Tổng quản mang theo người đến cứu hỏa, cũng cứu Tô Tư Ninh đã chìm vào hôn mê. Cánh tay trái bị đâm mất rất nhiều máu, còn hít phải khói độc, ngay cả tóc cũng cháy xém không ít. Hơn nửa vì chấn kinh quá mức, Tô Tư Ninh mê man trên giường bảy, tám ngày.

Mạch Hồng, Mạch Thanh vừa tự trách, vừa sốt ruột, hối hận đã không theo cùng, để y gặp phải tai nạn lớn. Tổng quản sắc mặt nghiêm trọng, nhìn đại phu chạy đôn chạy đáo và Thương Mặc vẫn luôn túc trực bên giường, âm thầm thở dài.

Khi Tô Tư Ninh từ từ tỉnh lại, chưa nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy dễ chịu trong một vòm ngực lớn rất ấm áp, bên tai là tiếng tim đập thân quen.

Đợi đến lúc hoàn toản mở mắt, mới nhớ ra sự tình ngày ấy, cũng nhìn rõ nam nhân trước mặt.

Y hoàn toàn nằm trong lòng Thương Mặc. Ngày đó y bị suýt bị người ta giết, sau đó Tàng thư các bốc cháy.

“Tỉnh rồi?” Thương Mặc thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi.

Tô Tư Ninh không trả lời, một giọt lệ không kịp ngăn rơi xuống, cũng không thể ngừng, lặng lẽ rơi lệ.

Mạch Thanh bưng dược vào nhìn thấy thiếu niên nhỏ lệ, còn bảo chủ sắc mặt âm trầm, trong lòng đang suy nghĩ gì đó, liền cúi đầu đặt dược xuống, khẽ khàng xoay người bước ra ngoài.

————————————

Bắt chuyện cùng tỷ muội Mạch tử một hồi, Công Tôn Tề đi về phía trước, gõ cửa phòng. Bên trong truyền đến một tiếng trầm thấp “Vào đi.”

Đẩy cửa bước vào, Thương Mặc đang ngồi ở trước bàn đề bút viết gì đó. Trên bàn đã chất cao một đống công văn.

“Chủ nhân, đây là sổ ghi chép do ông chủ Lưu đưa tới.” Công Tôn Tề hai tay trình lên một quyển sổ.

“Đặt ở đó.” Thương Mặc nói.

“Hôm qua Tiền gia mang theo mười mấy tay chân đến gây sự trong quán.” Công Tôn Tề nói tiếp.

“Có làm bị thương các huynh đệ?” Thương Mặc hỏi.

“Hai người bị thương nhẹ. Đối phương có năm người bị trọng thương.” Công Tôn Tề trả lời.

“Kế tiếp sẽ ồn áo tới nha môn, ngươi chuẩn bị trước một chút.” Thương Mặc nói “Nếu hắn chơi xấu, không cần quân tử với hắn.”

“Rõ.”

Lại trầm mặc một hồi, Thương Mặc vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục viết “Còn có việc sao?”

“Không có.” Công Tôn Tề đáp, im lặng một lúc mới nói:”Chủ nhân ở chỗ này non nửa tháng, lúc nào…..”

“Ở chỗ này làm sao?” Thương Mặc dừng bút, ngẩng đầu, nheo mắt hỏi.

“Thứ nhất không tiện, người xem công văn đã chất đầy bàn.” Nếu được hỏi, Công Tôn Tề cũng nói thẳng “Hơn nữa chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến Tô công tử nghỉ ngơi?”

Thương Mặc lẳng lặng nhìn hắn một hồi, mỉm cười: “Ngươi có thể giúp ta thỉnh y đến chủ ốc, ta sẽ ghi nhớ công của ngươi.”

Công Tôn Tề nhìn bức mành che ngọai thất, bất đắc dĩ liếc mắt về phía Thương Mặc:”Chủ nhân đã không làm được, vì sao còn làm khó ta?”

“Vậy sao ngươi làm khó ta?” Thương Mặc phản vấn, cúi đầu viết công văn.

Công Tôn Tề thở dài, cúi đầu xin cáo lui, rời khỏi phòng.

Từ sau khi Tô Tư Ninh tỉnh, kể cả lúc y hôn mê, Thương Mặc đều ở Tiểu Trúc. Ban ngày tại ngoại thất phê duyệt, xử lý công văn, nếu rảnh sẽ cùng Tô Tư Ninh dùng bữa, buổi tối ngủ chung giường với y. Tô Tư Ninh khuyên hắn trở lại chủ ốc, hắn lại khuyên Tô Tư Ninh dọn đến chủ ốc. Hai người bảo thủ ý kiến của mình, rốt cục cho ra kết quả hiện tại.

Đối với đại hỏa hoạn ở Tàng thư các, Thương Mặc chưa nói tới một chữ, Tô Tư Ninh đã nhắc đến trước tiên:”Làm liên lụy cháy rất nhiều sách, thực xin lỗi.”

Thương Mặc xoa đầu y:”Không sao.”

“Ta lấy gì đền cho ngươi…” Tô Tư Ninh cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Theo ta ăn, theo ta ngủ, bồi ta nói chuyện, có rất nhiều cách đền ta a.” Thương Mặc trả lời.

Tô Tư Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn hắn cười ánh mắt nghiêm túc, bỗng nhiên đỏ mặt, cúi đầu. Lần này thế nào cũng không chịu ngẩng lên.

Thương Mặc liền ôm y giữ trong ngực:”Ngươi không có việc gì, thật hảo. Nếu không sao ta đền bù cho ngươi?”

Tô Tư Ninh nắm lấy tay áo Thương Mặc.

Một lúc lâu, Tô Tư Ninh mới mở miệng: “Đã sang xuân, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

“Hảo.” Thương Mặc nắm chặt hai tay, đáp.

Hai ngày sau, Thương Mặc đưa Tô Tư Ninh ra ngoài.

Mùa xuân phương bắc tới muộn, nhưng vẫn có thể cảm thụ được xuân ý ngoan cường. Tay trái Tô Tư Ninh vẫn còn cuốn băng, cố định trong tay áo. Trên yên ngựa được Thương Mặc ôn nhu mà mạnh mẽ ôm trong ngực, tránh không ít gió.

Tới ngọn núi phía sau Ngân Tùng Bảo, có một rừng cây tùng. Thương Mặc ghì cương, xuống ngựa, ôm Tô Tư Ninh tiếp đất.

Nắm tay đi qua rừng cây, tầm mắt mở rộng ra xung quang, vượt qua sườn núi, phóng ra xa xa, thậm chí có thể thấy được thôn xóm và thành trấn.

Không khí núi rừng tươi mát, so với Ngân Tùng Bảo lạnh hơn.

Tô Tư Ninh lấy tay vuốt lại tóc bị gió thổi tung, nhìn cảnh tượng xa xa. Vừa nhìn về phía chân trời, tạp niệm trong đầu bay mất, chỉ còn một khoảng trống hư vô mờ ảo.

Thương Mặc nhìn người bên cạnh..Thần tình an tĩnh, áo choàng bạch sắc phủ quanh người mềm mại động nhân, khiến người khác không khỏi chăm chú nhìn y. Tô Tư Ninh khôi phục tinh thần, quay lại nhìn hắn. Thương Mặc khóe miệng câu dẫn, đưa tay nâng cằm Tô Tư Ninh, thanh âm trầm thấp, nói: “Nhắm mắt lại.”

Tô Tư Ninh theo lời, đóng mí mắt, trên môi bỗng có thứ ấm mềm.

Đầu lưỡi nam nhân dò xét trên môi, y thuận theo hé miệng, đầu lưỡi tiến vào, ôn nhu cuốn lấy lưỡi của y trong vũ điệu đam mê.

Chân tự nhiên mềm nhũn đi, cả người vô lực, hai tay giữ lấy áo ngực nam nhân, mặc cho nam nhân khéo léo chế trụ sau gáy, thay đổi góc độ, nụ hôn càng sâu hơn.

Nam nhân vẫn rất ôn nhu, chính là biểu hiện thương yêu vô cùng, nhưng đồng thời cũng cường ngạnh, mạnh mẽ chiếm đoạt người trong lòng.

Thiếu niên chưa trải đời, có chút ít bối rối, nhưng thuận theo tiết tấu nam nhân, dù chưa thể nói là quấn quít đáp trả nhưng không giống khúc gỗ bị động.

Cuối cùng hai người cũng rời nhau, dẫn theo một sợi tơ mảnh. Tô Tư Ninh khẽ nhếch miệng, mở to mắt, trong đáy mắt có một màn sương mỏng, yên lặng nhìn Thương Mặc. Thương Mặc cúi đầu, khẽ cắn môi dưới thiếu niên, ngậm lấy khẽ day day. Thiếu niên nhắm mắt lại, chiếc lưỡi tham lam liền không khách khí khuấy động.

Thấy bảo chủ nắm thiếu niên trở lại Tiểu Trúc thì Mạch Thanh, Mạch Hồng nhạy cảm phát hiện bầu không khí hai người bất thường, nhãn thần nhìn nhau cũng khác lạ, đặc biệt đôi môi thiếu niên sưng đỏ, mọi việc chẳng cần nói ra cũng sáng tỏ. Hai người giả nghiêm mặt, lén cười, không dám để bảo chủ trông thấy. Nhưng Thương Mặc chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn các nàng, Tô Tư Ninh làm bộ không thấy các nàng cười trộm, sắc mặt điềm tĩnh, có điều vành tai hồng lên.

“Dọn đến chủ ốc a?” Ôm nhau nằm trên giường, Thương Mặc hỏi ý tứ Tô Tư Ninh.

“Không được.” Tô Tư Ninh nói.

“Vì sao?” Thương Mặc nheo mắt, “Lúc trước cũng không muốn đến, nói giường của ta cứng? Cái này dễ a, ngày mai cho người đến trải thêm vài tấm nệm.”

“Vậy ngươi ngủ sẽ không quen.” Tô Tư Ninh cười “Bất quá không phài nguyên nhân này…..Lúc trước không muốn dọn tới là vì ta và ngươi, không có loại quan hệ này…….”

“Hiện tại thì sao?” Thương Mặc nhìn y.

“Hiện tại cũng không hảo.” Tô Tư Ninh nhẹ giọng nói “Bây giờ ta cũng không phải là gì của ngươi….Ta là người bệnh nhược, ngươi thương hại ta đã là chuyện rất may mắn….Hưởng quá nhiều may mắn sẽ không hảo, chưa biết lúc nào phúc bạc.”

Thương Mặc không có nói nữa, chỉ là ôm lấy y, nắm tay y thật chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play