Tô Tư Ninh không chịu đến, Thương Mặc cũng đành hảo “miễn cưỡng” tiếp tục ở tại Tiểu Trúc. Khi Thương Mặc không có ở đó, Mạch Hồng chọc Tô Tư Ninh vậy mà gàn dở.
Tô Tư Ninh chẳng giận, chỉ nhẹ nhàng nói:”Ta không có tư cách ở trong chủ ốc.”
Mạch Hồng đập y một cái:”Thế nào mới có tư cách ở trong chủ ốc?”
Tô Tư Ninh trầm mặc không đáp.
Mạch Thanh cười nói: “Kể cả như vậy, nói không chừng bảo chủ đã coi Tiểu Trúc là chủ ốc rồi.”
Mạch Hồng cười, tổng quản ở một bên nhíu mày.
“Tổng quản không nói gì sao?” Mạch Thanh hỏi.
Tổng quản giả lắc đầu, chuyển hướng sang Tô Tư Ninh, nghiêm khắc nói:”Hiện lại cậu ta trở thành bảo bối trong lòng bảo chủ, đây vừa là chuyện tốt, vừa không phải chuyện hay.”
Mạch Thanh, Mạch Hồng nhìn ông khó hiểu, cũng không để ý nhiều.
Tô Tư Ninh im lặng, tổng quản tiếp lời:”Nếu nhượng ta khuyên bảo, chính là trước mặt bảo chủ không bày yêu mến, bằng không sẽ mời gọi đại họa.”
Tô Tư Ninh vẫn im lặng như cũ, chỉ câu dẫn ra nụ cười nhạt, khẽ gật đầu với tổng quản.
Ban đêm, Thương Mặc trở về, tổng quản hỏi hắn có muốn ăn cơm tối, Thương Mặc đáp đã ăn rồi, hỏi qua tình hình Tô Tư Ninh. Tổng quản nói:”Tô công tử cũng đã ăn xong, nhưng vẫn phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn chờ chủ nhân trở về sẽ ghé qua Tiểu Trúc.”
Đợi bọn hạ nhân mang rượu và thức ăn lui ra ngoài, Thương Mặc mới kéo Tô Tư Ninh ngồi trên đùi mình.
“Hôm nay đổi dược, đại phu nói hơi đắng, ngươi có uống hết?”
Tô Tư Ninh nhăn mặt:”Mạch Hồng nhìn đến khi uống xong…”
“Hảo, chút nữa sẽ thưởng nàng.” Thương Mặc cười to.
“Ta đây uống hết thuốc, có thưởng ta hay không?” Tô Tư Ninh nhìn hắn, cười khúc khích.
“Chờ đến khi không có ai theo dõi ngươi cũng uống hết dược, thì sẽ có phần thưởng.” Thương Mặc trả lời.
Tô Tư Ninh giúp hắn rót rượu, buông vò rượu xuống, nói:”Ngươi không cho ai nhìn, không có ai chứng minh là ta đã uống, thế nên ngươi nhất định sẽ để người khác theo dõi ta, ta vĩnh viễn không có thưởng.”
Thương Mặc cười, ghé sát lỗ tai y nói:” Ngươi nói xem, ngươi muốn thưởng cái gì? Ta sẽ xem tình hình rồi mới cân nhắc có cho ngươi hay không……”
Tô Tư Ninh nảy lên, mặt đỏ bừng, cúi đầu nhìn hoa văn chén rượu một lúc, sau đó mở miệng nói “Đại phu bảo tay ta hảo rồi…”
“Ta vừa vào đã thấy, băng vải đều tháo bỏ rồi phải không?” Thương Mặc tiếp tục nói sát bên tai y.
“Ngươi….” Tô Tư Ninh rốt cục ngẩng đầu, đồng tử có chút mờ mịt, cự ly với Thương Mặc chưa được nửa tấc, hơi thở vấn vít.
Dây dưa hồi lâu, Tô Tư Ninh nhịn không được để thoát ra hai tiếng ‘ưm’, hai tay vô lực quấn lên vai Thương Mặc. Chờ nam nhân hảo tâm buông ra, y gần như không thở nổi, xấu hổ tựa đầu vào vai nam nhân thở dốc.
Lại đột nhiên mở to mắt, ngẩng đầu nhìn. Bàn tay nào đó len vào trong nội y chuyển động. Có chút lo lắng nhìn về phía Thương Mặc, nam nhân khẽ hôn lên khóe miệng y, thấp giọng nói:”Đừng sợ, hôm nay ta sẽ không ăn ngươi.”
Bên trong chậu than cháy rực, thế nhưng ngoại y và dây lưng mở ra, chỉ còn nội y thì Tô Tư Ninh rùng mình một cái, không biết là do lạnh hay do cảm giác từ tay Thương Mặc truyền đến.
“Ân…” Khẽ ưm một tiếng, Tô Tư Ninh vòng hai tay qua cổ Thương Mặc, tùy ý hắn.
“Ngoan, nhắm mắt lại.” Thương Mặc thấp giọng nói.
Bàn tay Thương Mặc nhiệt ấm, thăm dò trong tiết y, vuốt ve nhưng đường cong thân thể, làm thiếu niên không ngừng thở gấp, thoáng chốc hai mắt đã mông lung.
Một bên đầu nhũ được ngón cái đè lên xoa nắn, thân thể thiếu niên nảy lên một cái, cảm giác khó hình dung tràn khắp cơ thể, khiến da tê dại. Thương Mặc cười khẽ, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy tiểu châu, vuốt ve ma sát, cho dù nhìn không thấy cũng cảm nhận được hạt hồng châu dựng lên.
Thương Mặc nâng hai tay Tô Tư Ninh, nhượng y ngồi trên đùi, dựa lưng vào mình, cúi đầu tại cổ trắng ngần để lại vết tích hồng sắc, một tay tiếp tục trêu đùa hồng châu trước ngực, một tay trượt vào trong tiết khố.
Tô Tư Ninh vô thức giữ lấy bàn tay đang luồn vào trong tiết khố, nhưng vô lực ngăn cản nó tiếp tục trườn vào, cho đến khi hắn nắm lấy thứ đã bị khiêu khích ngóc đầu dậy.
“Thương… Thương Mặc…” Thanh âm Tô Tư Ninh mang theo khóc ý, chẳng rõ tại sao không ngừng gọi tên nam nhân đã châm lên lửa dục bản thân.
“Ân?” Thương Mặc ghé vào lỗ tai hắn hỏi, “Thoải mái a?”
Tô Tư Ninh xấu hổ, cư nhiên không nói. Nam nhân liền cười xấu xa, gia tăng thêm lực đạo bàn tay. Tô Tư Ninh chưa từng trải đời, sao có thể chống lại dày vò như vậy, trong chốc lát liền dễ dàng xuất ra trong tay nam nhân.
“Thoải mái a?” Thương Mặc móc ra khăn tay lau đi dịch thể trong tay, rồi ôm lấy Tô Tư Ninh ngồi trên đùi mình, xoay người y đối mặt với mình, lại hỏi.
Tô Tư Ninh chôn đầu vào vai hắn, qua một hồi lâu mới dùng thanh âm cực nhỏ nói:”Còn ngươi?”
Thương Mặc sững một chút, mỉm cười dẫn theo ý sủng nịch nói: “Ngươi thân thể còn yếu, dưỡng phì mới ăn”
Tô Tư Ninh không nói thêm gì, nam nhân chỉ vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé trong lòng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT