“Ngươi còn không đem thứ đó cất đi, ta liền cắt nó.” Cam Bảo Bảo hận không thể đem tên này chém chết nói.
“Ngươi có gan liền có thể cắt.” Diệp Tiểu Y khiêu khích.
“Ngươi...” Cam Bảo Bảo tức giận.
“Thật tốt quá rồi, ta có đem theo một chút thuốc cùng đan dược, ngươi ăn một chút ngủ một giấc liền khỏe lại.” Nguyễn Tinh Trúc cầm trên tay mấy lọ đan dược quay đến chỗ của Cam Bảo Bảo nói.
“Đa tạ Tinh Trúc tỷ tỷ.” Cam Bảo Bảo nhận lấy bình dược, mặt không khỏi phiếm hồng. Cảm giác vừa xấu hổ vừa kích thích này thực sự khiến nàng muốn tìm cái hố chui vào.
“Oái, sao váy ngươi lại có cái gì chồi lên vậy chứ?” Nguyễn Tinh Trúc ngạc nhiên nói. Đưa tay ra muốn xem thử.
“A… đó là ta đoản đao, cất trong người, có vẻ như mệt quá không cẩn thận để nó tuột ra.” Cam Bảo Bảo không có ý tứ nói.
“Là dao sao, ta thực muốn xem.” Nguyễn Tinh Trúc đưa tay tới cây gậy chạm vào một cảm giác ấm nóng truyền tới tay nàng.
“Á… đừng động vào nó.” Cam Bảo Bảo lập tức hoảng.
Diệp Tiểu Y thì có một cảm giác tuyệt vời, cách một tấm vải bàn tay nhỏ nhẹ của Nguyễn Tinh Trúc đang sờ sờ hắn tiểu huynh đệ.
“Làm ta giật mình, Bảo Bảo ngươi thanh dao thật kỳ lạ, vừa ấm lại vừa nóng, vừa thô lại vừa cứng.” Nguyễn Tinh Trúc nhận xét nói, tay cũng bỏ khỏi thứ mà Cam Bảo Bảo gọi là đoản đao. Nàng có cảm giác gì đó rất kỳ lạ khi chạm vào nó chính là nghĩ mãi đều không nghĩ ra nó là cái gì, chỉ là chắc chắn không phải là đoản đao. Cam Bảo Bảo là đang giấu nàng cái gì sao?
“Tinh Trúc tỷ ta khát nước, ngươi lấy cho ta chút nước được sao?” Cam Bảo Bảo cắn răng nói.
“Được, đợi một chút.” Nguyễn Tinh Trúc gật đầu, lập tức quay người tìm hành lý lấy nước.
“Đồ lưu manh ngươi thực muốn chết sao? Một chút nữa là bị nàng phát hiện ra rồi.” Cam Bảo Bảo trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Y nói.
“Nếu như nàng phát hiện ra, kể cho ngươi nhi nữ nghe, ta thì không có sao, nhưng Bảo Bảo ngươi thì chậc chậc về sau thế nào gặp mặt mình nhi nữ nữa.” Diệp Tiểu Y chép miệng vài cái tỏ vẻ quan trọng nói.
“Ngươi… hừ...” Cam Bảo Bảo nhìn Nguyễn Tinh Trúc sắp quay lại lập tức không nghĩ nhiều trước hay sau đều là phải cho hắn, nếu đã như vậy thì quyết tâm một lần, tự mình sa đọa có làm sao. Nếu để chuyện này lộ ra, nàng còn thế nào làm người.
Cam Bảo Bảo lập tức rướn lên mình dang ra hai chân dướn lên người cắn răng một cái, bàn tay nhỏ luồn vào trong váy cầm lấy thứ gì đó. Lập tức nín thở lại ngồi thẳng xuống. Một cảm giác đau đớn như cắt da cắt thịt truyền từ bên dưới xuống khiến người nàng run rẩy một hồi. Nàng đưa bàn tay lên che miệng tránh cho tiếng kêu của mình phát ra.
Những giọt máu đào chảy ra thấm ướt một mảng váy trắng của nàng, nhìn rất rõ dấu hiệu lạc hồng của lần đầu tiên. Cam Bảo Bảo nước mắt đều muốn rơi ra, quả thực lần đầu tiên rất đau, nhưng có cái cảm giác gì đó rất kích thích, do cây gậy quá dài nàng không thể nào giấu hết nó vào trong mình được, một đoạn vẫn là đang ở bên ngoài, điều này khiến nàng muốn đứng cũng không được, mà muốn ngồi cũng không xong.
“Bảo Bảo uống nước, ngươi làm sao vậy, sao mặt lại tái nhợt như vậy chứ, còn có máu nữa. Ngươi không sao chứ?” Nguyễn Tinh Trúc lập tức gấp gáp.
“Ta… ta… không sao.” Cam Bảo Bảo bàn tay run run đưa tay nhận lấy cốc nước.
“Đều chảy máu còn nói không sao?” Nguyễn Tinh Trúc trách móc.
“Ta thực sự không sao.” Cam Bảo Bảo mồ hôi đều chảy dài trên mặt nói. Nàng cảm thấy nóng, còn có cảm giác đau nhức từ bên dưới, hiện tại nàng thực không thể di chuyển, không thể đứng không thể ngồi thật cực khổ.
“Tinh Trúc cô nương đừng lo lắng, nàng có lẽ liền là đến ngày.” Diệp Tiểu Y tủm tỉm cười.
“Đến ngày… a… Bảo Bảo ngươi thật sự là không có ý tứ, ta còn tưởng ngươi bị sao cơ. Thực sự phiền phức công tử, Bảo Bảo còn không mau xuống khỏi hắn đùi. Để hắn chiếm ngươi tiện nghi sao?” Nguyễn Tinh Trúc nháy mắt vào Cam Bảo Bảo nói.
“Ta có chút đau bụng. Tinh Trúc đừng lo lắng, ta ngồi một chút thế này liền ổn.” Cam Bảo Bảo đỏ mặt nói.
“Bảo Bảo đã không ngại, thì ta cũng hi sinh một chút, đem đùi cho nàng làm đệm, để nàng ngồi ghế gỗ không khác nào để nữ nhân chịu khổ chứ.” Diệp Tiểu Y cười bỉ ổi nói. Hắn cảm nhận được sự ấm áp của nàng. Thật sự là lần đầu tiên khi nào cũng là khăn khít và thân thiết.
“Đa tạ công tử.” Cam Bảo Bảo cắn răng nói.
“Không cần ngại, ngươi ngồi ngay ngắn một chút sẽ đỡ hơn.” Diệp Tiểu Y kéo mạnh nàng eo ngồi mạnh xuống. Cam Bảo Bảo đều đau đến há miệng, lưỡi đều chút rớt ra ngoài, mắt đều muốn trợn trắng. Thực sự là quá đau đớn rồi, hiện giờ nàng là hoàn toàn ngồi tại trên đùi của hắn.
“A… đồ ngốc, ngươi làm cái gì vậy?” Cam Bảo bảo đau muốn khóc ra nước mắt, nàng cảm thấy rõ bụng của nàng có cái gì đó đâm vô chật chật.
“Bảo Bảo ngươi không sao chứ? Vừa rồi ngươi bị sao vậy, dọa ta một hồi, mắt đều trợn trắng lên. Nước miếng đều chảy ra ngoài theo đường lưỡi. Ta còn nghĩ ngươi trúng độc.” Nguyễn Tinh Trúc sợ hãi.
“Ta không sao, chỉ là có chút đau bụng… ưm...” Cam Bảo Bảo lấy tay đưa lên che lấy miệng tránh phát ra tiếng động, đường đi xa xe ngựa sóc. Khiến mông nàng lúc bỉ nẩy lên lại ngồi xuống, thực sự là đau đớn vô cùng, nhưng kèm theo đó là sư sung sướng như lạc vào tiên cảnh.
Diệp Tiểu Y liền rung mình cái đùi khiến Cam Bảo Bảo lập tức thất thố, thở hồng hộc. Tiếng rên rỉ bị nàng dùng tay che miệng lại tránh cho Nguyễn Tinh Trúc nghe thấy. Nàng cảm thấy rõ ràng cái đó đang ngọ ngoạy trong hang động của nàng như chiếc cuốc khai thông sau vào bên trong.
“Ta không sao… ưm… ứ… đừng lo lắng. Để ta một chút liền là ổn.” Cam Bảo Bảo liên tục cắn răng lắc đầu nói.
“Liền để nàng như vậy một lúc, đường vào thành chắc không còn xa.” Diệp Tiểu Y cười hỏi.
“Còn khoảng nửa ngày đường nữa.” Nguyễn Tinh Trúc mở miệng nói.
Cam Bảo Bảo nghe đến đoạn này đều muốn ngất đi, nàng còn phải chịu đựng tên này khi dễ nàng cả nửa ngày nữa sao?
“Đúng rồi, công tử từ nãy đến giờ đều chưa có hỏi quý danh của ngươi. Thật thất lễ.” Nguyễn Tinh Trúc mở miệng hỏi.
“Tại hạ tên Diệp Tiểu Y.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Diệp Tiểu Y? Cái tên này hình như ta nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.” Nguyễn Tinh Trúc lẩm bẩm nói.
“Ưm… Diệp Tiểu Y cái tên này… rốt cuộc nghe qua ở đâu…. ưm… tên khốn nạn này còn không ngừng loạn động.” Cam Bảo Bảo cắn răng chịu đựng nói. Mông nàng đang tự lên xuống theo xe ngựa thăng trầm. Thật sự xấu hổ.
“Tên người trùng nhau là chuyện rất bình thường.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Vậy ta liền gọi là Diệp công tử được sao?” Nguyễn Tinh Trúc mở miệng hỏi.
“Ta cũng không biết mình có phải họ Diệp hay không, ngươi liền cứ gọi ta là Tiểu Y đi, chỉ Tiểu Y thôi, ta không có họ.” Diệp Tiểu Y cười mở miệng nói.
“Thật xin lỗi Tiểu Y công tử, ta không biết.” Nguyễn Tinh Trúc xin lỗi, những kẻ không có họ đa số đều là mồ côi hoặc bị người trong gia tộc đuổi ra khỏi nhà gạch tên trong gia phả dòng họ.
“Không có gì.” Diệp Tiểu Y không có ý tứ nói.
“A… ưm… không được… sao lại là vào lúc này chứ.” Cam Bảo Bảo lập tức cảm giác bên dưới mình có cái gì chảy ra. Còn cảm giác được cả cái đó đang giật giật cũng có gì đó sắp bắn tới.
“Bảo Bảo ngươi không sao chứ?” Diệp Tiểu Y rõ ràng mình chuẩn bị, liền lập tức ôm lấy eo nàng ấn mạnh xuống.
Cam Bảo Bảo cả người lập tức đểu tê tái, chân đều ưỡn ra tới. Quá trình tìm sự sung sướng trong đau đớn cũng đến hồi kết.
“A...” Cam Bảo Bảo miệng đều sắp kêu lên thành tiếng lập tức bị Diệp Tiểu Y dùng tay bịt lại nàng miệng, vừa may Nguyễn Tinh Trúc lúc này đang vén màn nhìn ra bên ngoài.
Cam Bảo Bảo cảm nhận được có một cái gì đó vừa chảy vào nàng trong hầm động, thứ vừa nóng lại đặc sệt đang bị nhốt lại bên trong, một giọt cũng không rơi ra.. Cứ thế này nàng sẽ mang thai mất. Tên khốn nạn này, có nghĩ cho nàng sao? Hiện tại tấm gỗ cùng quần của Diệp Tiểu Y bên dưới váy nàng đều bị nàng làm ướt sạch, thật sự mất mặt, nàng lại làm truyện này trước mặt bạn thân của mình.
“Vẫn còn chưa thỏa mãn?” Cam Bảo Bảo nhận thấy rõ ràng bên trong nàng hang động,gậy như ý còn chưa có biến hóa nhỏ.
“Ngươi nghĩ ai cũng yếu đuối như vậy sao?” Diệp Tiểu Y khinh thường nói.
“Ngươi lưu manh.” Cam Bảo Bảo tức giận.
“Không phải ta lưu manh mà là ta bản lĩnh. Bảo Bảo cơ thể ngươi so với ngươi thành thật hơn nhiều, ướt nhiều như vậy còn tự mình di chuyển hông, không biết là do ta lưu manh hay ngươi lưu manh. Không muốn ngươi có thể đứng dạy.” Diệp Tiểu Y cười cợt.
“Ngươi im miệng, lỗi này là của ngươi, ngươi còn không chịu trách nghiệm sao? Ta chẳng qua chỉ là muốn bảo vệ Tinh Trúc mà thôi, nếu nó còn to như vậy, ta đều đã hứa sẽ thỏa mãn ngươi, ắt sẽ làm.” Cam Bảo Bảo đỏ mặt viện cớ, chẳng lẽ nàng thực sự dâm đãng như vậy sao?
“Đừng lo lắng, cũng đừng chịu đựng thoải mái đi. Ngươi sẽ không hối hận vì đã vì ta mà sa đọa.” Diệp Tiểu Y cắn nhẹ tai nàng nói.
“Ngươi điên rồi, Tinh Trúc nàng… ngươi làm gì Tinh Trúc tỷ?” Cam Bảo Bảo lập tức nhìn sang Nguyễn Tinh Trúc thấy nàng bất tỉnh nằm tại đó.
“Chỉ là một môn võ công Di Hồn Nhiếp Ảnh mà thôi. Ta chỉ làm nàng ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả. Đây là thời gian của chúng ta đúng không?” Diệp Tiểu Y cười hắc hắc nói.
“Đê tiện.” Cam Bảo Bảo mở miệng nói. Sau đó cũng cố gắng xoay người lại tay vòng quay Diệp Tiểu Y cổ ôm lấy nhưng mồn vẫn không chịu rời xa hắn. Cái nam nhân xa lạ này đang khiến nàng sa đọa vào trụy lạc. Nàng không muốn kiếm chế nữa.
“Ngươi cái này sắc nữ.” Diệp Tiểu Y cười đạo, hắn cảm nhận rõ, cây gậy tại trong hầm động xoay tròn một vòng, hắn cảm nhận được rõ từng nơi bên trong một.
“Hừ… đừng có nói nữa,ưm...a…á...ư.. nếu ta mang thai ngươi nhất định muốn chịu trách nghiệm.” Cam Bảo Bảo nhấc nhẹ mông bắt đầu di chuyển tức giận trách.
“Tất nhiên rồi.” Diệp Tiểu Y ôm chặt lấy nàng eo cười cợt nói. Sau đó cũng cảm nhận nàng đầy đủ hương vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT