Điên rồi điên rồi, thật sự điên rồi, ba già muốn nghe nhạc kết hôn thì đi mà mua CD mà nghe là được rồi, làm sao lại còn bức con gái chơi trò kết hôn đây?
Ba già điên rồi, cô là một cô gái đầu óc hoàn toàn bình thường, bất quá nhìn thấy ba già sắp qua tuổi năm mươi nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc than thở mình số khổ, bà xã không sinh cho ông con trai để cùng ông chơi bóng rổ, chẳng lẽ kỳ vọng muốn được con rể hầu ông uống bia cũng không được sao? Ngay cả cô nghe xong cũng cảm thấy chua xót.
Con gái thật giống tri kỷ, chính là không có cách nào khác đành cùng ông tiến hành một Men’stalk, cũng không có cách nào khác lại vỗ về an ủi ông, khiến ba già không khỏi có một chút tiếc nuối.
Tuy rằng cá tính của cô siêu mạnh mẽ, ba già kêu cô đi hướng đông cô nhất định đi hướng tây, phụ nữ ý kiến trái ngược giống như nhân sinh tám chín phần không như ý, chính là ngay cả tâm nguyện nho nhỏ của ba già mà cũng không hoàn thành được, tội danh bất hiếu này khẳng định suốt đời quấn lấy cô, cũng không thể nổi điên với ba già a, không có biện pháp.
Có điều, cô không muốn kết hôn, ít nhất trong thời gian này cô không muốn giống mẹ cô bị gia đình vây lấy, hơn nữa chăm sóc chồng con rất vất vả, oán giận so với khen ngợi còn nhiều hơn.
Không muốn kết hôn, lại phải kết hôn, có thể có biện pháp tốt cho cả đôi bên không?
Đương nhiên không có, tựa như nam cực và bắc cực ở hai cực của địa cầu, không có khả năng gặp nhau, trừ khi hai cái biến thành một.
Đúng vậy, đúng là như thế, cô phải kết hôn, nhưng trên thực tế cũng không khác không kết hôn là mấy, khác biệt duy nhất là phương thức cô tìm người có cùng nhu cầu như cô – đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô hiện giờ đang cùng Lí Duẫn Trạch ma chê qủy hờn ngồi trong quán cà phê.
Mỗi lần nhìn thấy tên quỷ chán ghét này cô luôn cảm thấy anh so với người chết âm khí còn nhiều hơn, rõ ràng ở cùng một con đường nhưng hai người lại như ở hai thế giới.
“Có chuyện gì mà mời bạn uống cà phê?” Không biết là bởi một thân hàng hiệu hay vẫn là cái tư thế ngồi ngạo nghễ kia khiến Lí Duẫn Trạch nhìn thế nào cũng giống một quý công tử.
Người này tính tình rất xấu, chính là cha mẹ anh ta là người có tiền có thế, anh ta liền tự ình tài trí hơn người…. Được rồi, anh ta quả thật tài trí hơn người, còn sống trong một căn nhà lớn có hoa viên, nhà của anh ta so với người khác nhiều hơn một phòng, mà anh ta kiêu ngạo một người độc chiếm một nhà, nội thất trong nhà anh ta cũng khiến hàng xóm ghen tỵ…. thật là, anh ta làm gì mà không trực tiếp chuyển đến khu nhà cao cấp ở luôn cho xong?
Kiên nhẫn một chút, anh ta quen biết rộng, có khả năng sẽ “cung cấp” cho cô “đối tượng kết hôn” thích hợp.
Chương Gia Quân khẽ nâng cằm, mặc dù là đang cầu cạnh anh ta cô cũng không muốn yếu thế trước mặt anh “Ba già của tôi muốn tôi trong vòng một năm phải hát vang bài ca kết hôn, chuyện này ông biết không?”
“Tôi còn đang nghĩ sẽ đến đây để cười vào mặt bà…?” Lí Duẫn Trạch khiêu khích nhướn mi.
“….. Bình thường mà nói chuyện này tương đối khó khắn, chính là nếu ông chịu giúp đỡ kết quả sẽ khác.” Người này mở mồm nói chuyện thật đáng ghét, tay cô thật ngứa ngáy, thật muốn đấm cho anh ta một đấm. Thanh mai trúc mã cũng không phải duyên phận bình thường, có lẽ vì bọn họ giống kẻ thù của nhau?
Anh khoa trương trừng lớn ánh mắt “Bà nằm mơ sao? Bà muốn tôi giúp bà giới thiệu đối tượng?”
Sớm đã đoán ra anh sẽ có loại phản ứng này, cô không chút hoang mang cầm cốc cà phê trước mặt đưa lên miệng uống một ngụm rồi mới nói vào vấn đề chính “Bởi vì cái tôi cần chính là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.”
“Bác Chương hẳn sẽ không thích tính toán này của bà nha.”
“Ai quan tâm chuyện ấy, ông có giúp tôi hay không?” Cô không để ý anh đang chế nhạo, lên tiếng hỏi.
“Vì cái gì mà tôi phải giúp bà?”
“Trừ ông ra, tôi không quen người nào có đủ khả năng gấp như thế này giúp tôi chuyện này a.”
Cô gái này nói cứ như là đương nhiên vậy, khiến ngươi nào đó trong lòng siêu cấp khó chịu “Tôi như thế nào lại có thể giúp nhanh như thế?”
“Bạn của ông hẳn đủ loại trêu hoa ghẹo nguyệt, lại tường xuyên lấy cớ này nọ bỏ con gái nhà người ta, bộ dạng đúng là hoa hoa công tử đi? Tôi chính là sẽ là một cô vợ trên danh nghĩa, mặc hắn đi làm hoa hoa công tử gì đấy a. Ông không cần lo tôi sẽ gây khó dễ cho bạn của ông, trước khi kết hôn tôi sẽ giấy trắng mực đen kí cam kết a.”
Nhướn mày, anh trừng mắt nhìn cô “Sao bà lại cho rằng tôi có loại bạn này?”
“Thiên tình sử của ông phấn khích như thế đảm bảo bạn của ông cũng không thể kém, đây là vật hợp theo loài, không đúng sao?”
“Không biết là bà cũng quan tâm đến thiên tình sử của tôi đấy.”
Khoé môi cô lạnh lùng buông một câu “Phố của chúng ta có cái gì gọi là bí mật sao, lỗ tai của tôi cũng không phải chỉ để làm cảnh a.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lí Duẫn Trạch đang tươi cười trong nháy mắt bỗng cứng lại, cô gái này đúng là không bao giờ chịu thua! “Nếu không phải là nghe tám nhảm từ hàng xóm chắc lỗ tai bà đúng là dùng làm cảnh mà.”
“Ông không cần chế tạo thông tin tám nhảm cung cấp cho hàng xóm, không phải càng bớt việc sao?” Người đàn ông này chính là thích làm cao, thích ánh mắt mọi người tập trung lên mình, anh mang bạn gái về nhà cũng luôn về ban ngày, làm như hàng xóm không biết được bạn gái anh là đại mỹ nhân ấy, lại vẫn không biết xấu hổ nói người ta là tai làm cảnh… bỏ đi, anh chính là cái tên xấu tính, kêu ngạo như con khổng tước lại còn nói người khác mắt sinh ra ở trên đỉnh đầu a.
………………
“Chuyện gấp này ông giúp tôi đi.”
“Cho tôi lý do – tôi không thể giúp bà nếu không có lý do.”
“Ông là đàn ông sao?”
Sợ run một chút, ngữ điệu anh mang theo ý nghi ngờ hỏi: “Nói thế là có ý gì?”
“Là đàn ông sẽ không chi li tính toán nhiều như vậy, có thể giúp nhất định sẽ giúp.”
Cô chính là luôn biết cách làm anh tức điên lên, luôn có biện pháp khiến anh không cách nào đánh trả lại “….. này lại không phải đơn giản giống ra chợ chọn mớ rau, không có đối tượng thích hợp, có muốn giúp cũng không thể nhanh thế được.” Để anh vô điều kiện giúp cô, việc này thật sự không cam lòng a.
Cô tức giận nhướn mày, “Làm gì mà phải rào đón, ông giờ đây chính là quyết định xem có nên giúp tôi hay không a?”
“Bà đúng là đồ con gái không lễ phép.”
“Tôi chỉ là không chịu nổi sự dối trá của ông.” Anh luôn không nhận thức được con người có hàng ngàn loại, chẳng lẽ tất cả ai cũng giống anh biết được quy tắc xã giao của giới thượng lưu chắc.
Một ngày nào đó anh nhất định sẽ bị cô làm cho sung huyết não, nhìn tính tình cô xem, đây là đang đi cầu xin người ta sao? Mặc kệ bọn họ trên người mặc hàng hiệu và hàng chợ khác nhau, có điều khi nghe đối thoại của hai người đảm bảo người ta sẽ nghĩ cô là thiên kim tiểu thư cao quý, còn anh chính là anh chàng nghèo kiết xác….. anh vĩnh viễn không thể hiểu nổi, sao cô có thể mặc trên người một bộ đồ quê mùa mấy trăm đồng lại có thể phát ra cái khí thế “Thiên kim đạ tiểu thư” thế chứ? Chẳng lẽ đây chính là đại thần truyền thuyết hay sao?
“Không chịu nổi tôi dối trá, vậy không cần nhờ vả tôi nữa a!”
“Tôi không phải có ý đấy, chuyện này cũng chỉ có ông mới giúp được ngay thôi a.” Theo trí nhớ của cô, người đàn ông này với cô chính là nước với lửa không thể ở cạnh nhau, hôm nay cô đến nhờ cậy anh chính là đã phải vượt qua rào cản tâm lý rất lớn.
“Bộ dạng này của bà, cho dù không ký cam kết trước hôn nhân thì đàn ông cũng sẽ tự động vạch rõ ranh giới.”
“Vậy làm phiền ông rồi.” Không muốn cùng anh tiếp tục đôi co, cô vẫn là đứng dậy bỏ của chạy lấy người a.
“……..”anh không lên tiếng gọi cô lại, đấu võ mồm cùng cô, bị cô làm cho suy nhược thần kinh, còn không bằng mau nghĩ ra đối sách, hung hăng sửa chữa cô một chút, giảm đi nhuệ khí của cô, giảng giải cho cô biết phụ nữ không cần quá mạnh mẽ, nhất là khi có chuyện nhờ cậy người ta, càng nên biết được ôn nhu khiêm tốn, nếu không người có hại cũng chỉ là bản thân mình mà thôi.
Cô hoàn toàn không thể chịu đựng được cảm giác bị đưa vào thế yếu, hơn nữa lại là bị một người đàn ông đáng ghét đưa vào tình cảnh đấy, chuyện này làm cho tâm tình cô nóng như lửa đốt, mỗi giây mỗi phút đều chịu dày vò không thôi.
Lí Duẫn Trạch có vươn tay giúp cô hay không?
Hai người bọn họ không biết kết oán kết thù từ bao giờ, cô cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ có một ngày tên kia đột nhiên chặn cô lại hỏi một câu – “Tại sao lại ngứa mắt với tôi?” Từ đấy về sau bọn họ liền biến thành nước lửa không thể hoà lẫn, hai người giống như đã kết thâm thù đại hận từ rất lâu.
Cô hẳn là phải hỏi lại một câu – “Vì sao lại nói cô ngứa mắt?” nhưng không hề, đại khái và vì tính cách không cho phép, không thích vì bản thân mà tranh cãi, đúng thế, không phải thì không phải, không phải cứ ba hoa chích chòe nói “không phải” thì sẽ là không phải, có điều bên ngoài lại bọc một lớp đường, mà đợi lớp đường này tan ra, bản chất thật bên trong mới được lộ ra.
Bởi không biết vì sao anh hiểu lầm nên khi đối mặt với anh cô tự nhiên tràn ngập địch ý, anh lại là người cao ngạo, không hiểu vì sao người ta nhìn mình không vừa mắt, cuối cùng diễn biến thành tình huống bây giờ.
Tuy rằng cô và Lí Duẫn Trạch nhìn không vừa mắt lẫn nha, nhưng thành viên Chương gia và đa số hàng xóm trong khu phố chính là nhìn anh với anh mắt kỳ lạ, mỗi người cũng khen anh diện mạo tốt, tính cách tốt, gia thế tốt. Đối với chuyện này cô chỉ có thể cười nhạt, có điều nếu mọi người đã khen anh như thế hẳn anh sẽ giúp cô, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến cô to gan lớn mật tìm sự giúp đỡ của anh.
Có điều, người đàn ông này có thể giú không? Giúp hay không giúp, chỉ là chọn một trong hai thôi, sao khó khăn vậy? Mặc kệ là giúp hay không giúp thì mau mau đưa ra quyết định, cô mới có thể tiếp tục hành động bước tiếp theo a.
Trong khi tâm tình của cô đang dày vò, ba cô con gái khác cuả Chương gia cũng không sống khá giả, đợi một ngày cha mẹ không có nhà liền tập trung hết ở trong phòng chị cả. Tuy rằng cha già còn chưa động chân động tay với bọn họ nhưng không thể không nghi ngờ, đợi chị cả hát vang bài ca kết hôn xong chắc chắn sẽ đến cô hai, cô ba và cuối cùng đến cô út, các cô sao có thể không chú ý đến tình huống của chị cả đây.
Bốn chị em Chương gia tên lần lượt là Chương Gia Quân, Chương Gia Nhạc, Chương Gia Phán, Chương Gia Bảo. Nghe tên thôi cũng đủ biết trong nhà bọn họ đóng vai gì – chị cả là con đầu lòng nên đã chịu sự giáo dục vô cùng nghiêm khắc, cô hai thì sướng hơn, đến cô ba mệnh khổ, vốn còn nghĩ là sinh con trai, ai ngờ thất bại, đến cô út sinh ra được coi là bảo bối là theo chính sách “tứ nữ bất bần” mà sinh ra. {hana: câu này trong câu “tam nam bất phú, tứ nữ bất bần” ý nói sinh ba con trai thì không thể giàu, sinh bốn con gái không thể nghèo}
Chị cả, mọi chuyện thế nào rồi?”
“Lí Duẫn Trạch có đồng ý giúp chị không?”
“Nếu em là anh Lý nhất định không bao giờ giúp chị, ngay cả bạn cũng không phải, sao phải tự rước phiền toái vào người?”
“Cũng không phải là đang hỏi cung phạm nhân a, mấy bà cho con một chút thời gian để thở được không?” Chương Gia Quân đẩy mấy đứa em lùi xa ra, tuy là giường đôi nhưng một tập thể bốn người cũng đủ khiến không gian trở nên nhỏ hẹp.
Buông tiếng thở dài cô chậm rãi nói “Còn đang đợi tin tức!”
“Anh ấy không bị lời thuyết phục của chị hạ gục sao?” Chương Gia Phán ngạc nhiên nhíu mày, cô chính là người về phe chị cả trong chuyện của Lí Duẫn Trạch, cô cũng đang căm thù bạn thân nhất của Lí Duẫn Trạch. “Người đàn ông này có thể nào cứng rắn thế chứ?”
“Chị cả cùng anh Lí không có thân thiết, nhờ người ta một việc lớn như thế người ta cũng phải tìm lý do gì đó để thuyết phục chính mình à.” Chương gia bảo là em út nhưng lại có điểm thích thú với Lí Duẫn Trạch, hai người chính là hai người thuộc hai thế hệ khác nhau.
Chương Gia Phán tức giận hừ lạnh một tiếng “Tưởng em muốn giúp ai ngờ còn đổ dầu vào lửa, làm gì mà nói mấy chuyện vô nghĩa ấy?”
“Yên tâm, anh ta nhất định giúp, trừ khi anh ta muốn thừa nhận bản thân không phải là đàn ông.”
Chương Gia Quân miệng vừa ngậm lại, di động đầu giường vang lên, cô cầm lên, tên hiển thị là “Tên họ Lí xấu xa”, bốn người ăn ý đồng thời nhìn nhau một cái, cô hít sâu một hơi, lưu loát nghe điện.
“….. nói đi, giúp hay không giúp…. điều kiện trao đổi là gì… chiều mai… được…. tôi biết nơi đấy, được, mai buổi chiều hai giờ gặp.” Nói chuyện xong suy nghĩ của cô vẫn còn dừng lại ở cuộc nói chuyện, ách, anh ta không thể vô duyên vô cớ giúp cô, có điều chính cái “điều kiện trao đổi” lại khiến cô bất an a.
“Chị cả, sao lại im lặng vậy? Vừa rồi nói điều kiện trao đổi là sao?” Chương Gia Phán lo lắng hỏi.
Thu lại suy nghĩ, cô trào phúng cười “Anh ta nói thiên hạ không có chuyện ăn trưa không trả tiền, anh ta có thể giúp, nhưng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Chiều mai gặp mới biết được.”
Chương Gia Bảo hai mắt chớp chớp đảo tới đảo lui “Anh Lí có thể nào lợi dụng cơ hội này chỉnh chị cả không?”
“Anh Lí không phải là người xấu như vậy a.” Chương Gia Nhạc đối với em gái nhỏ nhíu mày một chút, cô gái nhỏ này còn bé, sao có thể dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử như thế chứ.
“Đàn ông so với phụ nữ có giả dối hay độc ác cũng không hiện lên mặt đâu, trong bụng một bồ dao găm, âm hiểm ở sau lưng người ra đâm một đao. Anh Lí nếu có cơ hội chỉnh chị cả liệu có bỏ qua sao?” Chương Gia Bảo một lòng muốn xem kịch hay.
Chương Gia Nhạc không cho là đúng gõ gõ lên đầu em gái, “Bà này nhưng điều mình nghĩ có hiện lên mặt bao giờ không? Đúng là đồ quỷ kế đa đoan rùi cũng nghĩ người ta đều giống bà sao?”
“Bản tính con người vốn có nhiều mặt, em không phải quỷ kế đa đoan mà là nhìn thấu lòng người, thà mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử còn hơn là lấy dạ quân tử đo lòng tiểu nhân.”
Dùng hai tay đan chéo nhau tạo thành chữ “X”, tỏ vẻ muốn ngừng chiến Chương Gia Nhạc không muốn cùng em gái tranh cãi, Tuy nha đầu này còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng lại nói chuyện cứ như người đã trải qua bao sóng gió cuộc đời, tài ăn nói của cô em gái nhỏ này chính là như bà cụ non.
Chương Gia Quân bất đắc dĩ lắc đầu, hai đứa em này thật cực đoan quá, cô hai thì thích vui vẻ, cô út thì lại như bà cụ non, chỉ có cô ba là có điểm giống cô. “Gia Phán, em nghĩ sao?”
“Chuyện này em có vẻ ủng hộ em út nha, Lí Duẫn Trạch từ nhỏ với chị không thể nói chuyện tử tế, giờ có cơ hội đưa chị lên thớt liệu anh ấy có thể bỏ cơ hội báo thù bao năm nay bị chị làm tổn thất tinh thần không, sao có thể không làm đây?”
“Cái gì mà tổn thất tinh thần a?” Cô hai cùng cô út đồng thời tò mò hỏi.
“Kẻ thù ở cùng khu, đi trên đường luôn lo lắng gặp nhau, mấy người có thể tưởng tượng được cái loại áp lực tinh thần này có bao nhiêu khủng khiếp đi.”
Hai người bất chợt hiểu ra gật gật đầu, sau đó nhịn không được cười vang lên. Rất khoa trương, cái này cũng tính là làm tổn thất tinh thần đi.
“Hai bà không cần cười, nếu không tin cứ đợi mà xem, anh ta nhất định cho rằng bản thân nhiều năm đã sống dưới áp lực tinh thần này.”
“Đúng thế, có điều khẳng định anh ta không có bị nhiễm khuynh hướng thích bị ngược, bằng không cũng không cần phải bàn bạc a?” Chương Gia Quân tức giận quay người nhìn xem thường, mỗi lần hai người gặp nhau trên đường đúng là trên mặt anh ta biết đủ nhưng chữ “Hôm nay đúng là xui xẻo”, có điều cảm nhận ấy không chỉ mình anh ta có, cô cũng cảm thấy bản thân xui xẻo a.
“Vì một cô gái mà phải bỏ chạy khỏi đây, chuyện này không phải thật vô dụng sao?”
“Em nói thế là có ý gì, chị không cần cùng anh ta thân thiết, suy nghĩ cũng không có.”
“Cái này thật cũng không quan trọng, cơ bản là Lí Duân Trạch chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí, trừ khi anh ta không còn muốn ở lại khu này a.” Chương Gia Phán cũng liếc mắt một cái “Hai người có nghe nói chuyện anh ta sẽ chuyển nhà bao giờ chưa?”
Chương Gia Bảo lắc đầu “Anh Lí tuần trước mới thay đèn thuỷ tinh treo tường mới, trời ạ, siêu cấp xa hoa, em thích chết đi được, anh nói nếu sau thay cái mới sẽ tặng lại em cái cũ nếu em muốn.” Nói xong lập tức nhận được ánh mắt coi thường của ba người chị.
Ngu ngốc, nhà họ dùng làm sao được cái loại đèn chùm thuỷ tinh xa hoa ấy chứ?
“Mọi người không nên suy nghĩ bậy bạ, em sẽ không lãng phí cái đèn chùm thuỷ tinh siêu cấp ấy trên trần nhà mình đâu, em sẽ mang lên internet bản đấu giá kiếm tiền a.” Cô lấy hai ngón tay xoa xoa vào nhau ra bộ sắp có Money a.
Ba cái miệng một lời “Đồ thần giữ của!”
Chương Gia Bảo thấy không sao cả, chỉ nhún vai, cũng không phải có gia tài bạc triệu, kông lo giữ của sao có thể thành đại gia?
Chương Gia Phán an ủi vỗ vỗ vai Chương Gia Quân “Chị cả, đừng lo quá, ngày mai là có thể biết trong hồ lô của anh ta có bán thuốc gì thôi a.”
“Cũng đúng, quan trọng là buổi gặp ngày mai, hỏi cho rõ điều kiện của anh ta sau đó mới quyết định a.” Đương nhiên chỉ cần không phải cố ý muốn gây rắc rối cho cô hay đưa ra điều kiện thái quá thì cô có thế đồng ý a.
Gia Bảo nói rất đúng, Lí Duẫn Trạch chẳng qua là lợi dụng cơ hội này chỉnh cô, đã biết rõ như thế cô cũng vẫn phải cắn răng cùng anh thực hiện giao dịch, bởi trước mắt tạm thời cô không có cách nào khác.
Không sợ, cùng lắm là dù có phải bắt cóc một người đàn ông cô cũng phải đem người đàn ông này gục trên giường, chuyện này tuyệt đối không thể làm khó được cô…
Bà thật sự có thể chứ?
Nụ cười nửa miệng của Lí Duẫn Trạch hôm bàn điều kiện đột nhiên cứ quanh quẩn bên tai.
Đương nhiên, cô nhất định có thể, tuy rằng đã đợi ba ngày mà vẫn chưa có cơ hội xuống tay, hành tung của “con mồi” là do chính tay Lí Duẫn Trạch cung cấp, cô không cần lãng phí tinh lực đi quanh tìm người, quan trọng hơn chính là cô chủ cần đem được người từ quán cà phê ở khách sạn lên trên phòng, cũng chỉ mấy tầng lầu, cũng không có gì là khó!
Đúng vậy, chỉ cần con mồi xuất hiện, trời xanh đúng là không phụ người có lòng, cuối cùng cơ hội của cô cũng đã đến….
Ý nghĩ trong đầu xẹt qua, cô nhìn thấy con mồi đứng dậy rời vị trí, hình như là đang muốn đi toilet. Không dám chần chờ một giây, cô vội vàng rời khỏi đại sảnh khách sạn đuổi theo, đúng lúc này anh đột nhiên chuyển đến một không gian bên cạnh toilet, chắc đây là khu vực riêng cho khách gọi điện thoại a.
Đây đúng là cơ hội tốt mà ông trời ban cho cô a, cơ hội bắt người đã thành công đến sáu phần a.
Cô hít sâu, lẳng lặng canh giữ bên ngoài, đợi anh nói chuyện xong, đưa điện thoại vào túi quần cô liền lập tức đi vào, lấy vật phẩm chuẩn bị sẵn đưa vào thắt lưng của anh. “Thật xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương anh, chính là muốn mời anh đi cùng đến một nơi, sẽ không xa, ngay trên tầng của khách sạn thôi.”
Sau một lúc lâu, đối phương từ từ nói “Tiểu thư, cô có biết hành vi của mình lúc này có tên là “Bắt cóc” không?”
“Giờ tôi không thể nói, đợi vào phòng tôi nhất định cho anh một lời giải thích hợp lý.”
“Cô trước hãy giải thích rõ ràng, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên cùng cô phối hợp hay không?”
“Tôi hiện tại không có cách nào nói rõ mọi chuyện, đợi vào phòng tôi nhất định từ từ nói cho anh rõ mọi chuyện.”
“Nếu tôi không đồng ý?”
“Muốn biết nguồn gốc mọi chuyện, tôi tin anh sẽ đồng ý, còn nếu giải thích của tôi không hợp lý, tôi đồng ý nhận trừng phạt của anh.”
“Cho dù tôi không lên tiếng kêu cứu mạng, nhưng cô dùng phương thức này bức tôi lên tầng, khẳng định sẽ gây sự chú ý của bảo vệ khách sạn, còn nữa, chuyện “Ngọn ngồn gốc rễ” là kiểu dùng kẹo đường dỗ trẻ con, không thích hợp dùng với tôi a.”
“Chỉ cần anh giữ vững nụ cười, tôi tự có biện pháp không làm cho cảnh vệ chú ý.” Cô nháy mắt chuyển đến bên phải anh, đồng thời di chuyển “vũ khí” đến phần eo, mặt khác đưa tay ôm lấy cánh tay anh, đồng thời khiến anh có thể nhìn được mặt của cô.
Dùng sức nhìn một sát thủ như cô, anh nao nao, sau đó chậm rãi mỉm cười “Trên tay cô là dao thật hay là đồ chơi a?”
Trừng mắt, cô không tin nổi nói “Vấn đề này có gì buồn cười!”
“Không biết là dao thật hay là đồ chơi, ta đều đồng ý.”
Tuy người đàn ông này không có ý định phản kháng, có điều không biết sao lại thế này, cô cảm thấy được thái độ của anh thay đổi, trở nên vui vẻ, không những thế hình như còn có chút chờ mong cô “Bắt cóc” anh…. Loại cảm giác này thật quỷ dị!
“Cô không đi sao?”
“Đi a!” Tình thế đột nhiên phát triển thuận lợi khiến cô thật vui vẻ, chính là cô vẫn cảm thấy có một cảm giác bất an mãnh liệt…..đương nhiên chuyện bắt người này là có lý do, nhưng nếu cô không thể khiến anh ta hài lòng về câu giải thích của mình có khi nào sẽ bị anh ta cắn lại không, như thế rắc rối to a.
Không nên suy nghĩ bậy bạ, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, Lí Duẫn Trạch cũng cam đoan với cô, người này là bạn tốt của anh ta, hoạt động “Bắt cóc” này chính là muốn cho anh ta một bất ngờ thú vị…chuyện này mà xảy ra với cô, mặc kệ là bạn thân cô cũng sẽ đem chặt thành tám khúc, chuyện này thật sự là rất loạn…. Lạc đề rồi, nói tóm lại, Lí Duẫn Trạch nếu muốn chỉnh cô cũng không thể làm chuyện thiếu đầu óc này được.
Bọn họ đi vào căn phòng Lí Duẫn Trạch đã đặt trước, chính là không cũng không có chuyện gì phức tạp như cô tưởng tượng xảy ra, sự bất an trong lòng nhất thời lại đứng lên, chuyện này rốt cuộc là sao?
“Tôi phải xưng hô thế nào với cô đây?”
Anh ta không giống người đang bị bắt cóc, thoạt nhìn so với cô còn thong dong hơn, anh tao nhã tiêu sái đến sô pha ngồi xuống, con thoải mái bắt chéo chân.
“…..Chương Gia Phương.” Tỉnh táo lại, nói không chừng một lát Lí Duẫn Trạch sẽ mặc bộ đồ nhân viên phục vụ giả bộ đưa bánh ngọt đi vào… đúng vậy, cô đoán hắn là sinh nhật người này nên anh ta mới chơi loại trò chơi này.
“Tuy cô đã biết tôi là ai, nhưng tôi vẫn nên giới thiệu qua một chút, tôi là Bạch Vũ Đường, cô cũng ngồi xuống đi, sau đó giải thích rõ ràng tình huống hiện tại cho tôi.”
“Có một người bạn của anh muốn cho anh một sự ngạc nhiên.” Cô không tự nhiên ngồi xuống ở nơi khá xa anh.
“Bạn nào?”
“Anh ta nói muốn tạo cho anh một sự ngạc nhiên, vẫn là nên đợi anh ta xuất hiện đi.”
“Lúc này mới là đáng ngạc nhiên a, trong những người bạn của ta lại dám chơi trò chơi nhàm chán này với tôi a.”
“Gặp anh ta, anh sẽ không có cảm giác này a.” Cô cười khan vài tiếng. Đúng vậy, hiện tại cô cũng đãng có cảm giác này, Lí Duẫn Trạch có phải điên rồi hay không? Người đàn ông này có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn là biết một người đàn ông mạnh mẽ và khí thế bức người, có điều, điều quan trọng là dù chỉ là động tác đưa tay hay nhấc chân anh ta cũng làm rất tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng thấy đây là một người đàn ông không thích nói đùa….
Không đúng, người nên nổi điên là cô mới đúng, khi Lí Duẫn Trạch đưa ảnh chụp cho cô cô liền cảm nhận được người này có gì đó khác thường, lập tức cô đã có chút do dự, chính là đã bị anh ta kích thích khiến cô bị mắc câu a.
Bạch Vũ Đường ngẩng đầu nhìn cửa phòng không hề động tĩnh, liếc mắt một cái “Người bạn kia của ra có phải là đã cao chạy xa bay rồi không?”
Sợ run một chút, cô nhanh chóng lấy di động gọi điện cho Lí Duẫn Trạch, chính là khi điện thoại thông lại chỉ nhận được thông tin anh ta đã tắt máy, trong nháy mắt cô cảm thấy trên đầu mây đen bao phủ. Chết chắc rồi….Thì ra, “Ngạc nhiên” mà Lí Duẫn Trạch nói đến căn bản là dành cho cô.
“Cô còn không thành thật thừa nhận đi, đây là phương thức để hấp dẫn sự chú ý của tôi. Đương nhiên, cô đã thành công, tôi đây là lần đầu gặp được một cô gái can đảm như cô.”
“Cái gì?” cô kinh ngạc hỏi.
“Không lẽ không đúng sao?”
Trừng lớn hai mắt, cô kích động thiếu chút nữa là muốn nhảy dựng lên. “Anh này có phải anh quá tự tin không? Cho dù người anh có dát vàng bốn con chín tiểu thư đây cũng không thèm a!”
Nghe vậy khoé môi anh ta hơi cong lên “Vậy cô giải thích thế nào về tình huống lúc này?”
Cô thật muốn hét lên một tiếng chói tai, sự tình sao lại diễn biến thế này đây? Nhịn xuống, nhịn xuống, giờ đây cô một sự trợ giúp cũng không có a “Tôi lưu số của anh lại, hôm nào tôi sẽ mang tên kia đến trước mặt anh, giải thích rõ ràng với anh.”
“Cô đừng nhầm, hẳn phải là cô lưu số của cô cho tôi chứ, tự tôi sẽ quyết định xử lý chuyện này thế nào. Tôi tin trí nhớ của cô không phải kém, chưa đầy một giờ trước chính mồm cô nói nếu không giải thích hợp lý được với tôi, cô sẽ để mặc tôi trừng phạt a.”
“Tôi… đấy là vì…”
“Cô nghĩ bắt tôi đến nơi này, tuỳ tiện tìm một lý do là có thể lừa dối được sao?” Anh không khách khí chặn lại lời cô “Đã phạm tội còn lấy cớ chối quanh, có nên dùng đến luật pháp không đây?”
“….” Từ nhỏ đến lớn cô luôn là người làm người ta á khẩu không nói nên lời, giờ thế nào lại đến lượt cô không nói thành lời a?
“Cô lưu cho tôi tư liệu cơ bản về cô, tên họ, địa chỉ, công ty, quan trọng nhất là số điện thoại di động.”
Cô không cam lòng cắn môi, lấy trong túi xách ra giấy bút, nhanh chóng viết cho anh những điều anh yêu cầu.
Anh nhìn thoáng qua, sau đó lấy điện thoại ấn dãy số trên giấy, ba giây sau di động trên tay cô đổ chuông, anh vừa lòng gật đầu, đem tờ giấy gấp lại bỏ vào ví da, “Đừng quên lưu số của tôi vào danh bạ, tôi sẽ liên lạc với cô sau, cô được gọi phải đến ngay.”
“Gọi phải đến ngay?”
“Tôi là muốn dự phòng trường hợp cô viện cớ thoái thác a.”
Chương Gia Phương hung hăng trừng mắt, “Tôi không phải là người không có trách nhiệm.”
“Tôi cũng không biết được cô là người thế nào.”
Đúng thế, người ta đúng là không biết cô, không có lý do tin tưởng cô… nói đi nói lại, mọi chuyện đều là do Lí Duẫn Trạch gây nên, dám giỡn mặt cô, nếu để cô túm được cô nhất định để anh ta sống không bằng chết!
Cô thật sự điên rồi, vì sao mỗi ngày đều lo lắng phập phồng chờ đợi điện thoại của người đàn ông kia? Nói không chừng anh ta cũng chỉ là hù doạ cô chứ cũng sẽ không tìm cô tính toán sổ sách, tuy rằng nhìn anh ta cũng không phải là loại người tuỳ tiện nói ra mà không làm.
Đúng vậy, không sợ, mọi chuyện đều đã qua hai tuần, nếu anh ta muốn tố cáo cô bắt cóc người chắc cũng không thể tìm ra bằng chứng…. đúng vậy, cô không bao giờ…. Không bao giờ phải chịu ảnh hưởng của người này, mấy ngày nay, chỉ cần điện thoại đổ chuông là cô lập tức tiến vào trạng thái phòng bị sẵn sàng chiến đấu, nếu còn tiếp tục không biết cô có bị suy nhược thần kinh không nữa, chuyện này tuyệt đối là kỳ tích!
Tự đồng ý với suy nghĩ của mình, Chương Gia Quân lấy điện thoại xoá số di động của Bạch Vũ Đường, xoa xong cô nhịn không được cười ha ha ba tiếng, thật sự rất thoải mái, từ nay về sau cô không bao giờ… không bao giờ cần quan tâm đến dãy số này nữa!
Mở ra hai tay ngã người lên giường, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể thật nhẹ nhàng, tảng đá lớn chặn trên ngực cô cuối cùng cũng được tháo bỏ.
Đột nhiên, cốc… cốc… cốc…, ba hòn đá nhỏ liên tiếp bị ném vào cửa sổ phòng cô, đây là cái kiểu gọi người đáng ghét của cái tên đáng ghét kia mà.
Cô đứng dậy đi đến cửa sổ, đem cái cửa sổ mở ra, thò đầu ra bên ngoài nhìn ngó, quả nhiên là Lí Duẫn Trạch đang giống con chuột túi đứng bên dưới nhà cô.
Vừa nhìn thấy cô anh lập tức giơ tay vẫy vẫy, đồng thời dùng miệng nói không ra tiếng mấy chữ “Đi ra.”
Cô cười giả dối, gật đầu hưởng ứng, xoa tay xoay người đi xuống nhà dưới.
Vì Bạch Vũ Đồng cô đã phiền muốn chết, vẫn là đã quên không tính sổ với tên này, không nghĩ hắn lại tự mình đến nộp mạng, thật sự là quá tốt đi.
Ra khỏi cửa, Chương Gia Quân không phải đi về phía Lí Duẫn Trạch mà đi xoay người đi ra ngã tư đường, thẳng đến công viên, nếu định làm anh ta đau đớn một chút, đương nhiên không thể làm ở cửa nhà mình được.
Lí Duẫn Trạch ăn ý đi sát phía sau, nếu “giao dịch” của bọn họ bị nghe thấy thì cũng không phải là chuyện hay.
Hai người đi vào công viên, đêm khuya, công viên ngoài bọn họ thì không có ai, cô không hề dè chừng lên tiếng nói.
“Mặt trời mọc hướng tây à, tôi còn đang nghĩ là ông vẫn muốn trốn tôi cơ.”
“Tôi vốn không cần để ý đến bà, nhưng cũng chính vì bà không đến tìn tôi nên tôi không biết được bà có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Có điều chúng ta đều là người có chữ tín, nếu thật bà làm được chuyện tôi nhất định phải thực hiện lời hứa của mình a.”
Hai tay giao trước ngực, cô đùa cợt lắc lắc đầu với anh, “Ông đúng là làm cho tôi không kịp trở tay, hai tuần qua mới đến giả mù sa mưa, không lẽ không cảm thấy đã quá muốn sao?”
“Tôi vừa rồi đã nói, là tại không thấy bà đến tìm tôi…”
“Vậy sao ông không tiếp tục giả ngu đi?”
“Biết rõ bà đã hoàn thành nhiệm vụ, lương tâm của tôi không cho phép tôi nuốt lời a.”
“Thì ra ông cũng có cái gọi là lương tâm đấy, có điều sao ông biết tôi đã hoàn thành nhiệm vụ?”
“Một tuần năm ngày bà đã không đến khách sạn lấy chìa khoá, tôi liền đoán được bà đã hoàn thành nhiệm vụ đi.”
Cô đúng là đã hỏi một đề vô bổ, bọn họ từ đầu đã giao hẹn, buổi chiều hai giờ anh ta đến khách sạn đặt phòng, cô đúng bốn giờ sẽ đến lấy chìa khoá, mà cô vừa đến khách sạn phải lập tức đi lấy chìa khoá, sau đó chờ bắt Bạch Vũ Đường kia lên phòng, nếu thất bại sẽ chờ thêm một ngày.
“Nếu tôi là ông tôi chắc chắn sẽ chạy thật xa, trừ khi ông không ngại làm bao cát cho tôi luyện tập.” Nắm lại nắm tay, cô đằng đằng sát khí bẻ ngón tay kêu rắc rắc.
“Bà không cần kích động như vậy, hôm đó tôi bị mất điện thoại, căn bản không thể liên lạc cùng bà.”
“Thật sao? Trùng hợp quá a!” Trên mặt viết rõ ràng hai chữ “Không tin.”
“Đây là sự thật, có thể gọi điện đến công ty điện thoại để kiểm tra, hôm đó tôi có báo mất máy a.”
Cô chán nản khoát tay “Bỏ đi, không biết là thật hay giả, mọi chuyện đều đã qua.”
“Bạch Vũ Đường có làm khó bà không?”
“Các người không phải là bạn thân sao? Ông không phải là phải biết được anh ta sẽ phản ứng thế nào chứ.”
“Anh ta là học trưởng của tôi ở đại học, ông ngoại tôi và ông nọi anh ta là bạn lâu năm, tình bạn của chúng tôi đương nhiên là thân thiết a, có điều tôi cũng không biết rõ tính tình của anh ta a.”
Không rõ lắm… vậy là ông muợn tay anh ta chỉnh tôi! “Tôi nên sớm nghĩ nếu anh ta không buông tha tôi, tôi nhất định phải đòi công bằng với ông.”
“Anh ta muốn thế nào?”
“Yên tâm, anh ta muốn thế nào không liên quan đến ông, tôi không giống ông, tàn nhẫn, tôi sẽ không lôi ông xuống nước.”
“Tôi không phải đang lo lắng… bà yên tâm, tôi nhất định tìm anh ta giải thích rõ ràng.”
“Ngàn vạn lần không cần, ông chỉ biết hại cuộc sống của tôi càng không an bình thôi.” KHông phải cô muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là lần này hoàn cảnh xô đẩy khiến cô buộc phải nghĩ thế, anh ta không đâm sau lưng cô là may rồi, cô không dám hi vọng anh giải quyết chuyện này cho cô.
“Cái bà này…”
Chương Gia Quân giơ tay lên chặn lại lời anh “Không cần nói nhiều, nếu ông thật sự muốn thực hiện lời hứa, vậy nói cho tôi biết, người ông định giới thiệu cho tôi là ai, khi nào có thể gặp mặt thảo luận chi tiết?”
Ngừng một chút, Lí Duẫn Trạch thần sắc có chút không được tự tự nhiên “Tôi có được không?”
“Sặc!”
“Tôi a!” Anh ta nâng cằm lên, bộ dáng cao cao tại thượng “Hai bác Chương luôn hài lòng về tôi, mà ông ngoại tôi lại vô cùng thích bà, chúng ta kết hôn đảm bảo hai nhà đều mừng rơi nước mắt a.
Trừng mắt nhìn anh ta một lúc lâu cô mới chậm rãi phun ra một câu “Ông muốn chỉnh tôi sao?”
Phản ứng của cô gái này đúng là làm người khác phát điên…. Bỏ đi, đây cũng không thể trách cô, hôm nay nếu người chủ động đưa ra đề nghị này là cô thì đảm bảo anh cũng bị doạ nhảy dựng lên “Cha mẹ tôi dạo này cũng liên tục thúc giục chuyện kết hôn của tôi, gần đây lại càng nghiêm trọng hơn, tôi đang phiền muốn chết, bà thì muốn có cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, thật hợp ý tôi, tôi nghĩ chúng ta không bằng hợp tác cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, qua vài năm nữa nếu cả hai tìm được đối tượng thích hợp chúng ta lúc ấy sẽ ly hôn.”
“Cho xin đi, không quan tâm là đùa hay thật tôi tuyệt đối không bao giờ nghĩ đó sẽ là ông.” Hai nhà đúng là rất thân, kết hôn đúng là sẽ vô cùng thuận lợi, nhưng còn ly hôn, đảm bảo cũng vô cùng khó khăn, cũng không phải cuộc sống quá nhàm chán, cô việc gì phải tự lao đầu vào rắc rối a?
“Thái độ của bà là thái độ gì đây? Gả cho tôi chính là bà đang chiếm tiện nghi của tôi a.”
“Ngại quá, con người tôi ghét nhất là chiếm tiện nghi của người khác a.” Cô tức giận khinh thường nhìn anh. Thật may bọn họ không phải là người yêu, nếu không cái loại “cầu hôn” nàu chính là phương thức khiến đối phương tức chết a.
“Bà đúng là cô gái không biết tốt xấu… không cần chối vội, dù sao trước mắt tôi cũng không tìm được đối tượng kết hôn thích hợp cho bà. Bà nên biết rằng, nếu không phải hai bác Chương vội và đẩy bà ra ngoài thì cha mẹ tôi cũng không đến mức cuống lên vì chuyện chung thân đại sự của tôi. Bởi thế chúng ta là “Đồng bệnh tương lân”, không muốn cớ chuyện phiền phức nên tôi mới nghĩ đến chuyện chúng ta nên hợp tác… có điều, đây là ý của tôi hôm nay, không biết chừng ngày mai sẽ đổi ý cũng nên.”
“….. Tuỳ ông, tôi thật hối hận khi đã trông cậy vào sự giúp đỡ của ông.” Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước đi thật nhanh như “chạy lấy người”, bởi chỉ sợ còn ở lại thêm lúc nữa cô sợ mình không kìm chế được mà huỷ đi khuôn mặt tuấn tú của con khổng tước kiêu ngạo kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT