“Chúng ta kết hôn đi.”

Lời nói này xuất phát từ miệng một đại mỹ nữ, lại ở trong không khí tao nhã của khách sạn sang trọng, người đàn ông nghe những lời này dù không lâng lâng cũng sẽ kiêu ngạo đắc ý, có điều phản ứng trên mặt Bạch Vũ Đằng chỉ có một – lạnh lùng, mày hơi nhíu lại.

Đây là đương nhiên khi đối với cô ta anh chỉ có thể nói ba chữ – “Hà Hi Nhiên”, bọn họ chính thức gặp nhau cũng chỉ có hai lần, thêm một lần hẹn hò, lúc đấy cũng chỉ là do mẹ anh nhất quyết đưa ra cuộc hẹn ấy, nói thế nào thì quan hệ của hai người cũng không tiến triển đến giai đoạn bàn chuyện kết hôn.

“Cô có thể cho tôi lý do không?” Anh không trả lời lại trực tiếp hỏi lại cô gái một câu “Cô đừng có đùa cái kiểu nhàm chán như thế này.” chuyện này không phù hợp với những gì từ nhỏ anh được giáo dục a.

“Chúng ta xứng lứa vừa đôi, đứng chung một chỗ mọi người ai cũng nói chúng ta trời sinh một đôi.”

“Trên đời này phụ nữ xứng đôi với tôi nhiều không kể hết, nếu chỉ vì lý do này muốn tôi cưới người ấy vềnhà chắc tôi mười tám tuổi đã kết hôn a.”

Hà Hi Nhiên nghe vậy nở nụ cười. “Anh nói cũng đúng.”

“Kết hôn không có trong kế hoạch năm nay của tôi.” Anh thẳng thắn cự tuyệt.

“Nhưng anh đối với chuyện hẹn hò hẳn là cảm thấy phiền chán đi?”

“Hẹn hò đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là giao tiếp xã giao.” Phu nhân tổng tài tương lai của tập đoàn Thiên Tuấn phải là người xuất thân danh môn, bởi vậy khi anh đi du học nước ngoài về bị ép đến xí nghiệp của tập đoàn Thiên Tuấn chịu huấn luyện, mẹ anh lại liên tục an bài giúp anh những cuộc gặp xem mắt, nếu không phai anh đơn giản chỉ coi chuyện này như xã giao bình thường thì anh đã không chịu nổi mà làm phản rồi.

“Thì ra trong lòng anh nghĩ như thế.” Biểu tình của cô không một tia hờn giận.

“Cô lúc đó cũng không phải thế sao?” Lần đầu hạ mắt nhìn cô, anh liền nhận thấy cô cũng là một trong những người mặt luôn mang mặt nạ, các mối quan hệ thân cận đối với cô mà nói cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm đối với gia tộc mình.

“Tôi thật lòng muốn tìm kiếm một tương lai khác.”

“Vậy cô cứ tiếp tục tìm kiếm, tôi không phải người thích hợp với cô.” Kỳ thật nếu bỏ qua hai lần hẹn gặp bọn họ cũng có vài lần gặp nhau ở một vài bữa tiệc xã giao thượng lưu, cô luôn thân thiện với anh khiến anh nhìn ra được cô có ý đồ muốn tiến thêm một bước phát triển mới, có điều anh cũng không cho rằng đây là điều cô thật sự mong muốn.

Anh tự tin ánh mắt nhìn người của anh chưa từng sai, tuy rằng không biết cô vội vã gả mình đi là vì lý do gì, nhưng anh biết rõ cô chẳng qua chỉ muốn tìm một người chồng có thể khiến cô nở mày nở mặt.

“Tôi lại cảm thấy chúng ta thật sự rất hợp nhau.”

“Nếu “môn đăng hậu đối”, “trai tài gái sắc” là tiêu chuẩn của cô thì tôi nghĩ cô không cần phải lo, nhất định cô sẽ tìm được đối tượng thích hợp.”

“Đúng vậy, có điều tôi không thể tìm đâu ra một người đàn ông xuất sắc như anh.” Hà Hi Nhiên tán thưởng nhìn bốn phía nhà hàng, tuy rằng không còn một chỗ trống, nhưng không hề nghe ra một âm thanh ầm ĩ. “Từ sau khi anh tiến vào tập đoàn Thiên Tuấn, chịu trách nhiệm quản lý khách sạn thì khách sạn này phát triển không ngừng, báo trí cũng nhiều lần nói tốt về quá khứ của anh, hiện tại thanh danh của anh đã truyền đi rất xa.”

“Cảm ơn sự khen ngợi của cô, nhưng thật đáng tiếc, tôi với cô không cùng tư tưởng, cũng không cho rằng cô sẽ là đối tượng kết hôn của tôi.”

“Chọn tôi, anh tuyệt đối không phải hối hận.” Cô tràn đầy tự tin nói.

Chậm một chút, Bạch Vũ Đằng cầm cốc cà phê đưa lên miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sau một lúc anh khẽ nhếch miệng bâng quơ nói “Tôi đã có người vừa ý rồi.”

Hà Hi Nhiên sợ run người một chút, không thèm để ý chỉ nhún vai nói “Anh vẫn nhận sự sắp xếp xem mắt của gia đình, có lẽ người con gái kia cũng không phải là người quá quan trọng với anh, mà tôi có đủ tự tin có thể xoá đi bóng hình đó trong lòng anh.”

Buông cốc cà phê trong tay, mắt đen khẽ chớp, “Nếu tôi là người dễ thay lòng đổi dạ, cô nói xem, tôi thế có thể là một người chồng tốt sao?”

“Tôi rất tự tin.” Có cô thì đàn ông không thể để ý đến người con gái khác.

“Đáng tiếc, trước mắt chuyện thay lòng đổi dạ không có trong kế hoạch của tôi.”

“Không sao, tôi đối với chuyện này rất có kiên nhẫn, chuyện này anh có thể từ từ kiểm chứng.”

“So với việc lãng phí thời gian ở nơi tôi, không bằng tự mình đi tìm một đối tượng thích hợp với mình.”

“Anh đáng để tôi chờ đợi.”

Bạch Vũ Đường nhíu mày, đây là loại phụ nữ mà anh không thích nhất, luôn tin trên đời này không người đàn ông nào không phục tùng mình, thật là không đáng yêu.

Cô đưa người về phía trước, quyến rũ dùng hai tay nâng cằm, “Cô gái mà anh thích là ai? Thật khiến cho người ta tò mò a.”

“Cô không cần biết.”

“Tôi ít nhất cũng có quyền lợi biết tình địch của mình là dạng phụ nữ nào chứ!”

“Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô.

Hà Hi Nhiên khiêu khích nhướn mi “Tôi đang bắt đầu hoài nghi, cô gái này căn bản không tồn tại.”

“Dùng phép khích tướng với tôi không hiệu quả đâu, cô không cần phải lãng phí sức lực, tình huống của chúng ta giống nhau, người nhà đều rất quan tâm chuyện chung thân đại sự của chúng ta, bên người nếu có đối tượng liền hận không lập tức mang lí lịch trích chéo của người ta ra đào bới, nếu cô có đối tượng yêu thương, hẳn sẽ giống tôi muốn bảo vệ người ta, tránh cho người ấy chịu sự quấy nhiễu của người nhà.”

“Cái này tôi không biết, tôi hiện tại không có ý nghĩ muốn bảo vệ đối tượng nào, chỉ muốn bắt đầu với anh.”

Quả nhiên là dạng phụ nữ tự ình là đúng, lời anh nói hoàn toàn bị cô xem như gió thổi qua tai “Tôi chỉ hi vọng tình huống hôm nay sẽ không tái diễn, tôi không muốn mấy chuyện này phá huỷ tâm tình của tôi.”

“Tôi nghĩ anh cũng phải ăn tối, không nghĩ tới lại làm anh cảm thấy bất tiện, về sau tôi sẽ không để tình trạng này tái diễn.”

Điện thoại của anh đột nhiên vang lên, là của trợ lý của anh, trong văn phòng có chuyện gấp cần anh về giải quyết, anh nhân cơ hội này kết thúc bữa tối rời đi.

Sau vài năm liên tiếp đi xem mắt không có kết quả mẹ anh cũng chưa nói gì, có điều đến khi Hà Hi Nhiên xuất hiện, đối với thái độ của cô mẹ anh lại khá hài lòng.

Mẹ anh tích cực, Hà Hi Nhiên lại biết nắm bắt cơ hội, điều này chính là tạo cho anh cực nhiều phiền toái, trừ khi anh có thể xoá sổ ý định từ trong đầu của bọn họ.

Anh lấy di động ra, tìm được cái dãy số mà anh nhớ kỹ trong đầu, người này nửa tháng không nhận được tin của anh liệu có phải cô ấy đã thở phào nhẹ nhõm rồi không? Ngày mai buổi sáng đột nhiên nhận được điện thoại của anh, gặp lại anh, cô sẽ có phản ứng thế nào đây? Chắc hẳn là bị anh doạ sợ chết đây.

Nghĩ đến đây khoé môi không tự giác cong lên, anh thật chờ mong lần gặp lại của bọn họ.

Vừa nhìn thấy anh, Chương Gia Quân không phải sợ hãi mà là nổi giận. Thật vất vả mới loại bỏ được anh ta ra khỏi đầu, anh ta làm gì lại chạy đến a? Không những thế lại chọn thời điểm sáng sớm, cô mới tỉnh ngủ, cơn tức này không nhỏ đâu?

Bạch Vũ Đường dựa lưng vào xe, cười như không cười hỏi “Không khí rời giường của em thật nghiêm trọng a?”

Đúng vậy, cô khi rời giường thật nghiêm trọng, người nhà và bạn bè đều biết thì không nói, đằng này lại là người khiến cô không thể chịu được nhìn thấy.

Bởi vì làm công việc thiết kế đồ dùng văn phòng phẩm, ông chủ lại hài lòng về sáng tác của cô nên thời gian đi làm rất thoải mái, chỉ cần tam tiếng công việc hàng ngày hoàn thành là được. Mà cô lại là người có tiêu chuẩn con cú, thường xuyên quá nửa đêm mới lên giường, chưa bao giờ dậy lúc sáu giờ sáng, lúc này đây tâm tình của cô sao có thể tốt đây?

“Đây là chuyện của tôi, anh không cần xen vào. Anh đến đây làm gì?” Cô khoanh tay trước ngực, hoàn toàn biến mình thành Mẫu Dạ Xoa.

“Em quên chúng ta có một món nợ còn chưa tính toán rõ ràng sao?”

“Đầu óc tôi hiện tại không tỉnh táo, cũng không nhớ được chuyện này.” Đối với cô mà nói, giờ phút này giấc ngủ là quan trọng nhất, mọi chuyện đều là chuyện râu ria.

“Đợi chúng ta ăn sáng xong, uống cà phê xong chắc lúc ấy đầu óc của em cũng đã tỉnh táo đi.” Anh nghiêng người giúp cô mở cửa xe.

“Bên kia đường có hai cửa hàng bán đồ ăn sáng đã mở của.” Ý nói đi ăn sáng không cần đi xe.

Anh đóng cửa xe, nhún vai tỏ vẻ tôn trọng quyết định của cô “Nếu em thích ăn ở đấy thì chúng ta từ từ ăn và thảo luận về quan hệ tương lai của chúng ta, tôi đương nhiên không có ý kiến.”

“… Cái gì mà “thảo luận về quan hệ tương lai” a?” Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng trong lời nói của anh có lộ ra tin tức khiến cô có chút sợ run như cầy sấy.

“Thời gian càng lâu người càng nhiều, em thật sự muốn ở trong đấy thảo luận sao? Tôi nghĩ trước hết vẫn nên tìm nơi nào đó yên tĩnh ăn bữa sáng, sau đó chúng ta từ từ thảo luận.”

Anh lại một lần nữa mở xe, cô chần chờ một chút sau đó không cam lòng ngồi lên xe. Không còn cách nào khác, những cửa hàng ở gần đây đều biết cô, cô không muốn “chuyện tư” biến thành “chuyện công”.

Ba mươi phút sau, anh mang cô đến một quán cà phê trong khách sạn, lúc này cơn buồn ngủ của cô đã hoàn toàn tiêu tan.

“Anh hình như rất thích đến khách sạn này.”

“Tôi làm việc tại khách sạn, quan sát khách hàng cũng là một trong những công việc của tôi.”

Cô đã hiểu, khó trách Lí Duẫn Trạch nắm rõ hành tung của anh ta như thế, chắc là biết anh ta làm ở khách sạn, hơn nữa có thói quen cố định về thời gian sẽ đến quán cà phê quan sát khách hàng.

“Anh không phải muốn tính toán sổ sách với tôi sao?”

“Tôi nghĩ trước hết cứ ăn sáng đã.”

Đúng vậy, phải ăn sáng mới có sức lực để tập trung tinh thần đối phó với anh ta.

Cô luôn luôn coi trọng bữa sáng, cho rằng bữa sáng phải ăn thật quý tộc, cái này đại khái là “một ngày ở bên thần” cho nên mẹ cô hay trêu cô, chỉ có lúc ăn sáng mới giống con gái, còn thời gian khác không biết là giống ai? mẹ nói là giống “Phụ nữ lớn tuổi có chồng”, cô lại cho là “Nhà nghệ thuật.”

Bữa sáng ở khách sạn khác với bên ngoài, chính là độ tinh xảo của các món rất cao, kết hợp với khung cảnh tao nhã, mỹ vị liền tự nhiên cũng thăng cấp. Cô vô tình ăn vô cùng thích thú, sau đó cũng quên luôn người ta đang tới tìm cô tính sổ.

Bạch Vũ Đường uống cà phê, lẳng lặng nhìn cô – cô có khuôn mặt trái xoan, lông mày đẹp và một đôi mi thật dài, đôi môi đỏ hồng giống một quả hồng đào mê người, cái mũi nho nhỏ thật cá tính, có điều cái đặc biết nhất chính là đôi mắt khiến người ta mê muội kia, mắt của cô tuy rằng không lớn nhưng bên trong lại phát ra một loại tia sáng có thể soi thấu lòng người.

Sau khi đã ăn no, chuẩn bị uống cà phê, Chương Gia Quân mới phát hiện người đàn ông trước mặt đang nhìn chằm chằm vào mình.

“…. Anh nhìn tôi làm gì?” Cô sao thế này? Tim sao lại đập nhanh thế này chứ?

“Không thể nhìn sao?”

“… Chẳng lẽ không ai nói với anh, nếu không có chuyện gì thì đừng nhìn lung tung sao?” Dừng lại… không phải, tim cô đập không thể ngừng lại, aa… muốn giết người à, phải tính táo lại thôi. Cô từ nhỏ chính là mỹ nhân trong lời hàng xóm, mặc dù đi đến đâu cũng nhận được ánh mắt ái mộ của đàn ông con trai, nhưng lúc này cùng lắm anh ta cũng chỉ là đang đánh giá cô một chút…. Nhưng rất kỳ quái, ánh ắmt của anh sao lại làm cho cô tâm hoảng ý loạn thế này.

“Chúng ta nói chuyện yêu đương đi, lấy chuyện kết hôn làm điều kiện đầu tiên.”

“Ách?” Cô còn đang giống con nai vàng ngơ ngác, không có cách nào tiêu hoá hết những lời vừa rồi của anh.

Anh đẩy người về phía trước, hình như rất cao hứng nhìn đến bộ dạng ngây ngốc của cô, “Doạ em sợ sao?”

“… Anh cho rằng doạ người ta sợ chết đáng nhìn lắm sao?” Cô đột nhiên cảm thấy mình giống một người ngu ngốc, vừa rồi đảm bảo nhìn cô rất buồn cười đi.

“Tôi xin lỗi nếu đã doạ đến em, có điều đây không phải là đang đùa, mà là sự thật.” Chậm một chút, anh lại thận trọng nói “Chúng ta nói chuyện yêu đương trước đi.”

Cô giống như bị một trận bão tuyết quét qua, nháy mắt toàn thân đông lạnh thành băng, chính là thân thể lại giống như cô gái lần đầu tham gia vũ hội, trái tim đập liên hồi khiến người ta lo lắng có thể sẽ nhảy ra khỏi ngực hay không…. Không biết qua bao lâu cô rốt cuộc cũng nói được một câu “Anh đừng có làm loạn.”

“Tôi tin tưởng em là một người sâu sắc, chắc chắn em biết là tôi đang nói thật.”

“…. Tôi sao lại nói chuyện yêu đương với anh?”

“Bởi tôi với em chính là “nhất kiến chung tình”, nghĩ muốn cùng em nói chuyện yêu đương.” {hana: bó tay Đường ca}

“…ách! Anh là đang đóng phim truyền hình sao? Đừng làm loạn, tôi không có hứng thú làm nữ chính của anh đâu.” Trên mặt anh ta đúng là không tìm được một chút nào ý đùa vui, nhưng cũng không thể khẳng định là anh ta đang nói thật.

“Em không tin nhất kiến chung tình?”

“Nếu là xem phim thần tượng, tôi nhất định tin.” Bởi vì chuyện này dễ dàng chấp nhận hơn a.

“Em có nhiều tiêu chuẩn.”

“Đây là đương nhiên, đời thật và phim truyện là hai thái cực khác nhau, hai thế giới khác nhau, như thế nào lại có thể có cùng tiêu chuẩn đây?”

“Tôi tin là có nhất kiến chung tình, vì chuyện này đã xảy ra với tôi.”

Người đàn ông chết tiệt này, hại tim cô vất vả lắm mới đập bình thường lại giờ lại đập liên hồi! “…. Tôi nhìn anh đến tám phần là điên rồi, anh rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Tôi cũng biết chính mình có khuynh hướng nổi điên, có điều đây cũng không phải là vấn đề quan trong, quan trọng là chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”

Không biết chống đỡ thế nào cô đành trừng mắt liếc anh một cái, đứng dậy định bỏ của chạy lấy người, anh lại nhanh tay bắt được cô, dùng ánh mắt ý nói cô ngồi xuống, cô không thèm nhìn anh, ý muốn rút tay về, có điều vì tay anh nắm quá chặt nên cuối cùng đành thoả hiệp ngồi xuống.

“Chúng ta đến để nói chuyện yêu đương, em sao lại có thể bỏ chạy như thế.”

“Anh hiện tại là muốn dùng chuyện ấy uy hiếp tôi sao?” Cô lạnh lùng cười, khiêu khích nhướn mày “Nếu tôi không đồng ý?”

“Trong tay tôi có chứng cớ, em không có quyền quỵt nợ.”

“Chứng cớ… Anh là đang nói để đe doạ tôi sao?” Đúng vậy, đến chín mươi chín phần trăm là đang doạ người, cô tuyệt đối sẽ không mắc mưu!

“Em đã quên tôi làm việc ở khách sạn sao? Con người của tôi làm việc gì cũng cẩn thận, vì tránh để em quỵt nơ, tôi đã đem hình ảnh ngày đó chụp lại sao thành phim âm bản, tránh tình trạng em muốn lật lọng, hay em muốn đến toà án sao?”

“Anh… Anh nói thẳng đi, anh cuối cùng là muốn gì?”

“Tôi muốn cùng em nói chuyện yêu đương.”

“Được, nói chuyện yêu đương thì nói chuyện yêu đương, không lẽ tôi lại sợ anh?” cô bất cần nói.

“Tôi cũng không phải sài lang hổ báo gì, em đương nhiên không cần sợ tôi, tôi cam đoan với em, tôi sẽ tận lực đối xử tốt với người yêu của mình.”

“Anh không cần dùng hết sức….. ý của tôi là, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nếu không phải thật sự thích một người thì không để toàn tâm toàn ý đánh đổi mọi thứ vì đối phương, cho nên chuyện này anh không cần phải hết sức, chỉ cần thật lòng là được rồi.” Sao tự nhiên cô phải chột dạ như vậy? Rõ ràng anh ta nửa tháng không có tin tức, đột nhiên xuất hiện lại nói muốn nói chuyện yêu đương, bất cứ ai nghe xong nhất định cho rằng trong này có điều dối trá, cô đơn muốn tìm người vui đùa mới là chuyện thật…. Chính là ánh mắt của anh ta lại khiến cô áy náy, giống như mọi chuyện không giống với sự nghi ngờ của cô.

“Được, vậy cứ đợi thời gian chứng minh xem tôi có phải là người chân thành hay không.”

“Đúng vậy, thời gian có thể chứng minh tình cảm của một người là thật hay không.” Đúng vậy, thời gian có thể vạch trần mục đích chính của anh ta, cô chỉ còn cách nhẫn nại đợi chờ đáp án thôi.

Cô rất muốn kiên nhẫn đợi đáp án, có điều sau khi về nhà càng nghĩ cô càng cảm thấy không đúng.

Cô có phải điên rồi không? Sao lại đi đồng ý nói chuyện yêu đương với anh ta chứ? Hiện tại với cô điều quan trọng nhất chính là tìm ình một đối tượng mà có thể dễ dàng ly hôn để gả đi, mà không phải cùng một người đàn ông xa lại nói chuyện yêu đương…. Tuy rằng hắn đưa tay nhấc chân bộ dạng đều tao nhã, khí chất vượt trội trăm phần trăm không có gì chê trách, có điều đối với cô mà nói, anh ta vẫn chỉ là một người đàn ông xa lạ mơ hồ mà thôi.

Mặc kệ nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, Chương Gia Quân hết nằm xuống rồi lại ngồi lên, hết nhảy xuống giường đi đi lại lại rồi lại ngã trở lại giường lăn qua lăn lại…. cô một phút cũng không thể bình tĩnh lại được.

ô đúng là điên rồi, còn chưa đủ phiền sao mà còn thu nạp thêm một người đàn ông phiền phức? “Điên rồi ………mình thật sự điên rồi ………mình thật sự điên rồi….”

“Chị cả, chị làm sao tự nhiên lại nói mình điên a?” Chương Gia Nhạc cuối cùng không chịu nổi chặn lời thì thào của chị cả.

Bởi vì phòng của cô dành để làm việc nên diện tích lớn hơn những phòng khác một nữa, bởi vậy mới nhàn hạ mở thêm góc nhỏ, chuyên dùng để đọ

c sách và phơi nắng, cuối cùng góc nhỏ này không biết từ lúc nào thành nơi đọc sách tốt nhất của chị em họ.

Cô thanh thanh giọng trả lời “Em nghe nhầm rồi, chị sao có thể tự nói mình điên a?”

“Lỗ tai em không có điếc a.”

“… Chị sao phải nói mình bị điên chứ?”

“Cái này phải hỏi chị a.” Chương Gia Nhạc ngồi thẳng lên, có chút đăm chiêu xoa xoa cằm đánh giá chị cái “Ban ngày không thể gặp quỷ, sau khi trở về tâm thần lại không yên, chị nói đi, có chuyện gì xảy ra?”

“Không có gì, thật không có việc gì.” Cô sao lại càng nói càng chột dạ đây?

“Chúng ta làm chị em hai mươi bốn năm, chẳng lẽ chỉ để làm cảnh thôi sao?”

“Em hai mươi bốn, chị đây hai mươi sáu, thời gian qua thật nhanh a.”

“Chúng ta không phải là nói chuyện tuổi tác, mà cái cần nói là chị có chuyện gì xảy ra?”

“Chị…” Buông một tiếng thở dài, cô thành thật nói hết, chuyện “điều kiện trao đổi” với Lí Duẫn Trạch cho đến chuyện sáng nay mới xảy ra – “trò chơi tình ái”… đúng vậy, đối với cô mà nói, cái gọi là “nói chuyện yêu đương” của Bạch Vũ Đường nhiều lắm chỉ là một “trò chơi” mà thôi.

“Chị không phải đã nói, điều kiện trao đổi của anh Lí là để thử chị thôi sao?”

“Sợ mấy đứa lo lắng, nếu mấy đứa biết chị làm cái chuyện “bắt cóc” này thì cũng có giải quyết được gì không?”

“Đương nhiên là không. Loại ngạc nhiên này không cẩn thận còn có thể khiến người ta vào ngồi nhà đá cũng nên.”

“Cho nên khi ấy chị chỉ có thể nói điều kiện trao đổi của Lí Duẫn Trạch lúc ấy chỉ là để thử chị mà thôi a.”

“Chờ đã, em tí nữa quên mất chuyện quan trọng nhất.” Chương Gia Nhạc nở nụ cười bí hiểm gian tà, ném cuốn sách trên tay xuống, rất nhanh ngồi lại bên cạnh chị cả hỏi “Cái người Bạch Vũ Đường kia nói phải nói chuyện yêu đương với chị, không lẽ không có lý do?”

Cô cũng không phải cố ý tránh nói vào trọng điểm, chuyện không muốn nghĩ cuối cùng cũng vẫn phải nghĩ… Cô khẽ nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng bâng quơ đáp “Anh ta nói là với chị vừa gặp đã yêu, nhất kiến chung tình.”

“Nhất kiến chung tình?” Chương Gia Nhạc hai mắt mở to đầy màu sắc mộng mơ “Thật là lãng mạn a!”

Liếc mắt nhìn xem thường, Chương Gia Quân không khách khí lấy ngón trở nhí nhí lên trán của em gái, ý bảo em gái mình hãy tỉnh táo một chút “Em làm sao có thể tin mấy cái chuyện này a? Chị có thể cam đoan, anh ta nhất định có mục đích!”

“Vì sao?”

“Trực giác! Bạch Vũ Đường mới nhìn đã biết là người đàn ông sành sỏi, cái loại tình yêu nhất kiến chung tình này tuyệt đối không bao giờ xảy đến với anh ta, hiểu không?”

“Không hiểu, nhất kiến chung tình cùng với chuyện anh ta là loại đàn ông gì thì có liên quan gì nhau? Em mặc dù chưa từng yêu đương nhưng ít nhất cũng có đọc truyện yêu đương nhé, tình yêu vĩ đại vượt qua phân biết giai cấp, một khi đã trúng mũi tên của thần tình yêu, trái tim không có cách nào khống chế, tên lại càng không có thể nhổ hay rút ra a.”

Chương Gia Quân không dám tin những điều đang lọt vào tai mình “Tuy rằng chị biết em là người theo trường phái hoà bình yên ổn, có điều không biết là em đã đến mức này a.”

“Chị cả thật là quá đáng a, tin vào chuyện nhất kiến chung tình cũng có gì là không tốt đâu!” Chương Gia Nhạc bi thương mở miệng.

“…..Chị không phải có ý này, có điều là người bình thường tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện nhất kiến chung tình này.” Kỳ quái, cô sao lại có cảm giác kỳ quái thế này?

“Đấy, em không phải người bình thường, chị mới là người bình thường.”

“Nhạc Nhạc, chị không phải có ý đấy, em có biết….”

“Bỏ đi, em đúng là người không bình thường mà.”

Hai tay giao nhau thành hình chữ thập, cô bày ra bộ dạng áy náy nhất có thể nói “Chị tuyệt đối rất yêu thương cô hai a, đừng giận, em luôn biết chị cả không biết ăn nói, may mà còn dựa vào thiết kế để kiếm cơm, nếu không cũng chết đói sớm a.”

“Vậy chị hãy thành thật nói cho em biết, chị có thể cùng cái người tên Bạch Vũ Đường kia phát sinh lửa tình không?”

“Lửa tình… em đừng có làm loạn, điều này sao có thể?” Thật là, sao tự nhiên nhắc đến chuyện này tim lại đập nhanh như vậy? Tuy rằng mị lực của anh ta dúng là vô cùng hấp dẫn, có điều cô tuyệt đối sẽ cự tuyệt lại sự hấp dẫn ấy, càng không muốn cùng anh ta phát sinh ra cái gọi là lửa tình….

“Sao lại không thể? Chị không phải đã đồng ý với anh ta nói chuyện yêu đương sao?”

“Thì chị không phải nói anh ta nhất định có mục đích còn gì, với loại tình huống ấy sao có thể phát sinh lửa tình a.”

“Nếu anh ta thật sự là muốn nói chuyện yêu đương với chị???”

Chương Gia Nhạc vẫn luôn hi vọng chị cả có thể có một mối tình, đại khái là vì là chị cả nên mọi chuyện trong nhà chị thường đặt lên hàng đầu, tuy rằng người theo đuổi không ít cũng chưa từng gián đoạn, có điều chị vẫn mặc kệ không quan tâm là ai, chị luôn cố ý né tránh và từ chối, ví dụ như người này nhu nhược, người này vai nhỏ…. Nói tóm lại đến nay chưa có người nào khiến chị cả có thể để lý trí rơi vào lưới tính.

“Không thể nào, chị có thể khẳng định anh ta không thật lòng… Em không cần nhìn chị, theo lẽ thường mà xem, chuyện này mà xảy ra thì tỷ lệ cũng rất nhỏ. Được rồi, cho dù lời em nói có là thật chị cũng không thể cùng anh ta phát ra lửa tình, anh ta là cái loại người mạnh mẽ cao ngạo, căn bản không hợp với chị.”

“Mạnh mẽ cao ngạo có gì không được?” Chương Gia Nhạc cõi lòng đầy chờ mong, trong đầu hình dung hình ảnh anh ta. “Người đàn ông như vậy chắc chắn rất có mị lực.”

“Em không cần nghĩ nhiều, anh ta không thích hợp với chị.”

“Cái nhìn của em lại khác, chị cả không thích hợp nhất chính là loại đàn ông thư sinh nho nhã quá mức, loại đàn ông mạnh mẽ và cao ngạo này mới có thể ngăn chặn chị cả, đem chị bắt lấy, dạy dỗ không cho chị chạy loạn.”

“Chị cũng không phải con chó con, sao lại có chuyện chạy loạn a?”

“Em từng nghe có người nói, chị cả là một người không thể nắm bắt trong lòng bàn tay.”

Cô buồn cười làm cái mặt quỷ “Đây chắc hẳn là cái tên họ Lí kia nói đi?”

“Em không nhớ rõ lắm, có điều đây là sự thật, ít nhất là đối với người đàn ông bình thường thì không thể nắm bắt được chị.”

“Chị cũng không phải loại pha lê dễ vỡ, sao lại nói đến chuyện nắm trong lòng bàn tay?” Quả thật cô không phải muốn nghi ngờ đàn ông, nhưng tại tính cách của cô quá mạnh mẽ, lại rất có chính kiến, đàn ông không có biện pháp đối đầu với cô, có người cố tình tiếp cận cô, hẹn cô cuối cùng ngược lại làm cho cô mất đi cảm giác về người đó lúc ban đầu.

Nhớ đến mẹ cô từng nói, đó là bởi cô chưa gặp được chân mệnh thiên tử, mẹ cô nói “Đến thời điểm có người toàn tâm toàn ý yêu thương con, con sẽ không để ý đến chuyện anh ta có trói chặt con hay không, mà là để ý xem anh ta có muốn trói chặt con hay không.”

Giờ nghĩ lại, có lẽ đúng thế, cô đối với đàn ông cảm giác thật nhanh trở thành lãnh đạm, Chính là có thể cô vẫn chưa gặp được chân mệnh thiên tử của mình, cơ hội gặp được quả thật rất nhỏ bé!

“Người đàn ông một khi gặp được người mình yêu đến chết chỉ hận không thể để nắm chặt người mình yêu trong lòng bàn tay.”

“Người đàn ông không đủ tự tin mới làm chuyện này.”

Chương Gia Nhạc bẻ bẻ các ngón tay trên bàn tay, tràn ngập chờ mong nói “Em thật muốn được trải nghiệm một lần tình yêu điên cuồng của đàn ông.”

Chương Gia Quân cười trừ, sau đó nằm ngửa lên giường. Hiện tại cô đang một cổ hai tròng, một bên là ba già đang liên tục thúc ép chuyện kết hôn, tuyên bố cô trong năm nay nhất định phải hát bài ca kết hôn, mỗi cái cuối tuần đều muốn cô ra ngoài hẹn hò này nọ mới yên, một bên là Bạch Vũ Đường muốn cô chơi trò chơi tình yêu… đây đúng là hoạ vô đơn chí.

Hiện tại cô cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, nói không chừng lương tâm Lí Duẫn Trạch đột nhiên sống lại, quyết định giúp cô tìm một đối tượng kết hôn thích hợp a… Chỉ hi vọng là thế!

Mùa xuân là mùa trăm hoa đua nở, tuy rằng hiện tại là buổi chiều tà, trong không khí ngưng đọng một chút khí lạnh khiến người ta run rẩy, có điều giờ phút này Chương Gia Quân lại giống như là đang ngồi trong lò lửa, nhiệt độ nóng đến mức có thể lập tức nổ tung…. Không đúng, chính xác phải nói là tử khí đang muốn bùng nổ.

Chuyện yêu đương nam nữ tất nhiên sẽ có chuyện hẹn hò, có điều, người đàn ông này không biết sao sau khi mất tính vài ngày lại nhảy ra? Anh ta xem cô là cái gì, là cái loại gái mà anh ta gọi đến bảo đi dễ dàng hay sao?

“Lên xe!” Bạch Vũ Đường lại một lần nữa hạ thấp người nói.

“Thật xin lỗi, hôm nay tôi bận đi nhà sách cả ngày, không rảnh hẹn hò với anh, tạm biệt!” Cô cố gắng bảo trì lễ phép cúi đầu tạ lỗi với anh, sau đó chậm rãi bước đi, mục tiêu là điểm xe bus.

Không nghe thấy tiếng bước chân đi theo, cô nghĩ chắc anh ta đã bỏ cuộc. Vậy cũng tốt, cô cũng không cần phải tốn công cùng anh ta đôi co, chính là không biết sao lại cảm thấy có gì đó kỳ quái, không nghĩ anh ta lại là người dễ dàng buông tha người khác như vậy…..

“Lên xe đi.” Bạch Vũ Đường không đi cùng phía sau mà lái xe chậm chậm theo bên cạnh cô.

Cô dừng chân, xoay người đối mặt với người ngồi trong xe, ảo não nói “Anh đi theo tôi làm gì? Tôi không phải nói hôm nay tôi bận không rảnh đi hẹn hò cùng anh sao?”

“Tôi cũng thích nhà sách, cùng đi đi?”

Tình huống này khiến cô không biết phải làm sao. “Anh sao phải theo tôi đến nhà sách?”

“Hàng tháng tôi đều có chọn một ngày để đến nhà sách.”

Người ta nói đưa cô đi nhà sách đương nhiên cô không có lý do gì để cự tuyệt nữa, vậy lên xe thôi.

Nửa giờ sau bọn họ đã có mặt tại bách hoá sách, qua mất phút anh đã phát hiện mục đích của cô không phải là sách, mà là đồ dùng văn phòng phẩm và mấy thứ nhãn vở linh tinh gì đó.

“Tôi còn nghĩ chỉ có trẻ con mới có hứng thú với những thứ này a.”

“Công việc của tôi làm chính là thiết kế những đồ này.”

“Thảo nào em lại thích chụp ảnh.”

Di? Cô kinh ngạc nhướn mày, “Anh làm sao biết tôi thích chụp ảnh?”

Thoáng giật mình, anh cười khanh khách hỏi cô “Em không phải đã nói qua sao?” Nguy rồi, không cẩn thận lại nói ra lời.

“Tôi có nói qua sao?” Chương Gia Quân hoang mang ôm đầu, sao cô lại không có ấn tượng nhỉ?

“Tóm lại, tôi biết em thích chụp ảnh, có điều tôi thật kinh ngạc khi em làm công việc có liên quan đến nghệ thuật a.”

“Tôi từ nhỏ đã thích vẽ, lớn lên tự nhiên bước vào con đường nghệ thuật, ngoài thiết kế văn phòng phẩm, tôi còn tham gia một đội chụp ảnh.”

Ánh mắt anh nhìn cô nhất thời có chút ngạc nhiên, giống như đây là việc làm không thể tin nổi.

“…….Anh nhìn cái gì?” Vì sao ánh mắt của anh ta lại khiến cô có cảm giác bức bách như thế?

“Em đúng là một cô gái khó hiểu.”

“….Tôi có gì khó hiểu? Có điều chỉ là kiên trì theo đuổi thứ mình thích, cố gắng làm tốt chuyện của mình thôi, chẳng lẽ anh không thế sao?” Người đàn ông này thật là đang ghét, làm gì mà khiến cô tâm hoảng ý loạn chứ?

“Tôi không đặc biệt thích hay không thích gì, căn bản là khi mới sinh ra đã bị đưa vào khuôn khổ học tập, bị người khác kỳ vọng thành người vĩ đại. Người vĩ đại làm chuyện gì cũng phải thành công, cuộc sống hoàn toàn không có cái gọi là thất bại.” Mỗi người nhìn thấy anh xuất thân giàu có thì cảm thấy hâm mộ, có điều không ai phát hiện, trên vai anh có bao nhiêu gánh nặng. Từ khi hiểu chuyện đến nay anh chưa từng có cơ hội để nghỉ ngơi, cuộc đời chỉ có duy nhất một mục tiêu, đó là để người khác thấy anh là người vĩ đại.

“Anh đúng là cuồng vọng!”

“Em không thích?”

“…Đó là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.” Cô ghét nhất người có quá nhiều tham vọng, ít nhất là trong nhận thức của cô, loại người này thường được cô đưa vào danh sách “cự tuyệt giao tiếp”. Có điều thật kỳ quái, sao cô lại không có cảm giác bài xích với người đàn ông này…Được rồi, cô phải thừa nhận, lần đầu gặp nhau của bọn họ khá đặc biệt khiến cô không có cơ hội sinh lòng chán ghét với anh, tự nhiên sẽ không nghĩ muốn soi mói tật xấu của anh ta.

“Chúng ta đang nói chuyện yêu đương, em thích gì chính là vấn đề quan trọng với tôi.”

“Tôi nói không thích, không lẽ anh sẽ sửa sao?”

“Cái này có thể là bản tính trời sinh, muốn bỏ cũng không phải dễ, có điều sẽ cố gắng tiết chế một chút, như thế cũng được xem là có cố gắng đi.”

“Anh cũng là người thành thực đi.”

“Tôi không phải đã nói sao, tôi đối với em là thật lòng.”

Đúng vậy, nếu là thật lòng sẽ được đáp lại chân tình. Có điều cô sao lại cảm thấy xấu hổ mà đỏ mặt? Còn cố tính nói to lên để át đi cái nóng đang lan đến khắp người.

“……. Tôi đi xem đồ dùng văn phòng phẩm, anh xem sách của anh đi, không cần đi theo tôi.”

Cô cố gắng đem sự chú ý của mình trở lại với công việc, cuối cùng chỉ có thể mau mau chấm dứt công việc.

Có điều, cô hiển nhiên chưa quên cái gì gọi là lễ thượng vãng lai, anh đưa cô đi nhà sách, kế tiếp cô không thể cự tuyệt đi uống cà phê cùng anh, bọn họ đang “Nói chuyện yêu đương” không tránh được phải ngồi xuống cùng nhau, cái chính là…..

Cô ngồi nghiêm chỉnh cầm lấy cà phê mà nhân viên phục vụ đưa đến, ra vẻ nhấm nháp tinh tế, chỉ mong mùi cà phê có thể khiến cô có thể bình tĩnh đối diện với người đàn ông trước mặt.

“Em thật lo lắng.” Bạch Vũ Đường cười như không cười nhíu mày với cô.

“….Tôi đâu có lo lắng?” Đùa à, cô chính là chị của ba cô em gái, luôn phải ra mặt bảo vệ ba cô em gái, ngay cả cơ hội sợ hãi cũng không có, cả cơ hội lo lắng cũng không có… ít ra việc cô lo lắng cũng không dễ dàng để người nhà nhìn ra.

Anh nhẹ giọng cười. Cô khẳng định không phát hiện chính mình đang lo lắng, đúng là cái đồ cứng đầu.

“Anh cười cái gì?” Chương Gia Quân hơn đỗi trừng mắt.

“Em thật đáng yêu!”

Mặt của cô lập tức đỏ lên, lắp bắp nói mấy câu cho qua chuyện “Anh… là đang muốn nói tôi thật ngây thơ đi.”

“Tôi không biết là đáng yêu lại tương đương với ngây thơ đấy, vậy tôi đổi lại một kiểu hình dung khác nhé, em đúng là một cô bé một mặt.”

Mặc kệ là đáng yêu, ngây thơ hay cô bé đi, tóm lại mỗi lời nói, hành động của anh đối với cô đều giống như đối với cô gái là mối tình đầu của mình, đầu óc một mảng hỗn loạn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng đập ầm ầm của tim mình….

“Em đang nghĩ muốn tôi?”

“Gì?”

“Mấy ngày nay cuối cùng tôi cũng đến tìm em. Tôi nói muốn nói chuyện yêu đương nhưng lại không thấy người đâu, có phải em giận không?”

“….Tôi sao phải giận?” Người đàn ông này luôn khiến cho cô không biết làm thế nào? Cô sẽ không thật sự tin loại lời ngon tiếng ngọt buồn cười này… Có điều, anh sao lại có thể nói lời ngon tiếng ngọt a? Anh thật sự không giống loại đàn ông biết nói mấy lời ngon tiếng ngọt ấy.

“Tôi còn tưởng em giận.”

“… Tôi cũng không phải loại nhỏ mọn, cũng không có thời gian để giận dỗi vì chuyện nhỏ ấy.” Kỳ quái, cô hôm nay biểu hiện đã lễ phép đến thế, anh ta sao có thể nhìn ra a?

“Chúng ta là người yêu, em có quyền tức giận với tôi.”

“….. Tôi không phải là người thích tức giận lung tung.” Cô quả thật không tức giận, bởi vì không thèm để ý nên không tức giận, mà nguyên tắc xử sự của cô chính là đối với mọi chuyện đều đối mặt thoải mái, tự nhiên cũng ít tức giận, có điều hôm nay cô thế nào lại để anh làm cho nổi trận lôi đình… Cô chính là nhất thời không khống chế được, loại tình huống này nhất định về sau sẽ không bao giờ… phát sinh nữa.

“Tôi thà rằng em cứ giận tôi.” Thấy cô bộ dạng không biết nói gì, anh bất đắc dĩ buông tiếng thở dài nói “Về sau dù công việc vội đến đâu tôi cũng nhất định mỗi ngày dành thời gian cho em.”

“Anh không cần… ý của tôi là, tôi không muốn biến thành gánh nặng của anh.” Lại nữa, người đàn ông này chỉ cần một ánh mắt đã có thể khơi lên sự áy náy trong cô.

“Trong tình yêu nam nữ không thể tránh được chuyện trở thành gánh nặng của nhau.”

Đúng vậy, khi để ý đến ai đó, đối phương tự nhiên trở thành gánh nặng của mình, có điều, bọn họ cũng không phải là thật sự nói chuyện yêu đương, nhưng sao trong lòng cô lại có một cơn lốc xoáy đang xoay vần a?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play