“Tiểu Ngọc ngươi sắp đến công viên rồi sao? Có cần hay không ta qua đón ngươi?” Diệp Thần gọi điện thoại dò hỏi.

“Không cần thiết, ta đều sắp đến công viên. Ngươi ở công viên đợi ta một lát liền tốt.” Mộ Dung Ngọc mắt ửng đỏ e thẹn đáp.

“Tốt, ngươi nhanh đến, ta ở công viên đợi ngươi.” Diệp Thần đều vội vàng liền cúp máy.

“Hử, đồ ngốc dám tắt bổn tiểu thư điện thoại. Đợi bổn tiểu thư làm ngươi khó chịu như vậy sao?” Thấy Diệp Thần vội vàng tắt nàng điện thoại, Mộ Dung Ngọc có chút tức giận tăng tốc xe đến công viên.

Diệp Thần tắt Mộ Dung Ngọc điện thoại liền lấy trong túi ra một chiếc điện thoại đang rung đưa lên tai nghe.

“Tiểu Băng ngươi gọi ta có việc?” Diệp Thần nghe điện thoại hỏi.

“Lão công, ta đều đến công viên, ngươi ở chỗ nào nha?” Nhu Tiểu Băng mở miệng hỏi.

“Ách, ngươi đều đến. Làm thế nào nhanh như vậy?” Diệp Thần kinh ngạc hỏi. Nàng là tốc biến sao?

“Tiên Nhi tỷ tỷ nói nếu ta bận đi chơi liền đem quần áo cho ta mượn, ta đồng phục, nàng cho ngươi đem về khách sạn. Còn cho ta đi nhờ xe đến.” Nhu Tiểu Băng đối với Mộ Dung Tiên cảm ơn nói.

“Ách, cả Tiên Nhi bạn học cũng tới sao?” Diệp Thần lập tức lo lắng.

“Không có, Tiên Nhi tỷ tỷ nàng muốn về nhà xem nàng đệ đệ nên đã đi.”Nhu Tiểu Băng thành thật trả lời.

“Thật tốt quá.” Diệp Thần thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi thế nào lại cảm giác như không chào đón Tiên Nhi tỷ tỷ vậy?” Nhu Tiểu Băng tò mò.

“Ách, có sao? Ta chẳng qua chỉ muốn hai chúng ta riêng tư một chút.” Diệp Thầm viện cái cớ, hắn không thể nói, hắn đem em trai nàng đi hẹn hò.

“Ngươi thật tốt. Ngươi ở đâu, ta lập tức đi tìm ngươi.” Nhu Tiểu Băng như ăn mật trong lòng hỏi.

“Không cân, ta nhìn thấy ngươi. Ngươi đứng đó là được.” Diệp Thần lắc đầu mở miệng nói. Hắn trông thấy nàng liền tắt điện thoại muốn đi tới.

Nhu Tiểu Băng quay đầu tìm kiếm không thấy Diệp Thần bóng dáng, dù sao nàng thị lực không tốt được như hắn.

“Diệp Thần, ngươi đây rồi. Thật là may mắn, ta vừa xuống xe đã thấy ngươi.” Diệp Thàn đang bước thẳng đến Nhu Tiểu Băng lúc từ đằng sau có người cầm lấy hắn bàn tay vui vẻ nói.

“Ách, ngươi là…” Diệp Thần quay đầu lại lập tức ánh mắt có chút mơ hồ. Một cái nữ nhân mặt thon, da trắng mặc chiếc váy trắng ngang chân đôi mắt toát lên vẻ thanh thuần nhìn hắn.

“Thế nào? Cả ngươi con gái đều nhận không ra?” Mộ Dung Ngọc chu môi nhìn Diệp Thần u oán nói.

“Ách, không phải vậy. Chẳng qua có chút bỡ ngỡ, ngươi không phải rất ghét nữ trang sao?” Diệp Thần kinh ngạc khi Mộ Dung Ngọc diện nữ trang khi đi chơi cùng hắn,

“Ngươi không thích?” Mộ Dung Ngọc nhìn Diệp Thần hỏi. Đồ ngốc, ta mặc vậy không phải vì ngươi.

“Thích chứ.” Diệp Thần mở miệng nói.

“Thấy đẹp sao? Lần đầu ta xuyên nữ trang không biết có hợp hay không?” Mộ Dung Ngọc quay một vòng có chút hài lòng Diệp Thần câu trả lời nói.

“Hợp vô cùng, hôm nay ngươi thật đẹp.” Diệp Thần lập tức bị mê luyến.

“Ý ngươi mọi hôm ta không đẹp?” Mộ Dung Ngọc câu dẫn hỏi.

“Ách, ta không có ý này.” Diệp Thần lúng túng làm ra trả lời.



“Tha cho ngươi, ba ba ngươi nói thử ta và Tiên Nhi tỷ tỷ ai đẹp hơn.” Mộ Dung Ngọc nhìn Diệp Thần hỏi.

“Tiên Nhi đương nhiên so với ngươi đẹp.” Diệp Thần nghe Tiểu Ngọc gọi hắn “ba ba” có chút khí nói.

“Hừ, đồ ngốc. Ngươi không biết nói dối cho ta vui sao?” Mộ Dung Ngọc ghen tị nói.

“Nếu nói dối làm ngươi hạnh phúc, ta sẽ nói. Nhưng dù cho ta có nói bao nhiêu trong lòng ngươi cũng không vui.” Diệp Thần trả lời.

“Vậy ta cùng Tuyết Cơ ngươi thấy ai đẹp hơn?” Mộ Dung Ngọc nhìn Diệp Thần hỏi.

“...” Hắn có chút im lặng không trả lời. Cô nàng này thế nào dạo này lạ như vậy.

“Ta chỉ hỏi cho vui thôi, nhìn mặt ngươi xem. Thế nào đều nghệt ra?” Mộ Dung Ngọc cười hỏi, nhưng nội tâm không khỏi nhói đau, hắn vẫn chưa lựa chọn.

“Ách, vậy sao?” Diệp Thần cũng cười hoà, hắn làm sao không biết là nàng không phải hỏi vui. Chẳng qua câu trả lời hắn cũng không biết, thế nào trả lời nàng.

“A, Diệp…” Diệp Thần đang cười đùa với Mộ Dung Ngọc lúc, một tiếng kêu từ sau lưng hắn truyền đến.

“Tiểu Ngọc chúng ta vào công viên chơi.” Diệp Thần lập tức kéo Mộ Dung Ngọc lẩn vào trong đám đông.

“Diệp Thần hình như có người vừa gọi ngươi.” Mộ Dung Ngọc mở miệng nhắc nhở.

“Có sao? Ngươi chắc chắn nghe lộn rồi.” Diệp Thần mặt không đỏ, tim không đập nói láo.

“Có lẽ… Ba ba ta nghĩ chơi trò này.” Mộ Dung Ngọc nhìn tàu lượn siêu tốc nói.

“Trò này sao? Ngươi đi lên, ta ở dưới đợi ngươi.” Diệp Thần mở miệng khéo léo nói.

“Người ta sợ mà, ngươi không muốn chơi sao?” Mộ Dung Ngọc năn nỉ nói.

“Ách, tốt. Ngươi đi mua vé, ta đi vệ sinh điểm liền quay về.” Diệp Thần gật đầu lập tức chạy mất.

“Hừ, ngươi mắc như vậy sao?” Mộ Dung Ngọc nhìn Diệp Thần chạy như được giải thoát có chút tức giận.

Nhanh chóng trở lại trước cửa công viên, Diệp Thần lập tức tìm kiếm Nhu Tiểu Băng bóng dáng.

“Tiểu Băng, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.” Diệp Thần đứng trước Nhu Tiểu Băng gãi gãi đầu nói.

“Lão công, ngươi đây rồi. Vừa rồi có người rất giống ngươi, ta còn suýt nhận lầm đâu.” Nhu Tiểu Băng nhìn thấy Diệp Thần liền vui vẻ.

“Chúng ta vào công viên chứ.” Diệp Thần kéo nàng cái tay nhỏ nói.

“Đợi đã lão công, ngươi có phải… quên cái gì không?” Nhu Tiêu Băng đỏ mặt nói.

“Quên? Ta quên cái gì?” Diệp Thần ngẩn ngơ.

“Ngươi thật sự quên? Rõ ràng ngươi kêu đi trước chuẩn bị cho ta bất ngờ.” Nhu Tiểu Băng có chút giận nói.

“Ách, ra là cái này, ta làm sao sẽ quên. Bất ngờ… bất ngờ…” Diệp Thần lúng túng, lúc đó hắn viện lý do không đưa nàng đi, ai nghĩ nàng nhớ tới.

“Ngươi thực quên?” Nhu Tiểu Băng mắt đều đỏ nói.

“Ách, ta nào có quên. Ngươi xem đây là cái gì?” Diệp Thần lập tức từ trong hệ thống hồi đoái một bông hoa hồng xanh đưa lên trước mặt Nhu Tiểu Băng hống nàng.

“Thật đẹp bông hoa. Ngươi từ chỗ nào lấy ra nha?” Nhu Tiểu Băng vui mừng nhận lấy bông hoa.

“Ách, cái này ngươi không cần biết. Chúng ta vào công viên thôi.” Diệp Thần kéo Nhu Tiểu Băng chạy vội vào công viên khi nghe loa thông báo năm phút nữa tàu lượn siêu tốc sẽ chạy.

“Lão công, ta muốn chơi cái đó.” Nhu Tiểu Băng ánh mắt ước ao nhìn tàu lượn siêu tốc nói.

“Ách, ngươi đang mang thai. Chơi cái này không tốt.” Diệp Thần viện cớ. Moá, nữ nhân thế nào ai cũng thích cái trò này là sao?

“Đành phải đợi lần sau vậy.” Nhu Tiểu Băng có chút tiếc nuối nói.

“Ngươi thực muốn chơi như vậy sao?” Diệp Thần mềm lòng nói ra câu như vậy lập tức cảm thấy hối hận.

“Ừ.” Nhu Tiểu Băng gật đầu nói. Dù sao nàng vừa mang thai bụng chưa lớn, thai nhi còn chưa có phát triển. Dĩ nhiên có thể chơi. Nhưng nếu để Diệp Thần lo lắng, nàng vẫn là nhịn một chút.

“Tốt, ta dẫn ngươi chơi.” Diệp Thần đâm lao phải theo lao nói.

“Lão công ngươi thật tốt.” Nhu Tiểu Băng thẹn thùng hôn lên Diệp Thần má.

“Ta đương nhiên tốt. Ách, ngươi chờ. Ta đi mua vé.” Diệp Thần lập tức nói. Sau đó liền chạy vào tìm đến Mộ Dung Ngọc.

“Ngươi cuối cùng cũng trở lại, ta còn tưởng ngươi ngủ tại nhà vệ sinh luôn rồi.” Mộ Dung Ngọc oán trách nói.

“Ách, ta không nghĩ tới mót tiểu lại còn đau bụng. Ngươi mua vé xong?” Diệp Thần viện cái lý do.

“Ừ, hai vé đầu tàu.” Mộ Dung Ngọc cầm vé khoe.

“Hai vé đầu tàu?” Diệp Thần lập tức nảy ra ý nghĩ, hắn mua một cặp vé cuối tàu, sau đó để ảnh phân thân đi lên không phải là xong? Sao hắn không nghĩ tới dùng ảnh phân thân chứ?

“Ngươi đi đâu vậy?” Mộ Dung Ngọc thấy Diệp Thần rời đi hoie.

“Ta bông dưng mắc tiểu.” Diệp Thần gãi đầu nói.

“Ngươi thế nào sài cái này lý do? Có phải hay không ngươi sợ độ cao?” Mộ Dung Ngọc liền đoán đoán. Dù sao một số nam nhân vì lấy le với bạn gái mới chơi trò này, chơi xong liền một phần người mười phần quỷ.

“Ách, sao có thể. Ngươi đợi ta đi vệ sinh lập tức quay trở lại.” Diệp Thần đỏ mặt tìm cớ chuồn.

“Hừ, yếu ớt nam nhân. Ta còn tưởng ngươi không biết sợ là gì đâu.” Mộ Dung Ngọc nhìn mình hai tấm vé đầu không khỏi có chút lưỡng lự.

Diệp Thần nhanh chóng để ảnh phân thân đi mua vé quay lại hội họp với Mộ Dung Ngọc, còn ảnh phân thân cầm vé đi đưa cho Nhu Tiểu Băng, chỉ cần hắn cùng với Tiểu Ngọc lên tàu trước, hết thảy mọi chuyện đều ổn. Một đàu tàu một cuối tàu, thế nào có thể phát hiện.

“Tiểu Ngọc đi chúng ta lên tàu lượn, tàu chạy sợ quá thì đừng có khóc thét đấy.” Diệp Thần tự tin với mình kế hoạch nói.

“Ta mới là người phải nói câu này.” Mộ Dung Ngọc bĩu môi khinh bỉ đi vào đoàn tàu.

“Ách, Tiểu Ngọc không phải đầu tàu sao?” Diệp Thần có chút chột dạ, chẳng lẽ hán nhớ nhầm.

“Ta tự dưng không thích ngồi đầu.” Mộ Dung Ngọc đỏ mặt nói. Còn không phải sợ ngươi bị doạ sợ sao?

“Cái này sao có thể được.” Nhìn trước mặt ngồi bốn cái ghế. Diệp Thần không khỏi muốn chết dáng vẻ. Người tính cuối cùng vẫn không bằng trời tính nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play