Diệp Thần nhìn Nhu Tiểu Băng mắt ươn ướt trong lòng không khỏi có chút cảm xúc khoái trá. Không hiểu sao, hắn cảm thấy khi dễ nàng vô cùng thích thú. Nữ nhân này có thật là học sinh giỏi liên tục nhận học bổng không vậy? Hắn chỉ làm cái khác kiểu tóc đeo thêm cái kính mặc đồ lịch sự một chút, nàng liền cả lão công nàng đều nhận không ra tới.
“Lão sư, không tự trọng ở điểm nào nha? Thế nào lão sư lại không nhớ.” Diệp Thần nhìn nàng giả bộ không biết hỏi.
“Ngươi… ngươi hôn ta còn… sờ ta…” Nhu Tiểu Băng đều khóc đến nói. Cái này nam nhân quả thực vô liêm sỉ, rõ ràng vừa mới làm đều nói không nhớ. Nghĩ đến lão sư biến thái muốn động nàng, Nhu Tiểu Băng lập tức lùi lại muốn chạy.
“Như vậy liền kêu lão sư không tự trọng sao? Chỉ hôn cùng sờ một chút cũng sẽ không mang thai. Với lại nói thử một chút, lão sư cùng lão công ngươi kỹ thuật hôn ai hơn?” Diệp Thần kéo nàng vào trong ngực ôm chặt lấy nàng hỏi.
“Thả ta ra, buông ta ra. Đồ biến thái đáng chết.” Nhu Tiểu Băng vùng vẫy nói.
“Hầy, lão sư đường đường là kinh thành trường học thầy giáo, có thể so kém tên trai bao sao? Thế nào? Làm lão sư tinh nhân, ngươi không phải so với làm tên trai bao đó lão bà tốt hơn?” Diệp Thần trêu trọc nàng nói.
“Mau buông ra ta, ta cả đời này chỉ thích hắn. Ngươi mơ tưởng đi. Mặc kệ hắn làm nghề gì, so với tên lão sư cầm thú như ngươi đều tốt gấp trăm lần. Dù ngươi có giàu có, có bao nhiêu tiền cũng không bằng hứn một ngón tay.” Nhu Tiểu Băng mở miệng tức giận nói.
“Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa đi. Hắn so với tên cầm thú lão sư ngươi tốt gấp...” Nhu Tiểu Băng có chút ngẩn người, rõ ràng đang chửi hắn, tên này thế nào lại có cảm giác hưởng thụ giống như.
“Tiểu lão bà không nghĩ tới, ta trong lòng ngươi không nghĩ tới đáng giá như vậy.” Diệp Thần biết không thể tiếp tục diễn nói.
Nhu Tiểu Băng nghe thấy trước mặt lão sư nói như vậy không khỏi có chút ngẩn người. Đầu óc có chút không lưu thông kịp.
“Thế nào? Đi học vui đến cả lão công mình cũng không nhận ra rồi sao? Thật khiến ta đau lòng đâu.” Diệp Thần tháo ra mình cái kính không độ đưa tay lên tóc xoa một hồi khiến kiểu tóc thay đổi nhìn nàng hỏi.
“Ngươi… ngươi… thế nào, làm sao có thể… cái này...” Nhu Tiểu Băng đều há hốc mồm. Thế nào lão sư bỗng dưng trở thành nàng lão công vậy? Đây không phải mở trò đùa chứ?
“Thế nào lại không thể?” Diệp Thần cười nhạt.
“Ngươi… ngươi có hay không anh em trai song sinh?” Nhu Tiểu Băng thẫn thờ hỏi. Học vấn của Diệp Thần còn chưa có tốt nghiệp tiểu học. Làm sao có thể vào trường dạy học làm thầy người ta?
“Lão công ngươi là con một, không có anh em song sinh. Thế nào? Lão bà có lão công không đủ sao? Không đủ thỏa mãn ngươi sao? Còn muốn thông dâm với anh chồng.” Diệp Thần châm chọc.
“Ngươi nói linh tinh cái gì chứ? Ngươi thế nào vào được đây? Ngươi thế nào trở thành ta giáo viên chủ? Ngươi không phải là trai… ta không có ý đó.” Nhu Tiểu Băng nghi hoặc hỏi.
“Ai quy định giáo viên không thể làm trai bao? Lương giáo viên bèo như vậy, đi làm thêm bên ngoài. Còn được đại tiểu thư bao nuôi không phải rất tốt sao?” Diệp Thần nhìn Nhu Tiểu Băng cười nói.
“Ngươi rõ ràng vào lớp liền nhận ra ta. Thế nào còn như vậy lừa gạt ta?” Nhu Tiểu Băng tức giận nói.
“Chẳng phải muốn để lão bà ngươi tự nhận ra sao? Thế nào ngươi ngốc như vậy chứ?” Diệp Thần nhìn nàng nhún vai nói.
“Trách ta được sao? Ai nghĩ một cái lưu manh có thể vào trong trường học làm giáo viên? Ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì vào đây dạy học?” Nhu Tiểu Băng bĩu môi nói.
“Ta vô tình thấy được hiệu trưởng thân yêu của chúng ta cùng một cái nữ nhân làm cái chuyện đó chụp được video. Ta cùng hắn làm chút giao dịch mà thôi.” Diệp Thần trả lời nàng.
“Ngươi uy hiếp hiệu trưởng? Hiệu trưởng ở bên ngoài thuê gái?” Nhu Tiểu Băng lập tức kinh hoảng.
“Khụ khụ,... là giao dịch không phải uy hiếp. Với lại hắn không tính là thuê gái.” Diệp Thần ho khẽ nói. Hắn là bắt gian tại phòng hiệu trưởng.
“Khác biệt sao? Còn nữa, ngươi để học sinh tự học, rồi cho nghỉ như vậy, quá vô trách nhiệm chứ?” Nhu Tiểu Băng bất bình nói.
“Chứ biết làm sao? Ta cũng sẽ không giảng bài. Còn nữa, ngươi cho rằng đây là đâu? Là kinh thành trường học. Trong lớp đều là con cái nhà giàu có. Ngươi dạy họ cái gì? Giờ ngươi vào hỏi họ kiến thức, họ một chút cũng không có. Mỗi năm gia đình bọn họ lại đóng góp tiền xây dựng nhà trường đủ để họ lên lớp ồ ồ. Ta hiện tại tạo cho họ cơ hội hiếu kính mà thôi.” Diệp Thần quang minh chính đại nói.
“Như vậy là đút lót.” Nhu Tiểu Băng bất bình.
“Là hiếu kính.” Diệp Thần nhắc nhở.
Nhu Tiểu Băng biết Diệp Thần nói đúng cũng không nói gì thêm. Dù sao lão công nàng cũng nói trình độ học vấn của hắn kém, thế nào dạy học. Vẫn là để tự học tốt hơn nhiều, đỡ mất mặt.
“Được rồi, lão bà ngươi về trước đi. Ta có hẹn. Tối đến đem canh gà qua cho ngươi tẩm bổ.” Diệp Thần vỗ vỗ nàng cái mông nói.
“Đợi đã...” Nhu Tiểu Băng giữ lại Diệp Thần nói.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Ta… ta… chúng ta đi chơi cùng nhau được không? Dù sao hôm nay cũng nghỉ.” Nhu Tiểu Băng mặt đỏ ửng xấu hổ nói. Dù sao nàng cũng muốn ở cạnh hắn, Tiên Nhi tỷ tỷ cũng nói cần phải giải thỏa căng thẳng. Nàng không muốn mơ thấy tối qua ác mộng. Có lẽ do lão công nàng lạnh nhạt khiến nàng sợ hãi.
“Đi chơi cùng nhau? Ngươi muốn đi đâu?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Chúng ta… đi công viên giải trí được không?” Nhu Tiểu Băng liền lúng túng nói. Dù sao nàng cũng chưa từng hẹn hò thế nào biết đi đâu.
“Ách… hôm nay không được. Để mai được không?” Diệp Thần xấu hổ nói. Hắn hẹn với Tiểu Ngọc đi công viên giải trí chơi. Dẫn theo nàng thế nào được.
“Ngươi có hẹn với khách hàng sao?” Nhu Tiểu Băng nhìn Diệp Thần hỏi.
“Ách, ta...” Diệp Thần lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
“Không cần lo cho ta, đi tìm nàng đi. Dù sao công việc quan trọng hơn.” Nhu Tiểu Băng trong lòng không khỏi nhói một cái đau đớn. Nàng có thể trông chờ gì ở hắn chứ. Để nam nhân của mình đi ra ngoài cũng nữ nhân khác, nàng thực sự không biết nhục nhã.
Nhìn thấy Nhu Tiểu Băng như vậy thất vọng, Diệp Thần liền không đành lòng: “Ngươi muốn đi công viên giải trí sao? Tốt, ta đến công viên đợi ngươi, ngươi về thay bộ đồ trước đi.”
“Ngươi không phải có hẹn sao?” Nhu Tiểu Băng kinh hỉ hỏi.
“Còn cuộc hẹn nào quan trọng hơn ngươi sao?” Diệp Thần dối lòng nhưng vừa nói ra khỏi miệng lập tức hối hận, mợ đều tại cái miệng hại chết cái thân, hẹn hò cùng hai cái nữ nhân một lúc. Bị các nàng phát hiện liền không ổn.
“Tốt, vậy ta trước trở về nhà, thay đồng phục liền đến Kinh Thành công viên tìm ngươi.” Nhu Tiểu Băng gật đầu vui vẻ nói.
“Tốt, ta đi trước chuẩn bị cho ngươi bất ngờ.” Diệp Thần lập tức nói láo.
“Lão công cảm ơn ngươi.” Nhu Tiểu Băng lập tức vui vẻ hôn lên Diệp Thần má liền quay đầu rời đi.
Lần này, quả thực bị bản thân hại chết. Kinh thành công viên nói to không to nhỏ không nhỏ. Còn chưa tính Tiểu Ngọc nói rõ chỉ muốn nàng và hắn, nếu không may bị phát hiện, hắn còn không phải xong rồi sao?
“Tiểu Ngọc ngươi đã sắp đến công viên sao?” Diệp Thần gọi điện cho Tiểu Ngọc lập tức liền vội vàng lái xe rời khỏi kinh thành trường học hướng thẳng tới công viên giải trí. Từ đây về khách sạn Nhu Tiểu Băng đi cũng hết mười năm phút, từ khách sạn đến công viên cũng cần ít nhất mười phút. Hắn còn gần nửa tiếng thời gian. Tuyệt đối không thể để hai người cùng một lúc đến công viên. Trong đầu hắn cũng dần hình thành một cái kế hoạch hẹn hò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT