lẽ lại thích phim kinh dị cô chọn ư? Cái loại ma nữ máu chảy đầm đìa, tóc tai bù xù này có gì đẹp? Tôi thấy cô muốn nhân cơ hội rúc vào lòng bác sĩ Việt tranh thủ dê anh ấy thì đúng hơn, nhỉ?

-Hừ, tôi còn lâu mới làm chuyện nhàm chán như vậy! Đừng có sỉ nhục nhân cách của tôi.

-Các cô đừng cãi nhau nữa, chúng ta tốt nhất xem phim hành động đi?

-Không được! ‘Huyết chiến Tử Cấm Thành’ tôi đã xem từ lâu rồi, ai mà quê mùa giống như cô chứ, đến giờ vẫn còn chưa xem.

-Cái gì? Nói tôi quê mùa hả, chính cô thì tốt hơn chỗ nào?

Từ nụ cười lười biếng trên mặt Việt Trạch Viễn ngày càng cứng đờ, ánh mắt mọi người nhìn vào cũng từ cực kỳ hâm mộ biến thành hơi chút thông cảm.

-Việt Trạch Viễn!

Tiếng chào vang lên bất ngờ cuối cùng cũng cứu hắn khỏi cảnh khó xử lúc này, giống như được cứu Việt Trạch Viễn vội vàng chuồn ra khỏi vòng vây của y tá đi về phía hai người đàn ông cách đó không xa.

-Mục Thiên Thành, Thiên Phàm, sao hôm nay lại tình cờ như vậy? Hai anh cũng đến xem phim à?

-Đúng vậy.

Mấy tuần không gặp Mục Thiên Thành vẫn chững chạc như cũ, mặt mũi đẹp trai xuất sắc hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.

-Thiên Phàm nói gần đây đang chiếu một bộ phim nhựa được chế tác cao cấp, gọi là ‘tay súng điên cuồng’, danh tiếng cũng không tồi, tôi định đưa cậu ấy đến xem. Anh vẫn giống như trước kia – chỗ nào xuất hiện, vạn người chú ý.

Tầm mắt trêu chọc của đối phương dừng ở đám ‘fanclub’ đang cãi nhau ỏm tỏi phía sau Việt Trạch Viễn.

-Anh đừng chế nhạo tôi nữa.

Việt Trạch Viễn mặt nhăn như khỉ nói cực kỳ đáng thương:

-Bằng không cho tôi xem cùng các anh được không?

-Làm ơn biết điều chút đi, chúng tôi không cần bóng đèn.

Thiên Phàm bước lên một bước chắn giữa hắn và Mục Thiên Thành.

Một thời gian không gặp, khuôn mặt gầy yếu của cậu đã trở nên hồng hào hơn rất nhiều, đứng ở bên cạnh người đàn ông, đẹp trai cao ráo, mặt mày như bức tranh, ngay cả khí chất xa cách cũng trở nên ôn hòa hơn, cả người tỏa ra vẻ gợi cảm đặc biệt. Xem ra Thiên Phàm cũng được người đàn ông kia nuôi nấng rất tốt… Trong lòng Việt Trạch Viễn không biết là cảm giác gì.

-Nói thế nào thì tôi cũng là bà mối của hai anh, anh nỡ ăn cháo đá bát như thế sao?

Việt Trạch Viễn liếc xéo cái tên Thiên Phàm vô ơn này; nếu không có mình thì hai người đó sao có ngày hôm nay ‘tính’ phúc mỹ mãn như thế?

-Nếu anh thật sự đi theo chúng tôi. Cẩn thận đám người đẹp này sẽ làm anh ăn không xong đâu.

Thiên Phàm nói giọng châm chọc.

Thật sự như vậy. Đừng nhìn đám y tá này mỗi người đều rất tôn sùng hắn, lúc hung dữ lên lại làm hắn khó có thể chịu đựng; con gái chỉ có thể dỗ, vạn lần không thể đắc tội.

Thấy Việt Trạch Viễn nhăn mặt lắc đầu không cam lòng trở lại đám ‘fanclub’, Mục Thiên Thành không khỏi cười nhẹ nói:

-Việt Trạch Viễn thoạt nhìn rất đáng thương.

-Anh đau lòng?

Thiên Phàm liếc xéo anh, giọng nói chua muốn ê răng.

-Người làm anh đau lòng chỉ có một mình em thôi.

Mục Thiên Thành bóp chặt tay cậu, cười bỡn cợt với cậu.

Thiên Phàm á khẩu không trả lời được, hai má không khỏi đỏ bừng. Người này càng ngày càng biết ăn nói ngon ngọt, cũng càng ngày càng mặt dày, thường xuyên hại mình không biết nên bật lại thế nào mới được.

-… Anh có biết hay không Việt Trạch Viễn kỳ thật với anh…

-Phim sắp chiếu rồi, chúng ta đi thôi.

Mục Thiên Thành cắt ngang lời Thiên Phàm kéo cậu vào rạp chiếu phim, bị cắt ngang như vậy Thiên Phàm nhất thời cũng quên luôn lời mình muốn nói, đặt tất cả sự chú ý vào bộ phim.

Nội tâm Mục Thiên Thành rất hiểu, nhưng anh không muốn tiếp tục đề tài này.

Biết thì sao mà không biết thì thế nào? Tất cả những chuyện quá khứ đều như ngày hôm qua. Có lẽ Thần nữ cố ý, nhưng Tương vương đã sớm có người trong lòng, cho nên đối với ái mộ của người khác, điều duy nhất Mục Thiên Thành có thể làm chỉ là nắm chặt tay người bên cạnh này, nói cho người ấy mình chỉ có duy nhất một trái tim đập vì người ấy.

Việt Trạch Viễn đứng im lìm nhìn theo bóng dáng hai người dần biến mất trước mắt.

Người đàn ông từ đầu đến cuối đều thoải mái nắm tay đối phương, nắm rất chặt, cho dù đứng giữa nơi đông người cũng không hề tránh né, bởi vậy có thể thấy hai người đã sớm hiểu lòng nhau.

Từ lúc học trung học, hắn vẫn luôn đứng trong góc nhìn bọn họ, không ngờ đến bây giờ vẫn chỉ có thể đứng sau lưng hai người yên lặng ngắm nhìn – vĩnh viễn ở trong câu chuyện của người khác, làm một nhân vật phụ không quan trọng.

Người vô dụng nhất trên đời, có lẽ cũng chỉ như mình mà thôi!

Nhưng Việt Trạch Viễn cũng không hối hận. Mỗi người đều có phương pháp bày tỏ tình cảm của riêng mình, mà nhìn họ đó là phương pháp đặc biệt của riêng hắn. Có lẽ làm hắn thật sự yêu, cũng chỉ là sự cố chấp liều lĩnh đi yêu Mục Thiên Thành trong mắt Thiên Phàm mà thôi? Cũng chỉ có tình cảm như vậy, mới có thể làm cho người đàn ông đối với bất cứ ai đều khó có thể để trong lòng ấy buông kiếm đầu hàng.

Mối tình đầu khắc cốt ghi tâm này rốt cuộc cũng tu thành chính quả, mà hắn là người chứng kiến duy nhất. Việt Trạch Viễn nở nụ cười chế giễu bản thân, nội tâm chảy ra vô hạn cô đơn, rồi lại vô hạn cảm động.

(yêu… Hóa ra đây là yêu sao?)

-Bác sĩ Việt, anh chọn được chưa, rốt cuộc muốn xem bộ phim nào?

-Chúng ta đi xem ‘First Love’ đi.

Việt Trạch Viễn ngẩng đầu nở nụ cười lười biếng quen thuộc.

-Hả? Đó không phải phim tình cảm sao? Chúng em sợ anh sẽ không thích.

-Tôi ngẫu nhiên cũng muốn tìm lại cảm giác của mối tình đầu.

-Mối tình đầu của bác sĩ Việt là ai?

-Không nói cho mọi người.

Việt Trạch Viễn cười không đáp.

-Em đoán nhất định là một cô gái xinh đẹp trong sáng…

-Không… Theo tôi thấy nói không chừng là một thục nữ thông minh khéo léo.

-Ghét quá đi, bác sĩ Việt không chịu nói gì cả!

-Mối tình đầu thật sự là một từ rất đẹp đẽ… Tôi cũng đã quên mối tình đầu của tôi là ai…

-Hả ~~ sao lại thế, đến bây giờ em vẫn còn nhớ rõ đấy! Anh ấy rất cao lớn, là đội trưởng đội bóng rổ, đôi mắt khi cười nhìn như trăng rằm, buổi trưa mỗi ngày đều sẽ đi ăn cơm hộp với em, ăn hộ em luôn cả súp lơ xanh, bởi vì em đặc biệt ghét ăn súp lơ xanh…

-Nghe qua thật lãng mạn nha ~~

-Hy vọng bộ phim này cũng lãng mạn giống vậy…

Trong sự vây quanh của một đám y tá trẻ tuổi, Việt Trạch Viễn mỉm cười bình thản đi về phía phòng chiếu phim, chờ mong buổi trình diễn của một đồng thoại tình yêu xinh đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play