Trời đã tối, nhưng mọi thứ lại được trùm lên bằng thứ ánh sáng khác, của đèn đường, của các nhà hàng sang trọng,của một số quán nhỏ ven đường hay đơn giản chỉ nhỏ bé bằng chiếc smartphone từ người đi,người đến.
Tấn cả hài hòa trộn lẫn vào nhau tạo ra vố số mảnh ghép thú vị khác của cuộc sống và có thể còn ẩn dấu “bí ẩn” ở góc nào đó mà chẳng ai biết được. Nhưng, dù sao thì mọi thứ vẫn diễn ra nhộn nhịp lại không mất quy luật.
Từ một nhà công ty máy tính khá lớn và dễ thấy trên một nhánh ngã tư đường, đó là nhân nhân vật chính của truyện này_Tomoko, vừa ra khỏi công ty, cô gọi điện cho bạn tốt mình_Yuki, để chuẩn bị khao một chút cô đi làm ngày đầu tiên.Tại sao không nhỉ. Mọi việc hoàn toàn thuận lợi.
-Là Tomoko à, thế nào giờ này gọi cho chị đây hả, quá nhớ người ta đúng không? Bị của mình nhân cách thuyết phục đi, mà cũng không đúng, là Yuki mỹ nhân,ôn nhu, dịu dàng,sức quyến rũ thẳng không ai bằng mà...
Tomoko đen mặt, vỗ chán, từ mới quen đến giờ đều đã có thể thích ứng đột nhiên ra”phát bệnh” của bạn thân. Và tất nhiên là..phải đáp lại, cô cũng không thể quá thất lễ đúng chứ? Dù sao cô như vậy tri kỉ, như vậy săn sóc thôi. Cố ý đè thấp thanh tuyến, lợi dụng mình ưu thế.
-Nha, yuki-onee channn, quả nhiên là không thể dấu được cậu,My love!Tomoko nhớ đến mức đi làm đều là ngươi, đến đi ăn cũng là ngươi đây. Ngày đầu tiên đi làm mà Tomoko-chan đáng yêu,tri kỉ của cậu đều sắp chết đói rồi, quá ủy khuất, mau mau phi đến bên cạnh an ủi tâm hồn bé nhỏ,tủi thân của mình đi nhé.
Bị phản kích một chút, Yuki mỗi lần nghe Tomoko như vậy đè thấp thanh tuyến,còn cùng cô ấy vừa làm nũng, vừa ám khoa bản thân đều không ngăn được cơ thể “run rẩy” chịu thua nói:
Quả nhiên nói đến ăn, Yuki chan đều chờ không kịp lập tức đáp ứng còn chuẩn bị chạy đến nơi
Từ đây đến quán cô hẹn Yuki cũng không xa chỉ cách một cái hồ nên quyết định đi bộ.
Tomoko năm nay 22 tuổi, cao 1m65, khuôn mặt luôn luôn là nụ cười ôn nhu,dịu dàng. Khuôn mặt thon gọn, ngũ quan tinh tế, xinh đẹp, mái tóc đen mềm mại gợn sóng. Có lẽ khuôn mặt này là thứ duy nhất giữa cô và ba, mẹ mà cô chưa từng gặp bao giờ vì thế mà nên cảm ơn họ đi. Chỉ là một cô nhi nhưng cô cũng không cảm thấy thế nào chán nản, có lẽ chính bản thân vốn là người có chút thờ ơ, lạnh nhạt. Cô luôn lạc quan và hoàn cảnh ở cô nhi viện giúp cô luyện ra cá tính không chút nào thích chịu thiệt, cứng cỏi, còn có da mặt đặc biệt giày.
Hôm nay cô mới xin vào làm nhân viên phiên dịch của công ty lập trình, còn có cô bình thường luôn thích thể hiện ra dịu dàng, dễ gần và cũng thực là tính cách cô như vậy. Nhưng cũng chỉ 1 phần, cô còn là một thành viên của một cỡ nhỏ bang phái, bởi cô đặc biệt thích giả heo ăn hổ, còn...thực lười, không thích phiền phức. Được rồi cuối cùng mới là nguyên nhân chính thôi. cô cũng là người có phần tàn nhẫn, lạnh lùng một mặt, nhưng còn dấu rất sâu và ít chuyện gì khơi lên mặt trái của cô cả.
Cô thấy mình thực sự càng giống tinh thần phân liệt hơn, cũng không biết mình là thế nào người nữa. Aiz... Tóm lại cô là người xinh đẹp, ôn nhu, dịu dàng, tốt bụng, điển hình thanh niên tốt luôn á...
Chính vì không thích phiền phức nên đa số thời gian trạch nữ của mình, Tomoko thực thích đọc truyện tranh: Slamdunk,Conan,Doremon... nói mới nhớ, mai liền là ngày xuất bản tập mới của Conan. Ơn giời, chờ bác Aoyama cuối cùng ra tập mới, thực quá hạnh phúc,làm cô đều nhanh muốn khóc ròng.
Nhưng giờ cô phải nhanh đến chỗ hẹn với yuki thôi.
Ngang qua cái hồ cô bỗng nghe thấy mặt hồ có gì đó động tĩnh. Hiếu kì,cô bước lại gần để xem kĩ.
Một cái lông xù đầu nhỏ, cùng hai cái chân giơ lên cố gắng thoát khỏi hồ nước. Một chú chó nhỏ không may rớt xuống đó. Tomoko lại rất thích chó mặc dù cô khá sợ mấy con chó to. Tuy buổi tối luôn nhộn nhịp nhưng luôn có một góc nào đó bất đồng, khu vực hồ ở đây lại không mấy đông người qua lại bởi trông nó khá âm u vì một cái miếu nhỏ bên cạnh,có vẻ âm khí um tùm.
Lúc này lại chỉ mình cô đi ngang qua. Nghĩ lúc sau đang chờ mình yuki, còn có chú chó nhỏ kia. Cô quyết định vẫn là xuống cứu. Vì là mùa hè nhảy xuống sông cũng không cỡ nào lạnh, cũng còn tốt cô mang 1 bộ quần áo mới đặt mua hồi chiều được giao đến đây. Thực may mắn, cô nghĩ con chó này cũng thật may mắn vì gặp cô.
Tomoko không do dự nữa nhảy xuống cứu đáng thương bé. Ôm lấy bé nhỏ bơi lại gần bờ, cô trước đặt nó lên bên cạnh. Chỉ kịp thở ra một hơi, đang lúc cô muốn lên bờ thì dị biến nảy sinh.
Cô cảm giác một làn gió lạnh quét đến, rùng mình, tâm không hiểu bất an lên. Đột nhiên như có gì đó từ dưới hồ giữ cô lại, khiến cả người chìm xuống. Tomoko cố vùng vẫy bơi lên, nhưng sức hút càng lúc càng mạnh hơn thì phải.
Cố giữ bản thân bình tĩnh lại, lần nữa súc lực bơi lên trước, nhưng vẫn không thể thành công. Cho đến càng lúc càng chìm xuống sâu hơn, tâm trí mơ hồ lên, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh nhưng càng là không cố định ở bất cứ gì cả. Cô cười khổ, lần này là thật sự gặp hạn a, may mắn cái khỉ gì không biết. TMD a...
Không lâu sau đó, mặt hồ liền trở lên yên lặng, bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Bé chó nhỏ được trở lại bờ, giương đôi mắt nhìn về phía hồ, sau đó vẫn quay đi tìm về nhà mình đi thôi.
Yuki đến quán mà 2 người thường hẹn, nhưng chưa thấy Tomoko, cô đến quán cũng chỉ có 20 phút mà thôi. Liền chờ cô ấy đến, nhưng trong lòng không hiểu sao bất an lên, 30 phút sau đều chưa thấy người, cô đã gọi cho Tomoko nhưng không ai nghe máy cả,bất an càng lớn hơn,cô rời đi quán đến chỗ Tomoko làm, đi đến chỗ hồ, thế nhưng phát hiện túi đồ của Tomoko. Nhìn xung quanh lại không thấy bất cứ động tĩnh hay bất thường nào khác, cô buộc phải gọi cảnh sát báo mất tích. Yuki thực lo lắng Tomoko. Nhưng vẫn không thể tìm thấy cô ấy. Giống như tiêu thất giống nhau. Không để lại bất cứ dấu vết gì.
Ở một thế giới khác, Tomoko cảm giác dần dần trở lại với mình, nhưng mắt vẫn chưa mở được, tứ chi càng khó động được, nhưng có gì đó co bóp lại khiến Tomoko thực khó chịu, một lực đẩy lên bản thân hướng dẫn đi đâu đó.
Trong phòng sinh sản 202, của bệnh viện Beika, thành phố ToKyo.
Suốt bốn bác sĩ đỡ đẻ, hướng dẫn người phụ nữ hít thở để đưa đứa trẻ chào đời. Một người phụ nhân khoảng gần 30 tuổi nằm trên giường, giờ khắc này đầu đầy mồ hôi, dung nhan mệt mỏi không được nhưng vẫn giữ nét tao nhã, cao quý, nhưng trong đôi mắt vẫn luôn giữ bình tĩnh, quyết tâm, ổn định,chỉ vì đứa con bé nhỏ trong bụng.
- Phu nhân, cố hít thật sâu, một lần dùng lực thở ra. Cố thêm chút nữa, đứa bé sắp ra rồi, chỉ một chút nữa thôi.
-Aaaaa... A...
Tất cả bác sĩ đều khẩn trương lên, nhanh tay đỡ lấy đứa bé ra từng chút một.
Cuối cùng, người quý phụ không uổng cố gắng của mình, đẻ ra đứa bé đến. Một tiếng khóc trẻ con vang lên, nhưng làm cả bác sĩ và quý phụ có thể thở ra một hơi thoải mái vì cả hai mẹ con đều ổn.
- Làm ơn cho tôi bế đứa bé các bác sĩ.
Người quý phụ nở nụ cười hiền từ, đôi mắt đong đầy tình thương, ôn nhu của mẹ cho bé con trong lòng mình.
Tomoko rốt cục chờ trôi qua mọi khó chịu, thích ứng với cơ thể của mình lên,cô rốt cuộc phát ra âm thanh nhưng thế nào lại thành Oaa oaaa...mà thôi. Đôi mắt mơ hồ dần dần tụ lại trên người quý phụ, tâm trí rõ ràng lên, nhìn xung quanh thế nhưng phát hiện có vẻ mình đang trong bệnh viện.
Cô chưa chết sao??? Còn có gì đây, sao tay chân cô ngắn như vậy ư???.
Cả ngàn thắc mắc chạy trong đầu cô. Cuối cùng cô cũng rõ ràng thì ra mình trở thành một đứa trẻ mới sinh. Cô nghĩ đến Yuki không thấy cô chắc lo lắm, còn có con chó...
Nhìn lên người quý phụ, tuy mệt mỏi nhưng che không được dung nhan cao quý, tao nhã, hiền từ nhìn chính mình. Này là mẹ của mình đi, trong lòng bỗng xúc động lên, cô thử lên tiếng bỗng thành tiếng khóc. Không biết thì ra vẫn lãnh tĩnh chính mình khi có người thân liền như thế này. Người mẹ mới của mình thấy cô khóc liền nhẹ nhàng dỗ lên. Sau đó cửa phòng mở ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, nhưng thực soái, cả người nghiêm nghị, có chút lãnh khốc nhưng đôi mắt nhìn về mẹ như lại đầy quan tâm, thở nhẹ ra, rồi chuyển hướng bản thân.
- Matsume, em ổn chứ?
- Không có việc gì, chỉ hơi mệt chút thôi. Con thật đáng yêu.
- Oa a, đây là em gái của con sao, thật sự thật đáng yêu. Mẹ, để con bế em nhé.
- Đúng vậy Matsume, em nên nghĩ ngơi. Để anh bế con bé cho.
- ừm.
Nhìn đến tiểu shota chỉ mới 10 tuổi, ra vẻ là ta một cái anh trai. Còn cố làm biểu cảm người lớn nữa chứ. Thôi được rồi, nhìn lên ngươi sau này lớn lên soái liền để ngươi ôm ta đi. Tomoko không được tự nhiên nghĩ đến. Còn có baba cũng thực soái nữa. Sau này chắc chắn mình cũng sẽ đẹp như vậy.
- Toshiya,ôm em cẩn thận chút, Toshiro, anh định đặt tên con là gì?
- Liền gọi Tomoko đi, đứa bé thứ 2 nhà Odagiri chúng ta.
Cô cũng thực ngạc nhiên, vậy mà vẫn tên như thế. Có lẽ lần này trùng sinh liền là may mắn, còn có duyên phận đâu. Kiếp này cô còn có gia đình của chính mình, có tình thương của cha, mẹ và anh trai. Đủ bù đắp thiếu thốn lúc trước, càng là trọng hoạt một lần nhân sinh, kiếp này ta càng phải sống phấn khích hơn trước.
Cảm tạ thánh thần gì gì đó. nhìn lại người thân mới của mình kiếp này, thực chờ mong nhân sinh phía sau.
[/size]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT