Dương Khang một mực vui mừng như cá gặp nước như hổ về rừng và như bố nhảy xuống giếng vậy. Hắn cuối cùng cũng được học cái gọi là chính thức võ công nha. Toàn chân giáo nôi công, kiếm pháp, quyền cước tất cả đều là cơ sở cả, vốn dĩ là hàng bất nhập lưu. Hắn tân tân khổ sở thiết kế chiếm lấy Cửu Âm Bạch Cốt Trảo uy trấn giang hồ lại chỉ được tính là bản thiếu nhiều sai sót.

Còn về Dương Gia Thương do cha ruột hắn trước khi ngỏm củ tỏi để lại cho hắn. Coi như là cái gia sản đi, đều cũng chẳng tính là gì cả à. Môn võ công này cương thừa nhu thiếu, với lại còn quá yếu ớt, cho còn không thấy vừa mắt thảo nào Diệp Thần ném cho hắn như nem rác vậy. Hắn học quá vài ngày thôi có thể nắm chắc rồi. Nhưng uy lực lại chẳng ra làm sao cả.

Bây giờ thì sao nào, chỉ cần bái Diệp Thần làm sư phụ liền có đỉnh cấp nhất lưu công pháp Giang Long Thập Bát Chưởng bản đầy đủ uy chấn giang hồ bao nhiêu năm qua. Nếu như vậy hắn liền báo thù có hi vọng rồi. Hắn có thể đích thân giết chết tên khốn nạn Hoàn Nhan Hồng Liệt, còn có thể uy chấn giang hồ bằng tư chất của mình. Lúc đấy, ngay cả Diệp Thần khuất nhục hắn cũng từ từ chả đủ.

Nếu lúc này Diệp Thần mà biết chuyện này chắc hắn cười rụng rốn mất. Giáng Long Thập Bát Chưởng là môn võ công hắn ném sọt rác mà thôi. Dương Khang lại coi như bảo bối cất giấu vậy. Hiện tại việc Diệp Thần muốn làm là tạo ra tâm pháp, áo nghĩa mới cho môn võ công này. Vậy nên có lẽ hắn sẽ xuất phát đi thiếu lâm tự đi.

Mấy cái tân kỹ năng kia hắn nghĩ ra đòi hỏi gánh nặng lên cơ thể khi thi triển quá mạnh nếu không phải cơ thể hắn biến thái tốc độ hồi phục, có lẽ không thi triển ra được. Vậy nên càng sớm hoàn thiện hắn càng an toàn đi.

Với lại ai bảo Thiếu Lâm là nơi tinh hoa võ học đâu. Không đi đến “ mượn” vô thời hạn thì còn đi đâu nữa cơ chứ.

Bước vào gia trang, Diệp Thần liền thấy Quách Tĩnh lập một cái đàn hương khói lan tỏa mênh mông man mác mốc mác mộc mạc.

“Quách Tĩnh tiểu tử ngươi lập đàn cầu mưa sao. Đầy đủ nhỉ?” Diệp Thần loi choi nói.

“Diệp sư phụ ta là đang bái tế cha mẹ không phải lập đàn cầu mưa.” Quách Tĩnh thật thà giải thích nói.

“Đúng a mấy người vừa nấu tiết canh Đoàn Thiên Đức xong phải cúng tế là đương nhiên. Ngươi có thấy Dương Khang đâu sao?” Diệp Thần nhìn xung quanh. Chẳng lẽ chạy rồi à. Chán thế.

“Dương huynh đệ hắn không phải đã rời đi rồi sao.” Quách Tĩnh liền ngây ngốc nói.

“Ai nói ta đi…” Dương Khang đột nhiên lên tiếng.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn sang. Tên này chẳng lẽ muốn chui đầu vào chỗ chết hay sao. Hiện tại, con mẹ nó sơn trang ai ai không muốn giết ngươi nha.

“Ngươi muốn chết hay sao mà dám quay lại.Chẳng lẽ muốn ta dạy bảo ngươi sao.” Lục Quán Anh chỉ tay nói võ mồm. Đây là đánh không lại dùng miệng giáo huấn a. Đẳng cấp mặt dày trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện sáng trói nhất đêm nay ý lôn giờ mới có buổi chiều à.Phải gọi là lóe lên rồi vụt tắt.

Dương Khang không nói gì chỉ đi thẳng về phía trước mặt mọi người.

“Ngươi muốn gì?” Quách Tĩnh và Lục Quán Anh có chút lui lại đề phòng nói. Thất Quái cũng đề phòng chỉ có Diệp Thần vãn đứng như trời trồng xem trò hay. Dương Khang luôn cho hắn niềm vui mỗi khi cuộc sống tẻ nhạt vậy. Người ta nói giết người rất dễ nhưng điều khiển chúng sinh thao túng thiên hạ mới là khó khăn.

Hiện Dương Khang chính là thú vui ở trên bàn cờ của hắn. Nhưng liệu là xe hay hậu còn là vua thì còn phải nhìn hắn có thể làm thế nào mua vui trước mặt mình đã. Nếu chỉ là con tốt thí thì giá trị của ngươi chỉ có vậy mà thôi. Cho ta xem đi, ngươi làm được gì nào.

Dương Khang tiền đến mặt không biểu cảm, đôi mắt vô thần ngầu đỏ. Lập tức quỳ xuống bài vị tế đàn được lập gần đó lạy ba lạy.Khiến ai lấy đều trợn mắt nhìn. Thế này là lãng tử hồi đầu sao.

“Cha mẹ, hài nhi sai rồi. Ta nhất định sẽ sửa. Ta trước đây quả thực sai rồi. Mong hai người ở trên trời tha thứ cho nhi tử bất hiếu này.” Dương Khang hai mắt đẫm lệ dập đầu liên tục đến chán đều phát đỏ.

Cũng còn tốt Quách Tĩnh ngăn lại nếu không, không biết đợi đến bao giờ mới sang màn kế tiếp quá.

“Dương đệ ngươi đừng làm vậy thực ra cha mẹ ngươi bọn hắn…” Quách Tĩnh định mở miệng nói ra sự thật thì.

Rầm…. Mặt của kẻ thích xem vào chuyển người khác ăn ngay dày vào mặt.

Mọi người đều quay ra nhìn Diệp Thần đang quay đầu sang một bên huýt sáo. Vô tư như không phải việc của mình vậy nhìn mà ngứa đít. Dương Khang thì ngu ngơ chẳng hiểu gì cả.

“Diệp sư phụ người sao lại ném ta. Rất là đau đó, ta nói gì sai sao.” Quách Tĩnh gỡ xuống giày trên mặt nói.

“Đừng nhìn ta vậy không phải ta ném hắn.” Diệp Thần trắng trợn nói. Nhưng những người xung quanh đều nhìn Diệp Thần dưới chân mất một cái dép.

Bốp…. Quách Tĩnh ăn thêm một cái dép vào mặt.

“Tại sao?” Trước khi ngã xuống như một vị thần Quách Tĩnh để lại lời chăn chối cuối cùng.

“Ân lúc nãy có chút lý do hiện không sao cả. Ném một cái ném cái thứ hai đỡ tốn công đi nhăt.” Diệp Thần vô liền sỉ nói.

Thất Quái nghe vậy liền chút hộc máu ra, cái lý lẽ củ chuối gì đây cơ chứ. Nhưng họ xem ra cũng hiểu chắc chắn Diệp Thần không muốn họ ngo nghe cái gì phu phụ Dương Thiết Tâm chuyện tình rồi.

Lục Quán Anh liền đặt Quách Tĩnh lên cán bê đi cấp cứu.

“Hắn còn sống không vậy?” Dương Khang tuy không hiểu gì nhưng vẫn lanh sống lưng. Diệp Thần tên này quá bạo lực đi, thật không biết hắn sẽ làm gì mình đâu.

“Ân, đừng để ý chi tiết nhỏ vậy, không chết được bất tỉnh tý thôi.Chẳng phải ngươi trước ăn những ba cái giày bay vào mặt còn sống nhăn răng đây sao.” Diệp Thần liền vô tư nói. Nhớ lần mới gặp ngươi còn căn hẳn ba cái giày hiện hắn mới ăn có hai là còn may đấy. Nghĩ lại cũng may thật không mất giày.

“…” Dương Khang cạn lời chỉ biết đứng cười khổ nhìn. Diệp Thần nói chuyện tuy vô lý mà lại có lý à.

“Ngươi biết quay đầu là tốt rồi. Hôm nay trước mặt mọi người bản công tử tuyên bố luôn Dương Khang sẽ là ta đệ tử kí danh. Nào vỗ tay.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

Mọi người đều đồng loạt lên tiếng vỗ tay chúc mừng. Ai không làm Quách Tĩnh chính là một điểm nhấn. Ai bảo là Diệp Thần thích thì Diệp Thần ném thế thôi à.

“Ngươi quay đầu không muộn. Cha mẹ ngươi mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng. Giá như họ còn có thể nhìn thấy.” Kha Trấn Ác liền than thở nói.

“Đúng vậy đấy.Từ sáng bước ra tôi là tốt rồi. Bây giờ ngươi có dự định gì đâu. ” Chu Thông liền thở dài theo nói.

“Ta không biết nữa, hiện ta chỉ có một mục tiêu giết chết Hoàn Nhan Hồng Liệt lấy máu tế cha mẹ linh hồn dưới suối vàng mà thôi. “ Dương Khang liền đỏ ngầu ai mắt kích động nói.

“Vậy ngươi không do dự sao, dù gì hắn cũng đã mười tám năm nuôi dạy ngươi.” Hàn Tiểu Oanh liền mở miệng nói trúng tim đen của Dương Khang.

“Ta…ta nhất định sẽ giết hắn. Hắn chẳng phải người khiến mọi chuyện ra nông nỗi này sao. Mười tám năm qua nếu không phải mẹ ta có lẽ hắn đã giết ta lâu rồi. Ta không ra tay với hắn, hắn cũng ra tay với ta mà thôi.” Dương Khang có chút do dự nhưng để ý đến Diệp Thần lập tức mở miệng nói. Có lẽ Hoàn Nhan Hồng Liệt đã nhận được tin hắn phản bội đi. Hiện hắn không nơi có thể về được nữa rồi.

“Tốt, rất tốt. Nếu như ngươi do dự trong việc giết chết hắn chính tay ta sẽ cho ngươi dui lich dài đến thế giới bên kia đấy” Diệp Thần liền vỗ tay nói. Quyết tâm sao? Vậy cho ta thấy đi. Ngươi thực có thể ra tay hay chỉ là con tốt thí trên bàn cờ mà thôi. Vùng vẫy cho ta xem nào.

“Diệp sư phụ ta sẽ không do dự vậy nên hãy dạy bảo ta.Cha mẹ ta ở trên trời cũng sẽ ủng hộ ta báo thù.” Dương Khang quỳ xuống nói. Tuy nhiên trong tâm hắn thề nhất định sẽ có ngày hắn trả lại Diệp Thần tất cả hắn những gì phải chịu đựng ngày hôm nay. Ngoài ra hắn muốn cho cha mẹ hắn xem hắn sẽ như thế nào thành công.

Mọi người nhìn Dương Khang lắc đầu. Cha mẹ ngươi còn sống nhăn răng liền bị ngươi sủa chết chứ không cần rủa chết đi. Đúng là đứa con bất hiếu. Tuy nhiên đối với Diệp Thần, Dương Khang chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, hay là một thứ đồ tiêu khiển à. Đáng thương hay đáng trách thì để đời sau phân định đi.

Lúc này tại một vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh người.

“Hắt xì.” Dương Thiết Tâm liền hắt xì hơi liên tục không ngừng nghỉ được.

“Tướng công ngươi không sao chứ, ngoài trời bắt đầu có gió ngươi lên vào nhà đi.” Bao Thị liền mở miệng nói.

“Không có vất vả gì cả. Ta còn rất khỏe đâu. Có lẽ đang có người đang rủa ta thôi.” Dương Thiết Tâm liền chạy đến dìu Bao Thị. Không biết tên khốn nạn nào đang rủa ta chết đâu.

“Hắt xì.” Bao Thị gật đầu xong cũng hắt xì cái.

“Ngươi xem bao năm cực khổ không biết giữ mình gì cả. Nếu chẳng may nhi tử có việc gì thì sao.” Dương Thiết Tâm xoa bụng Bao Thị nói.

“Già mà không đứng đắn.” Bao Thi có chút đỏ mặt quay người vào trong nhà.

“Tại ai mà khiến ta không đứng đắn đâu.” Dương Thiết Tâm liền cười khổ xoay người đi vào trong nhà. Có lẽ giờ này Diệp Thần cũng đang vui vẻ với Mục Nhi đi. Cũng có lẽ giờ Niệm Từ đã bắt đầu mang thai rồi à. Thật tiện nghi cho tên tiểu tử Diệp Thần đáng chết đó. Còn Dương Khang không biết nó thế nào rồi đâu.

Lắc đầu vài cái Dương Thiết Tâm lại phủi đi tất cả tận hưởng cuộc sống hạnh phúc với Bao Thị tại vùng nông thôn này.

“Hăt xì hơi là máy bay rơi.” Diệp Thần tại Lục Gia trang trong phòng liền hắt hơi liên tục. Quả thật không biết tên đáng chết nào đang chửi hắn đâu.

“Ngươi còn làm gì đó, muốn ta đợi đến bao giờ đâu, Nhanh tới đây đi….Ta muốn.” Hàn Tiểu Oanh liền nhu mì gấp gáp nói. Khắp người đều rạo rực tự thân cởi hết quần áo, xong rạng chân ra mởi gọi hắn.Quả thật sau khi nếm trái cấm cơ thể nàng đối với Diệp Thần càng lúc càng ham, thậm chí ngày càng tăng manh lên đi.

“Ân, đến liền đây.” Diệp Thần liền lăng xăng chạy đến. Tiến vào trạng thái nhân nhân hợp nhất. Bắt đầu nhiệm vụ tưới tiêu trồng chọt của mình. Không thể để nữ nhân đợi chờ được, đặc biệt là nữ nhân sinh đẹp. Bởi vì đó là một cái tội.

Chẳng mấy chốc 72 tuyệt kỹ thiếu lâm mà Diệp Thần còn chưa từng học quá đã tự chuyển thành 72 sắc thái trên giường của Diệp Thần. Có lẽ là bản năng đàn ông hay có thể nói là vô học tự thành đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play