Diệp Tiểu Y tại trên nóc xe ngựa đang chạy đối với nàng tuyên bố chủ quyền. Cô gái này hắn muốn định, nàng muốn chạy cũng chạy không thoát.

“Ngươi nói linh tinh cái gì đó. Ta là góa phụ, ngươi muốn hiếp cứ hiếp, đừng có ra vẻ cái gì bí ẩn. Hái hoa tặc chính là hái hoa tặc, còn có cái gì tốt đẹp.” Cam Bảo Bảo ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn nam nhân đeo mặt nạ nói. Sờ hắn đều sờ, hôn đều hôn, chỉ còn thiếu mỗi đè nàng ra mà thôi.

“Không không, ta khác với bọn hái hoa tặc đó. Làm hái hoa tặc là chuyện i zì. Làm hái tâm tặc mới là chuyện khó. Ta muốn lấy phải lấy cả người, cả tâm, cả can, cả mệnh của ngươi. Một thứ cũng không bỏ sót.” Diệp Tiểu Y đắc trí cười nói.

“Mơ tưởng, mặc dù có bị ngươi ô nhục đi chăng nữa, ta cũng quyết không bao giờ đối với ngươi động tâm, chết tâm đi. Ngươi thắng ta, muốn hiếp cứ hiếp, muốn giết cứ giết, tha cho Tinh Trúc tỷ là được.” Cam Bảo Bảo khinh thường nói.

“Ngươi thật sự rất lạ lùng, phận mình lo không xong, còn lo cho người khác. Còn liên tục nói hiếp hiếp. Bộ ngươi thực muốn ta hiếp ngươi sao? Xem ra Bảo Bảo ngươi học thói xấu. Nữ nhân bình thường đã lấy cái chết để bảo toàn thân thể trong sạch.” Diệp Tiểu Y nhấc lên nàng cằm nói.

“Ngươi… hừ ngươi thì hiểu cái gì chứ. Mặc kệ thế nào ta đều phải sống sót, thân thể thì thế nào? Nữ nhi ta còn đang đợi ta trở về chăm sóc, giờ nàng thần trí không rõ, ta có thể mặc kệ nàng từ sát bảo vệ trinh tiết sao? Huống chi, hiện tại bên cạnh ta người ta quan tâm cũng đã chết rồi. Còn giữ cho ai nữa?” Cam Bảo Bảo ánh mắt u buồn nói.

“Ngươi có nhi nữ? Không phải là trinh nữ sao? Còn có con gái muốn lừa đời?” Diệp Tiểu Y hai mắt tỏa sáng lên. Đây là tiết tấu mẹ con cùng thu hai đời một giường sao.

“Bộ là trinh nữ không thể nhận con gái nuôi sao?” Cam Bảo Bảo trừng mắt nói.

“Được được, tất nhiên là được.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Muốn làm gì làm nhanh đi, ta không có thời gian đôi co với ngươi.” Cam Bảo Bảo nhắm mắt chờ đợi.

“Ngay tại đây sao? Ngươi đầu có phải bị bệnh trên nóc xe ngựa làm cái chuyện này?” Cam Bảo Bảo mở miệng hỏi.

“Ngươi chẳng phải muốn sao? Ở đâu chẳng như vậy? Ngươi đột kích chúng ta xe ngựa chẳng phải muốn chuyện này, hái hoa tặc các ngươi chính là làm chuyện này ở đâu trả được?” Cam Bảo Bảo khinh bỉ.

“Ta vốn dĩ là định ngồi trên nóc xe ngựa đi nhờ, là ngươi rõ ràng lấy kiếm chọc ta.” Diệp Tiểu Y khinh thường nói.

“Là thật sao?” Cam Bảo Bảo ngẩn người.

“Đúng là vậy nhưng ngươi đều không ngại trên nóc xe làm cho thiên hạ xem, ta thực cũng không ngại.” Diệp Thần trêu trọc.

“Ngại cái đầu ngươi. Nếu đi nhờ xe, sao không sớm nói?” Cam Bảo Bảo nghi ngờ.

“Ngươi đâu có hỏi?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng như nhìn người ngu ngốc một dạng.

“Ngươi… mau theo ta vào trong xe ngựa.” Cam Bảo Bảo nín nhịn nói.

“Đừng quên đợi đến được nơi cần đến, ta muốn ngươi định. Nếu như ngươi dám phản kháng, nữ nhi cả người bạn thân của ngươi ta không đảm bảo họ có bị sao hay không.” Diệp Tiểu Y kéo lên cằm của nàng nói.

“A… ngươi uy hiếp ta.” Cam Bảo Bảo kêu lên một tiếng sau liền lạnh băng nói.

“Ngươi lại vừa mới ra tiếp sao?” Diệp Tiểu Y nghi ngờ hỏi.

“Làm… làm gì.. có? Ngươi nghĩ lung tung đi.” Cam Bảo Bảo bị phát hiện lập tức đỏ mặt thẹn thùng nói.

“Đầu óc của ngươi thật sự đen tối quá mức rồi. Cả ngày đều nghĩ đến chuyện đó, nghĩ đến có thể tuôn như nước mưa như ngươi là lần đầu tiên ta thấy.” Diệp Tiểu Y trêu trọc.

“Vô liêm sỉ.” Cam Bảo Bảo mắng.

“Là tự mắng mình sao? Phu quân vừa mất, liền có thể tại nam nhân khác trước mặt hứng tình, Cam Phu Nhân là người đầu tiên.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì ta đều cho ngươi nói đi? Chỉ cần cho qua hai người họ.” Cam Bảo Bảo lạnh lùng hỏi.

“Ta muốn cái gì? Ta nhắc lại lần nữa, ta muốn ngươi tất cả những gì mình có. Ta muốn ngươi mạng, Diêm Vương cũng không thể muốn, ta muốn ngươi mệnh, trời cũng không thể định. Ta muốn ngươi người, ngươi không thể không cho. Ta muốn ngươi tâm, ngươi tuyệt đối không thể giữ, nhất định muốn bán cho một mình ta.” Diệp Tiểu Y bá đạo ôm nàng lên nói.

“Ngươi làm cái gì chứ? Mau thả ta xuống.” Cam Bảo Bảo xấu hổ nói, quần bên dưới nàng đều bị ướt thẫm, quần áo trắng nàng mặc hằng ngày xuất hiện chỗ hai chân quần một vùng thâm thẫm nước vẫn còn nhỏ dọt.

“Ngươi không muốn đi vào xe ngựa sao? Còn muốn ngồi đây?” Diệp Tiểu Y cười cợt hỏi.

“Á ngươi làm cái gì vậy chứ?” Cam Bảo Bảo cảm thấy mông của mình man mát, từ lúc nào nôi khố cùng quần của nàng đều mất tính, hiện tại chỉ có thể dựa vào vấy áo bên ngoài che đi không để ai nhìn thấy.

“Thứ này đã ướt như vậy còn giữ lại làm gì hả?” Diệp Tiểu Y mở miệng cười cợt hỏi.

Sau đó lập tức vén lên màn xe ngựa đi vào. Một con dao lập tức từ trong lao ra đâm tới. Lập tức bị hắn đánh bay.

“Bảo bảo ngươi không sao chứ? Thả ra Bảo Bảo nếu không ta cùng ngươi liều mạng.” Nguyễn Tinh Trúc nhìn thấy Cam Bảo Bảo bị nam tử bế trên tay nói.

“Muốn ta thả ra nàng? Vậy ngươi hỏi xem nàng có đồng ý hay không?” Diệp Tiểu Y nhìn Cam Bảo Bảo cười cợt.

“Ta không sao. Người này không phải kẻ thù. Hắn là ta người quen cũ, ta có chút đau đầu, hắn đến bế ta.” Cam Bảo Bảo cắn răng nói. Hiện tại nàng bên dưới chính là không mặc gì, nếu như muốn để cho Nguyễn Tinh Trúc phát giác nàng liền có thể xuống khỏi người nam nhân này, tất nhiên nàng sẽ không làm vậy.

“Vừa rồi thật xin lỗi, ta cứ tưởng là kẻ địch, mong ngươi tha thứ.” Nguyễn Tinh Trúc thấy Cam Bảo Bảo mặt đỏ hừng hừng liền cho nàng bị bệnh được cái nam tử này cứu giúp gật đầu đa tạ nói.

“Không có sao, chẳng đường này nhờ hai người chiếu cố ta.” Diệp Tiểu Y mở miệng cười cợt nói.

“Ngươi là bạn của Bảo Bảo liền là bạn của ta.” Nguyễn Tinh Trúc nhường chỗ liền ngồi sang góc mà Cam Bảo Bảo ngồi trước đó, mời Diệp Tiểu Y ngồi xuống. Hắn liền bế theo Cam Bảo Bảo ngồi xuống trên ghế để nàng ngồi tại trong lòng của hắn trên đùi.

“Thật kỳ lạ, trời mưa sao?” Nguyễn Tinh Trúc nép sang một bên lập tức bị vài giọt nước chảy lên tóc của nàng đều lăn dài lên nàng khuôn mặt.

“A… đó là...” Cam Bảo Bảo làm sao không nhận ra được đó là thứ gì, còn không phải lúc nãy tại trên nóc xe ngựa nàng… Nóc xe ngựa làm từ vải dầy không thấm nước, vừa rồi nàng chọc một kiếm lên muốn đem Diệp Tiểu Y chọc chết, hiện tại đống nước đó chảy vào tấm vải nơi bị kiếm đâm rách rơi xuống.

“Có lẽ là có chút mưa.” Cam Bảo Bảo lắp bắp.

“Ta sợ đó không phải là nước mưa đâu.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói. Cam Bảo Bảo hướng hắn trừng mắt, tên khốn nạn bí ẩn này, còn muốn để nàng mất mặt chết?

“Nước này có mùi rất lạ, thật giống mùi của ngươi đó Bảo Bảo. Mùi hương hoa này thật giống.” Nguyễn Tinh Trúc sờ trên mặt lăn xuống thứ nước lạ lùng nói.

“Giống … giống sao? Không thể nào đi.” Cam Bảo Bảo sợ hãi, Nguyễn Tinh Trúc nổi tiếng là dịch dục chế độc, mũi và lưỡi của nàng đều độc nhất vô nhị.

“Ừm, để ta nếm một chút là biết.” Nguyễn Tinh Trúc gật đầu nói. Sau đó dùng ngón tay chấm một cái nước muốn đưa vào miệng nếm thử. Bản tính của nàng rất tò mò, đặc biệt với một số thứ như mùi hương, có vẻ như là thói quen chế độc thử thuốc.

“Không được nếm.” Cam Bảo Bảo muốn ngăn lại liền không kịp, Nguyễn Tinh Trúc liền đưa vào miệng khẽ nếm. Cam Bảo Bảo mặt đều đỏ lên, thứ nước tình ái của mình cứ thể bị bạn thân cho vào miệng nếm thử, thật xấu hổ.

“Mùi vị này thật kỳ lạ, ta chưa từng thử qua bao giờ cả. Nó thật sự không nói rõ, ta cảm nhận có mùi hương của ngươi trong đó, còn có cả mùi vị gì đó giống như nước… tiểu vậy. Nhưng rất nhỏ.” Nguyễn Tinh Trúc mở miệng thoải mái nói. Sau đó nhìn sang một bên Diệp Tiểu Y đỏ mặt cúi đầu xuống. Vừa rồi nàng không chú ý có người lạ ở đây.

“Tinh Trúc cô nương thấy vị nó có vị gì?” Diệp Tiểu Y cười cợt hỏi.

“Giống như Bảo Bảo vậy rất ngọt ngào.” Nguyễn Tinh Trúc trêu trọc Cam Bảo Bảo. Nàng mà biêt đó là thứ nước gì chắc không còn nói được nữa đi.

“Bảo Bảo ngươi thực sự như tên của ngươi, cái gì đều là bảo bối. Cả thứ nước đó đều để nữ nhân thấy ngọt.” Diệp Tiểu Y trêu ghẹo.

“...” Cam Bảo Bảo đỏ ửng mặt, nàng muốn kiếm cái lỗ chui vào, phải nàng vừa rồi ở trên đó bị hắn là cho đến tiểu cả ra được chưa. Nguyễn Tinh Trúc ngươi vừa lòng sao? Có nhất thiêt phải nếm không hả? Nếu để ngươi biết đó là ta nước ngươi có nôn hay không. Tất nhiên là nàng không dám nói ra. Bí mật này để hai người biết là đủ.

“Bảo Bảo ngươi ốm sao, mặt đều đỏ lên rồi, nhìn ngươi xem ngồi tại trên đùi của hắn thật sự không lễ phép chút nào. Đừng quên ngươi hiện tại đã là góa phụ, danh tiết cần chú ý.” Nguyễn Tinh Trúc mở miệng nhắc nhở nói.

“Ta… ta...” Cam Bảo Bảo lúng túng không biết lên nói gì.

“Không cần thiết, nàng đang bệnh. Không nên di chuyển nhiều, cứ để nàng ngồi một lúc. Dù sao không có người ngoại.” Diệp Tiểu Y giúp nàng nói.

“Vậy thay mặt nàng cảm tạ ngươi.” Nguyễn Tinh Trúc mở miệng cảm tạ, đưa tay hương Bảo Bảo đầu sờ một chút.

“Tinh Trúc tỷ ta không… ứ… hự...” Cam Bảo Bảo vừa định nói gì lập tức cả người đều run lên. Nàng trừng mắt nhìn đến Diệp Tiểu Y nàng cảm giác rõ dưới váy mình có cái gì đó nóng nóng cưng cứng chọc vào nàng giữa hai đùi ma sát. Khiến cơ thể nàng lập tức phản ứng lần nữa lên đỉnh ngắm sao trời giữa trưa.

“Bảo Bảo không sao chứ?” Nguyễn Tinh Trúc thấy Cam Bảo Bảo đột nhiên cúi đầu lo lắng.

“Ta không sao. Chỉ là có chút mệt thôi… hộc hộc...” Cam Bảo Bảo cố nên thân thể run run nói. Nàng đã cần này tuổi còn không biết thứ đang cọ giữa hai chân nàng là cái gì sao? Cái tên dâm tặc này từ lúc nào đã đem cái đó ra bên ngoài chứ.

“Ta lấy cho ngươi chút đan dược đợi ta.” Nguyễn Tinh Trúc quay sang một bên hàng lý lục tìm.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, Tinh Trúc tỷ đang ở trước mặt ta.” Cam Bảo Bảo thở hồng hộc nói, nàng cảm nhận thứ đó càng lúc càng lớn ma sát nàng hang suối nhỏ. Phía dưới ghế đã thẫm ướt một mảnh nước.

Diệp Tiểu Y chỉ khẽ cười nhẹ nhàng đưa miệng lại gần nàng tai khẽ nói: “Làm điều mà ngươi mong muốn, hiện tại mới chỉ bắt đầu, một lát tiểu huynh đệ của ta có đứng dạy, ngươi muốn để nàng biết hay là muốn che giấu đều là ngươi lựa chọn không phải ta chọn. Ta không bắt ép. Dù sao ta giúp ngươi giấu ngươi không mặc quần còn cho ngươi ngồi nhờ đùi. Vậy nên Cam Bảo Bảo giấu nó vào đâu là việc của ngươi.”

“Ngươi… lưu manh.” Cam Bảo Bảo làm sao không biết hắn ý tứ. Nàng cảm nhận thấy rõ tứ đó đang dài ra và to hơn ma sát vào nàng giữa hai chân thần bí hầm động. Nếu như để tiếp tục như vậy sẽ đâm giữa váy nàng trồi lên một cái đỉnh, lúc đó còn không thể không bị phát hiện ra sao? Nếu muốn giấu diếm cho qua nhất định muốn đem cây nhất trụ kình thiên này giấu vào bên trong hang động của nàng.

Tên này là đang muốn… nàng tự hành động hiến dâng mình trinh tiết cho hắn. Một tên xấu xa thực thụ. Cam Bảo Bảo lúng túng. Nguyễn Tinh Trúc vẫn không hay biết tại hành trang tìm cho nàng thuốc cùng đan dược. Diệp Tiểu Y chỉ ngồi im chờ đợi nàng quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play