Ở lại sơn trang mấy ngày giúp Kha Trấn Ác trị liệu lại đôi mắt của mình. Dương Khang cùng với Quách Tĩnh bắt được tin tức của Hoàn Nhan Hồng Liệt trong đêm đã rời đi tìm kiếm tung tích hắn để trả thù. Sáng hôm sau mọi người đều thức dạy rất sớm để chuẩn bị lên đường rời đi. Dù sao hiện tại cũng là đang chạy chốn mà, cứ ở lỳ lỳ một chỗ có mà ngu à.
“Mọi người có thể ở lại đây, sơn trang nhất định có thể bảo vệ mọi người.” Lục trang chủ liền mở miệng khuyên bảo. Lúc bọn họ gặp nguy nan, không phải bọn họ đã ra tay cứu giúp sao. Bọn hắn không phải là người vong ơn phụ nghĩa.
“Không cần, Lục trang chủ không cần lo lắng chúng ta là người trong giang hồ. Thân bất do kỉ, nếu lưu lại liền nguy hại đến rất nhiều người. Tấm lòng của trang chủ chúng ta nhận là được rồi.” Kha Trấn Ác chắp tay lại nói. Hiện tại mắt hắn đã sáng. Lâu lắm mới có thể thấy lại ánh mặt trời. Đối với người mù, ánh sáng quan trọng đến nhường nào chỉ có người mù mới biết. Vậy nên hắn phải nhìn đủ mới đươc.
Nhớ đến trước đây cùng mọi người vui vẻ mấy buổi tối ấy ấy, hắn không nhìn thấy gì cả a. Chỉ có thể sờ mó, ăn ăn một chút à. Người ta nói là chơi phải chọn hàng a, mà chọn hàng cần mắt à. Mấy cái hàng ngon mấy tên sư đệ kia chiếm hết nhường cho hắn ăn chắc. Hiện tại phải bù đắp, bù đắp thật tốt.
“Lục trang chủ, ngươi xem hắn nói rất phải chúng ta chia ly không biết lúc nào gặp lại. Ta thực sự rất nhớ ngươi. Thực sự vậy.” Diệp Thần liền đi đến vỗ vai của Lục Trang chủ da diết nói.
“Diệp huynh đệ.” Lục trang chủ liền bắt lấy tay hắn.
“Lục trang chủ.”Diệp Thần liền cảm động nói.
“Diệp huynh đệ đỡ lấy ta chưởng.” Lục Thừa Phong lập tức đánh một chưởng về phía Diệp Thần.
Hai đôi bàn tay hai người chạm nhau, dằng co không thôi.
“Hai người này sao lại như vậy.” Hàn Tiểu Oanh liền há mồm. Vừa huynh đệ xong liền đánh nhau được sao giống mấy ông vào quán rượu thì anh em nhậu xong liền mày tao vậy.
“Ấy, chuyện của đàn ông. Ngươi không nên xen vào, không thấy sao. Lục trang chủ sẽ không hại hắn đâu.” Chu Thông liến híp mắt cười ngăn lại Hàn Tiểu Oanh nói.
“Diệp huynh đệ ta đã tận sức rồi. Thực không thể thêm được nữa, ngươi nên thu hồi đi. “ Lục Thừa Phong liền mở miệng nói.
“Vậy liền cảm ơn Lục trang chủ đã nhường rồi.” Diệp Thần cười mỉm nói.
Hai người thu tay lại, nhưng chẳng hiểu sao trên tay của Diệp Thần xuất hiện hai tờ ngân phiếu mười ngàn lượng bạc dính ở hai lòng bàn tay. Sau đó nhanh chóng thu vào túi của mình.
“Lục trang chủ ra tay thật mạnh công lực quả nhiên thâm hậu khó lường.” Diệp Thần vui vẻ nói. Một chưởng liền đáng giá hai mươi vạn lượng bạc trắng, quả nhiên mạnh mẽ cao thâm.
“Diệp huynh đệ quá khen. Ngươi quả nhiên KHÁCH KHÍ.” Lục trang chủ liền gật đầu đưa tay về phía sau sờ sờ thấy mất thêm cái túi vải đựng tiền liền có chút đen mặt lại.
“Ta đương nhiên là rồi. Cào từ.” Diệp Thần trong tay túi bạc nặng chịnh nói. Đây là kĩ năng trộm đồ hắn học từ Chu Thông nha. Quả nhiên nhanh giàu, môn này đi thó đồ lợi hại.
Mọi người xung quanh mặt có chút nghệt ra, chỉ đưa tiền thôi cần gì phải bầy trò vậy cơ chứ, sợ người ta không biết chắc.
“Cha, ngươi xem bọn họ đã đi rồi.” Lục Quán Anh thấy cha mình đứng nhìn bọn họ khuất xa trong bóng chiều tà.
“Nếu đúng như sư tổ ngươi chuyền âm cho ta thông tin chính xác. Đệ tử Tuyết Nữ xuất hiện trên giang hồ, e rằng giang hồ này sẽ đại loạn mất.” Lục Thừa Phong mặt nghiêm trọng lại nói.
“Diệp Thần sư thúc hắn?” Lục Quán Anh có chút ngạc nhiên.
“Ngươi biết trên giang hồ võ công mạnh nhất là môn gì không?” Lục Thừa Phong liền mở miệng hỏi.
“Nhi tử biết thì không phải là Cửu Âm Chân Kinh sao?” Lục Quán Anh liền khẳng định nói.
“Ngươi sai rồi. Nếu võ công mạnh nhất là Cửu Âm Chân Kinh thì trên giang hồ đã chẳng có ai tìm kiếm Tuyết Nữ cả.” Lục Thừa Phong liền lắc đầu nói. Năm đó bao nhiêu người đều không màng Cửu Âm Chân Kinh mà tìm Tuyết Nữ mong muốn đánh cắp được nàng tuyệt học, nếu không phải nàng bốc hơi như chưa từng tồn tại. Thì có lẽ đã rất nhiều người đến tìm rồi.
“Vậy rốt cuộc là môn võ công gì.” Lục Quán Anh liền hỏi.
“Năm đó, trên đỉnh Hoa Sơn đánh nhau Tuyết Nữ đã một chiêu không đúng hơn là một đấm đã hạ được Vương Trùng Dương danh trấn thiên hạ ngươi xem tuyệt kỹ võ học này có lợi hại không cơ chứ.” Lục Thừa Phong liền đắc ý nói.
“Nó rốt cuộc là môn gì võ công vậy?” Lục Quán Anh liền ánh mắt sáng lên hỏi. Hắn nhất định phải đi theo Diệp Thần học võ mới được.
“Môn võ công đó là….” Lục Thừa Phong liền ngưng trọng nói.
“Thiên Sát.” Diệp Thần trên lưng ngựa của Tiểu Oanh đang đi đột nhiên thốt ra.
“Đó là tân kỹ năng mới của ta sắp đặt tên.” Diệp Thần phấn khích nói.Hắn nghĩ cái tên này rất hợp với nó à.
“Võ công còn chưa nghĩ ra đã nghĩ đặt tên rồi.” Hàn Bảo Châu liền khinh bỉ nói.
“Sao lại không ta đã nghĩ đến cái nền rồi a, chỉ cần một chút tài liệu tham khảo nữa mà thôi.” Diệp Thần đắc ý nói.
“Vậy ngươi định đi đâu kiếm tài liệu đâu. Phải biết võ công thứ này không thể tùy tiện tìm kiếm.” Chu Thông liền nhắc nhở.
“Chẳng phải dễ dàng sao. Thiên hạ võ công bí cắp đầy đủ.” Diệp Thần thần bí nở nụ cười.
“Ngươi điên sao, Thiểu Lâm Tự đại phái tuy không còn mạnh như trước nhưng cao tăng rất nhiều, ngươi không thể chọc được bọn họ đâu. Tốt nhất nên bỏ đi.” Kha Trấn Ác liền khuyên can nói.
Chu Thông cũng gật đầu, nhớ trước đây hắn đi trộm đồ nhưng còn không thể vào được Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm đem một quyển võ công đi ra đến cửa à.
“Ta đã nói trong từ điển của ta không gì là không thể, trên thế giới này không nơi nào là an toàn mãi mãi không có thứ là phòng ngự tuyệt đối và càng không có thứ gì mà ta không thể mượn được.” Diệp Thần tự tin nói, nếu bọn chúng không đưa thì ta đành “mượn “ vậy à.
“Tùy ngươi đi, ta nói trước nếu bị bắt ngươi nhẹ liền bị phế võ công đấy, tốt nhất cẩn thận là hơn.” Chu Thông liền lắc đầu nói.
“Diệp Thần vẫn là bỏ đi. Ta có thể thay ngươi đi kiếm được.” Hàn Tiểu Oanh liền lo lắng nói. Cùng lắm nàng vào Thiếu Lâm trộm chứ không để Diệp Thần mạo hiểm lớn như vậy, dù sao thiếu lâm đối với nữ tử sẽ không ra hình phạt gì. Cùng lắm cảnh cáo một chút liền thả đi.
“Không cần thiết phải như vậy, ta có thể tự mình làm được. Ngươi cũng mang các sư ca ngươi đi lên núi Toàn Chân đợi ta tin tức đi. Nếu đúng ngày này ta không đến các ngươi hay lên Đào Hoa Đảo tìm ta nhớ lấy lời ta nói.
Diệp Thần ổn định lại Tiểu Oanh hôn nhẹ lên môi nàng khiến Tiểu Oanh ngượng ngùng đỏ tía mặt, rồi nhảy xuống khỏi yên ngựa chào tạm biệt xong thi triển ra Toàn Phong Tảo Diệp Thoái học trộm Hoang Dược Sư biến mất không chút tăm hơi.
“Hừ, chuồn thật sự là nhanh gớm.” Hàn Tiểu Oanh mang theo chút phong vận má vần hơi đỏ quay ngựa cùng Thất Quái rời đi.
Xuất hiện ở một khu thành gần đó, Diệp Thần liền thở phào nhẹ nhõm. Môn khinh công Toàn Phong Tảo Diệp Thoái này quả nhiên nhất lưu phối hợp với các môn khinh công khác của hắn có quả thật tốc độ tăng lên rất nhanh à.
Không biết thiếu lâm đi hướng nào nha nghe nói là gần đây thôi à đi tìm thử xem sao a. Nhân tiện ghé quả cái cửa tiệm đổi chút ngân phiếu lấy từ chỗ Lục Trang Chủ đưa cho thành chút vàng lá sài tốt à.
“Công tử ngươi chạy nhanh quá đấy. Bọn ta suýt thì không đuổi kịp ngươi.” Tứ nữ Xuân Hạ Thu Đông liền đi theo phía sau phóng ngựa tới nhìn bọn họ ai cũng nhuận sắc xuân tươi, mấy ngày ở trang gia trong bọn họ cũng được Diệp Thần ân sủng không thiếu.
“Được rồi, ta quên mất các ngươi. ĐI thôi nào.” Diệp Thần vỗ vỗ cái đầu nói.
Bọn họ bước vòa trong thành, huyện Bảo Ứng.
“Công tử ngươi định đi đâu đây?” Tứ nữ đi sau liền hỏi.
“Vậy liền đến tiệm cầm đồ Đồng Nhân đi. Tại đó theo chúng ta điều tra rất uy tín ngoài ra nữ chủ nhân cũng rất xinh đẹp.” Tứ nữ dâm đãng nói.
“Sao các ngươi biết hay vậy.” Diệp Thần liền mở miệng tò mò nói.
“Ân, trước đây là theo Âu Dương Khắc liền giúp hắn tìm đến mỹ nữ nên có biết một chút.” Tứ nữ hơi có chút dè dặt nói.
“Vậy liền đến đấy đi.” Diệp Thần gật đầu nói. Xem ra các nàng bản tính dâm đãng vẫn là không đổi đi. Mà thôi dù sao cũng tốt, ngắm mỹ nữ ai không thích chứ nhỉ, nhìn một chút cũng không mang thai. Tội gì không đi nhìn à.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT