" Vậy mẹ anh có nói gì về việc em đột ngột bỏ về ko? "

Dĩ nhiên Anh Kiệt đâu dám nói thẳng ra chuyện mẹ anh ko đồng ý để hai người quen nhau.

" Cũng ko có gì to tát lắm chỉ bảo anh hẹn em hôm khác " Anh nói dối mà ko biết ngượng, suy cho cùng nếu việc này nói dối là tốt thì anh chấp nhận nói dối.

Sáng hôm sau Anh Kiệt hứa đưa cô tới trung tâm mua sắm, dạo này ăn nhiều quá nên mỡ thừa cứ thế hoành hoành. Quần áo size S ko còn thuộc kích cỡ của cô và có lẽ cô bắt buộc phải chuyển sang size M. Đi qua người nào cũng nhìn và tò mò hỏi: " Em, cô, chị mang thai được mấy tháng rồi, nhớ đi đứng cho cẩn thận " Cô chỉ biết mỉm cười gật đầu tươi rói, nhoé vào eo Anh Kiệt thật đau mỗi khi có người xông tới hỏi. Sau đó vì quá nhiều hỏi mà cô nổi xung thiên với Anh Kiệt: " TẤT CẢ LÀ TẠI ANH ĐẤY " Ngày nào cũng mang đồ ăn tới cho cô, định để cô ko chui vừa váy cưới à mà vỗ béo cho cô.

" Thế cũng tốt còn gì, được mọi người nhường đường cho, đỡ phải chen lấn. Thích thế rồi em còn muốn gì nữa "

" Anh còn dám nói! "

Woa cái váy kia đẹp quá! May cho Anh Kiệt vì đã ko bị cô tẩn. Nếu cô gầy hơn có lẽ sẽ vừa bằng chứng là cô nhân viên nhìn Tịnh Yên như sinh vật lạ. Thôi cô hiểu rồi mà bà bầu nào lại có thể chui vừa chiếc váy này chứ. Đưa váy cho cô nhân viên, cô tự an ủi mình " ko sao đâu người đẹp vì lụa, mình béo vì đồ ăn ko thích hợp với nó "

Thật trùng hợp Mạnh Quân và Hữu Tuệ cũng tới mua sắm. Hình ảnh con trai yêu quý nắm chặt tay của Tịnh Yên đã rơi vào tầm ngắm của bà. Cảm giác bị phản bội tràn ngập khắp người, bà cầm chai nước lọc giận dữ mà hất vào mặt, vào người Tịnh Yên khiến cô ướt như chuột lột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play