*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sherry đi khỏi không lâu, Shinichi đúng lúc trở lại chỗ Tomoko, bước chân vội vàng, vẻ mặt áy náy, không quá yên lòng.

- Thế nào? Chúng ta về chứ? Cậu đợi lâu không? Cửa hàng đó thật đông, mình phải xếp hàng hơi lâu mới đến lượt.

- Khụ.., không vấn đề gì, về thôi.

Tomoko giả vờ ho khan, rồi lưu loát quay lưng đi thẳng, phòng ngừa bản thân lộ ra biểu cảm mất tự nhiên trước Shinichi. Cô không dám nhìn trực diện vào cậu, đành ở trong lòng mặc niệm nói lời xin lỗi. Cô phát hiện điều này từ trước, mới cố ý bảo với Shinichi, như thế có thể giữ chân cậu lâu một chút. Hiện giờ để Shinichi biết đến sự tồn tại của họ là quá sớm và nảy sinh rất nhiều phiền toái. Cô không chắc sẽ xử lí được những thứ đã trở nên ngoài tầm kiểm soát.

Hai người trở về khách sạn tính ra cũng rất muộn, Tomoko hơi lưỡng lự vì không nghĩ phiền anh Shuichi tới đón mình. Cuối cùng, cô ngủ chung phòng với Ran tại đây luôn, vừa thuận tiện chăm sóc cô bé. Làm ra quyết định, cô không chần chừ nữa mà gọi điện cho Shuichi để anh khỏi mất công chờ.

Tomoko nửa người mềm tựa vào bên khung cửa sổ sát đất, thích thú nhìn xuống khung cảnh vẫn còn tấp nập người dưới đường phố. Nơi cô đứng là tầng sáu, nó quả thật giúp cô trở nên dung hòa vào với cuộc sống hiện thực về đêm của NewYork, ngợp trong sự xa hoa, náo nhiệt, và không thiếu những cám dỗ đầy mê lực khó cưỡng.

Tomoko bên tinh tế quan sát, bên chờ cho người ở đầu dây bên kia bắt máy. Vẫn âm thanh quen thuộc trầm thấp và tràn đầy từ tính ấy, nhưng lúc này bỏ thêm một chút khàn khàn. Không phải kiểu khàn đặc do bị bệnh, mà nó để người nghe được lập tức có cảm giác vừa mơ hồ say xỉn vừa chuếnh choáng.

- Tôi đây! Em chơi vui vẻ sao, cô gái?

Shuichi chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, thoải mái tựa vào lưng ghế, tùy ý khoác lên tay phải. Mái tóc dài ướt nhẹp vuốt gọn sang một bên, phủ trước ngực, dần dần thấm nước ra áo tắm. Anh đang chờ, chờ nhóc con nào đó trở về giúp mình hong khô nó như mọi bận.

Đèn trong nhà chưa bật, chỉ mở rộng rèm cửa ra hết cỡ, ánh trăng bàng bạc không chút cản trở xuyên thấu qua lớp kính, rải một mảng lớn trên nền gạch bóng loáng, ánh sáng dịu nhẹ và mang một chút gì đó thần bí. Căn phòng hết sức yên ắng, nhưng bầu không khí vẫn vô cùng tự tại và dễ chịu. Ít nhất, Shuichi chính là nghĩ như vậy.

Cả người phảng phất sự thư sướng khó nói, mi mắt khẽ nheo lại, môi mỏng nhẹ nhàng mân, hướng phía trên câu lên. Shuichi cũng không rõ bản thân đây là làm sao, chỉ biết nhóc con đối với anh là thật đặc biệt. Tâm tình trong lúc bất tri bất giác thường thường bị cô tác động, nó trở nên phong phú tới mức chính anh chưa từng nghĩ tới. Dáng vẻ đạm bạc, khó gần của một điệp viên FBI trên người anh đã dần trở nên không chỉ đơn điệu như vậy.

Lúc này đây cũng là như thế, vừa nhấc máy lên thôi, sự chú ý của anh đều bị hấp dẫn ở mỗi câu mỗi từ của cô đang nói.

- Khoan đã, Akai-san... mới tắm xong có phải không?

Tomoko bỗng chốc đổi giọng nghiêm nghị, cấp thiết hỏi. Mắt nhìn thẳng mặt kính phía trước không rời, nhưng tư tưởng cũng đã bay lên mấy tầng mây.

Shuichi hơi hơi sửng sốt.

- Phải!?

Không ngoài dự đoán, nghe giọng anh có chút khác thường cô liền biết, bởi vì nó thật sự quá gợi cảm. (*>.<*) Tomoko hơn một tuần nay đã chẳng lạ gì, chỉ chưa có thói quen thôi. Trong đầu cô tức khắc tưởng tượng ra dáng vẻ hiện giờ của Shuichi.

Chung quanh người  tỏa ra hơi nước nhàn nhạt. Mái tóc ẩm ướt ngoan ngoãn nằm gọn lại, thẳng tắp buông xuống. Thấp thoáng những hạt nước trong suốt đột hiện từ tóc mai, chạy dọc xuống theo cần cổ cao đầy, lướt trên cơ ngực căng chặt, nở nang lộ ra trước khe hở vạt áo. Vóc dáng cao trên mét chín cũng đã chẳng thể khiến người bỏ qua. Khuôn mặt tuấn lãng, kiên nghị, ngũ quan tựa như được tỉ mỉ điêu khắc, giảm một phần lạnh lùng, thêm một phần ôn hòa. Đặc biệt là đôi mắt sắc bén còn mang theo hơi chút biếng nhác.

Tomoko mới nghĩ tới đó thôi, liền phản xạ tự động nhắm chặt mắt, rồi còn dơ tay lên che, kể cả khi anh không phải đang ngồi trước mặt cô. Mặt trắng nhỏ không tự chủ được nóng lên, cô cảm giác máu mũi sắp chảy tới nơi. Shuichi trông chẳng khác một bức mĩ nam xuất dục đồ*, quá mức dẫn người phạm tội. Cô bất giác than nhỏ một tiếng đáng tiếc.

Shuichi dĩ nhiên nghe thấy trong giọng cô có chút không tinh thần và tiếc nuối, liền thử hỏi.

- Sao vậy?

- Không, không có sao hết Akai-san.

Tomoko giật mình lúng túng.

Thật ra, Shuichi cũng không nhìn ra có vấn đề gì, ngược lại thấy cô phản ứng hơi lớn mới suy nghĩ một chút. Shuichi rất nhanh thì hiểu được, kinh ngạc qua đi, khóe miệng nở nụ cười ý vị sâu xa.

Anh cũng chưa bỏ qua ánh mắt lén lút dấu đầu hở đuôi của Tomoko mỗi khi mình tắm xong. Mèo con nhỏ tâm tư quá dễ đoán.

Tomoko nghe loáng thoáng tiếng cười trầm thấp của anh trong điện thoại, lập tức để nó xa ra một chút, căm tức trừng mắt nhìn, rồi vuốt vuốt lỗ tai, cô sợ nghe nữa sẽ chết chìm trong đó.

- Vậy em sắp về chưa?

Tâm trạng thoải mái, Shuichi còn chưa biết điều sắp nghe được làm anh nháy mắt cười không nổi.

- À, đúng rồi, em sẽ ngủ lại đây tối nay nhé. Anh không cần chờ đâu, nghỉ ngơi sớm đi.

Lông mày nhăn lại, Shuichi đột nhiên trầm mặc. Hàng mi dày khẽ rung cụp xuống, ánh mắt tối tăm.

Trong lúc đó, Tomoko đã gọi anh mấy lần.

- Akai-san... Akai-san.

- Haiz, thiệt là... Tôi biết rồi, em cũng nhớ sớm đi ngủ đấy.

- Vâng, tạm biệt Akai-san. Chúc anh ngủ ngon!

Vui vẻ cúp điện thoại, Tomoko cầm lấy bộ quần áo ngủ trên giường, mới nhờ phục vụ khách sạn mua giúp, rồi ngâm nga đi vào phòng tắm. Cô hoàn toàn không biết tại vì mình mà làm cho ai đó sầu não.

Shuichi giữ nguyên tư thế ban đầu, lẳng lặng ngồi một lúc lâu. Tròng mắt phản quang những ánh đèn điện nhiều màu trên các tòa nhà, kiến trúc nổi tiếng nằm lẫn vào bầu trời đêm của NewYork.

Shuichi đột nhiên nghĩ muốn uống chút rượu.

Đứng dậy thân, khẽ khàng đi vào phòng bếp, mở ra tủ kính, Shuichi cầm lấy một chai Bourbon của Pháp. Chất lỏng màu hổ phách tuyệt đẹp đổ vào lưng chừng cốc thủy tinh, còn không quên bỏ thêm một viên đá.

Shuichi trở về ngồi xuống trên ghế, nhẹ nhấp một ngụm, trong khoang miệng lập tức khuếch tán hương vị cay nồng, vừa êm ái, ngọt dịu, anh mới bất chợt nhớ tới. Thường thì anh sẽ uống nó vào mỗi cuối tuần, nhưng lần này cách hai tuần rồi, cũng không tính cái gì nhưng lại tưởng chừng đã thật lâu.

Nhìn khắp căn phòng, Shuichi bỗng nhiên thấy nó lộ ra trống trải. Không có thân ảnh mèo con nhao nhao bận rộn, đi qua đi lại để lục tìm đồ ăn khuya như thường ngày.

Cốc thủy tinh trong tay đưa lên môi, thoáng ngừng một chút, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.

- Một buổi tối mà thôi, nên để nhóc chơi cùng với bạn được tận hứng chứ, mai liền sẽ về rồi.

Quay trở lại với Tomoko, mặt nhăn mày nhíu đi ra khỏi phòng tắm, rên rên rỉ rỉ. Vết thương cũ dính vào nước ấm trở nên vừa đau vừa xót. Nó kết thành một lớp vẩy xấu xí, đối lập hẳn trên đôi má trắng mềm mềm của cô. Tomoko quả thật muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ lại cũng do cô tự mình tìm, nên đành cắn răng chịu đựng.

Cô uể oải nằm rạp xuống giường, khó chịu lăn qua lộn lại một hồi. Thế mới giật mình nhớ tới, còn một người mà cô quên chưa liên lạc.

Nhanh chóng lật ngửa trở về, với lấy điện  thoại đặt nãy ném ở đầu giường, mở lên. Màn hình hiển thị đang là mười một giờ khuya, như vậy Nhật Bản mới có một giờ chiều. Tomoko không chút do dự ấn gọi vào số điện thoại quen thuộc.

Nghe được đầu bên kia tiếng trả lời. Tomoko hớn hở chào hỏi.

- Chú Shikamaru, lâu quá không thấy, Tomoko nhớ người muốn chết. Nghe giọng nói hào sảng uy vũ như thế, quả nhiên là chú Shikamaru của con rồi.

- Hừm, được rồi, con ngừng lại việc nịnh bợ cho ta.

Shikamuru nhịn không được giật giật thái dương, bóp trán, thở dài. Mỗi lần Tomoko như vậy, hắn có linh cảm mình có việc phải làm rồi.

- Con lại gây ra chuyện gì phải không? Muốn ta giải quyết hậu quả?

- Làm gì có! Con chỉ có việc muốn hỏi thôi.

Tomoko vội vàng thề thốt phủ nhận. Cô vừa mếu máo, vừa âm thầm châm chước thái độ của Shikamaru, rụt rè dò hỏi.

- Là như vậy, chú biết một thành viên của tổ chức có biệt danh là Kir không?

- Kir? Đó một điệp viên ngầm của CIA, điều này ta cũng mới được người dưới tay thông tri. Có vấn đề gì sao? Tại sao con biết cô ta? Một cái người mà ta chỉ mới tới tay thông tin, vậy mà con có thể biết được ư?

- Ách, cái này,... Cái này... Không quan trọng lắm đâu ạ.

-...

Phía bên Shikamaru đột nhiên lặng thinh.

Tomoko trái lại trở nên thấp thỏm không yên, có cảm giác thời gian quá dài, không khí căng thẳng y như là một phạm nhân chờ tuyên án ấy.

Phải một lúc sau, đến khi thình lình nghe lại âm thanh của chú Shikamaru, cô bất giác thở nhẹ ra mới lạ chứ.

- Nói thật!

Shikamaru trầm hẳn giọng xuống, ngữ khí cực kì kiên quyết và dứt khoát. Hắn tuyệt đối không có ý định bỏ qua cho sự giấu diếm của cô.

Dọa cô xong, hắn ngược lại thả lỏng người ngồi trên sô pha, thích ý vắt chéo chân, ung dung, nhàn nhã uống trà. Tiện thể hắn không quên lành lạnh liếc nhìn người thanh niên im lặng đang ngồi phía đối diện.

Shikamaru âm thầm cười nhạo, trong lòng khó hiểu có một chút khoái trá.

Hắn biết rất rõ ràng, thanh niên này thời thời khắc khắc vẫn đặt chú ý đến cuộc điện thoại trên tay hắn, ánh mắt nóng rực như mặt trời ban trưa, viết đầy hai chữ "sung sướng" cùng "chờ mong".

Người này có bề ngoài nổi bật không cần bàn cãi, vóc dáng  cùng vài đường nét trên khuôn mặt khá tương tự với Shikamaru, thuộc về loại nhìn qua lược hiển gầy gò, nhưng khi thoát quần áo thì trông rất đầy đặn, cơ ngực cùng sáu khối cơ bụng không lẫn đi đâu được.

Chỉ tiếc, Shikamaru chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Toshiro từng nói tính cách của hắn giống như Tomoko, còn nhóc Tomoko thì bảo vẻ ngoài của hắn giống với thanh niên trước mắt này. Shikamaru vì thế mà khó chịu một hồi lâu, một người hai người đều lấy hắn ra so sánh, thật phiền,... bởi vậy hắn nhìn thanh niên này luôn luôn không thuận mắt.

Nhưng cũng không phải là không đúng, khi đường nét trên khuôn mặt thanh niên cũng thiên hướng ôn hòa, ngũ quan tựa như tinh tế đắp nặn, tỉ mỉ mài dũa. Một phần râu mờ mờ ôm trọn lấy đường viền dưới cằm, hết sức nam tính và cuốn hút.. Kiểu tóc ngắn layer, với  tóc mái hai bên dài quá tai, cùng phía chính diện êm dịu phủ xuống.

Thanh niên này thật sự trông không khác gì một vị hoàng tử bước ra từ những cuốn manga. Đặc biệt là đôi mắt xám mênh mông sóng triều mang theo từng tia dịu dàng, ôn hòa, điềm đạm, nhưng không phải loại dễ bị lấn át, mà trong đó còn nung nấu một ngọn lửa của lòng nhiệt huyết chưa bao giờ đánh mất đi. Một ý trí vững vàng cùng lòng dạ quyết đoán.

Một người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa ấm áp như thế không biết có mấy ai có thể kháng cự được?

Nếu cùng một dáng vẻ ấy, Shikamaru là trong ngoài bất nhất, âm ngoan, giả dối. Còn thanh niên là thật sự hiền lành, nhưng ẩn chứa sức bật vô cùng, luôn luôn có thể khiến người khác muốn tiếp xúc gần hơn.

Tuy nhiên, người khác là người khác, không ai có thể tác động được việc thanh niên nhìn không chuyển mắt khỏi cú điện thoại của Shikamaru lúc này đây. Gợn sóng trong đôi con ngươi màu xám đó lại không thể ức chế ba động, nhè nhẹ cưng chiều, trái tim trở nên nhộn nhạo cùng mong chờ khôn kể.

Từ đầu tới giờ, thông qua biểu cảm của Shikamaru, thanh niên vậy mà đoán được người gọi đến là ai. Trên môi dần dần kéo dãn ý cười dịu dàng vui sướng, khẽ thì thầm.

"- Quả nhiên là công chúa bé nhỏ của tôi, em vẫn nghịch ngợm, vẫn đáng yêu như thế. Khả năng lảng tránh vấn đề đúng là chẳng thể tăng cường chút nào nhỉ..."

Khóe mắt giật giật, Shikamaru trông thấy vậy càng cảm thấy thanh niên đặc biệt khó ưa. Hắn hừ lạnh ghét bỏ, tức tối nghĩ thầm.

"Thứ gì vậy chứ, một kẻ không biết trời cao đất dày cũng muốn có ý đồ xấu với Tomoko nhà họ. Nhất định phải xem chặt một chút"

Thanh niên hồn nhiên không biết là mình thật sự sắp gặp xui xẻo.

Đúng lúc này, sắc mặt của Shikamaru bỗng dưng chuyển biến âm u, cùng tàn nhẫn một cách kì lạ. Thanh niên chỉ thấy hắn gằn giọng xuống hỏi lại người kia.

-... Cái gì? Bị thương!?

Thanh niên cũng theo đó sững sờ, càng không dám bỏ qua một chút biểu hiện trên người Shikamaru để biết được sự tình của cô bé ở xa bên kia đầu dây.

- Con lại dám đi lại gần với tên lập dị đó, đúng là gan càng ngày càng lớn ha. Còn ngu ngốc đến nỗi để bản thân bị thương. Ta nhớ là đã nhiều lần dặn con, chuyện không liên quan đến mình thì đừng có xen vào cơ mà.

Shikamaru tức giận đến độ gân xanh trên trán thi nhau nổi lên. Hắn không kiêng nể gì mà giáo huấn cô ngay trong điện thoại, cho dù có một người khác ở đây.

Tomoko tất nhiên hiểu rất rõ hắn, cách thể hiện sự quan tâm khác biệt của hắn với mình, cô đã biết từ mười năm trước rồi. Vì vậy cô chỉ có thể cúi đầu nhận sai, câm lặng buồn bã nghe, lúc sau cố mà tỏ ra tội nghiệp xin lỗi.

-... Về phần vết thương trên mặt của con, phải nhanh chóng chữa trị mới không để lại sẹo. Ta sẽ cử người đưa thuốc, rồi tiện thể xem xét nó tỉ mỉ hơn cho con. Nhưng mà... Odagiri Tomoko, sau khi trở về Nhật Bản, con phải gia tăng tập luyện cho ta, nhớ kĩ chưa?

- "..."

Tomoko lầm lũi cúi đầu, lí nhí đáp ứng. Sau đó quẳng điện thoại một bên, suy sụp nằm vật ra trên giường. Tomoko biết mình không có quyền lợi kháng nghị. Ba Toshiro chắc chắn đứng về phía chú Shikamaru trong chuyện này. Tự giác điều đó chắc chắn như đinh đóng cột rồi, cô cũng mặc kệ nó mà đi ngủ luôn.

Phía bên Shikamaru, thanh niên không hiểu sao vẫn nhìn Shikamaru chằm chằm, chẳng hề có ý định rút lui. Hai tay lúc này nắm chặt lấy, ý cười cũng biến mất, chỉ còn một đôi mắt tràn đầy nghiêm túc, phải cực kì ẩn nhẫn nôn nóng, bất an. Không khó nhìn ra người này đang rất căng thẳng.

- Làm sao? Ngươi muốn biết tình hình của con bé? Sotch? Không, Hiromitsu!

- Tất nhiên, ngài có thể nói cho tôi được chứ? Dù chỉ là một chút, đặc biệt là chuyện... bị thương kia là thế nào?

Chap này nếu được trên 90 vote au sẽ viết phiên ngoại thứ 2 về Scotch.

Bonus cho bạn nào chưa bit

Bonus cho bạn nào chưa biết. Tên thật của Scotch đó. (๑و•̀ω•́)

Thời gian vừa rồi Au dành để tu luyện văn phong, mong những bạn đang chờ thông cảm một chút

Cảm ơn!!!  ^_^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play